GẢ KIỀU NỮ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) Ngoan mang nghĩa là tinh nghịch

Thọ thần của Trung Liệt Hầu định vào hai ngày sau.

Chân của Trịnh Vân Hạm sau khi được bôi thuốc, chỗ bị thương rất nhanh liền kết vảy, thành một vết màu nâu rất xấu.

Chân Nhi nửa quỳ ở đầu giường: "Cô nương yên tâm, thuốc mỡ này có thể trừ sẹo, đảm bảo không nhìn ra gì hết."

Trịnh Vân Hạm nằm trên giường, nhỏ giọng 'ừ' một tiếng.

Hai tỳ nữ liếc nhìn nhau, Thiện Nhi tiến lên cười nói: "Cô nương đừng tức giận, không đáng đâu."

Trịnh Vân Hạm quay đầu nhìn nàng một cái, bĩu môi cười: "Ta không tức giận."

Chân Nhi bưng nước ấm đến cho nàng ngâm chân: "Tính khí của nô tỳ không tốt như cô nương. Cô nương có phạt thì nô tỳ cũng phải nói ra. Lưu thị kia từ khi vào phủ, trong lòng chưa bao giờ đặt vào việc trở thành một mẹ kế tốt, cả ngày nghĩ làm thế nào để nắm trong tay hậu trạch cùng với sổ sách của Hầu phủ. Nhà mẹ đẻ bà ta không có thế lực. Từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào vị trí kế thất Hầu phủ coi như thỏi vàng. Không biết ban đầu là bà ta muốn gả vào đây hay là Lưu gia một nhà lớn bé muốn gả vào đây."

Trịnh Vân Hạm chống người ngồi dậy, Thiện Nhi nhanh chóng đến đỡ một tay.

Nàng đưa tay gõ vào trán Chân Nhi: "Tuy rằng mấy lời lải nhải này của ngươi có ý giúp ta trút giận, nhưng nước lạnh rồi."

Chân Nhi nhẹ lè lưỡi, nhanh chóng đi thay nước.

Thiện Nhi ngồi một bên cười: "Chân Nhi từ trước đến nay không giữ được mồm, cô nương đừng để trong lòng."

Trịnh Vân Hạm gật đầu: "Ta không sao."

Thực ra, Trịnh Vân Hạm không hề hồ đồ, từ khi kế mẫu Lưu thị gả vào phủ đến nay, chưa từng làm ra chuyện tàn nhẫn, tội ác tày trời, thủ đoạn nham hiểm.

Bà ta chỉ muốn nắm giữ triệt để Hầu phủ trong tay, có thể trở thành một nữ chủ nhân nở mày nở mặt.

Chỉ riêng điểm này, giữa bọn họ và kế mẫu đã định sẵn là có một khoảng cách không thể vượt qua.

Dần trưởng thành, vì hôn sự của huynh trưởng mà nghe ngóng khắp nơi, nàng cũng dần dần nhìn rõ rất nhiều đạo lý và hiện thực.

Nàng đã gặp qua chủ mẫu cùng với con cái hoà thuận, quản lý hậu trạch ngăn nắp, được lòng người tán thưởng; cũng gặp qua ác phụ, thận trọng từng bước, trục lợi bằng việc sinh con nối dõi, thậm chí còn hạ độc con vợ cả.

Cho nên người giống như Lưu thị, thật tâm với con của mình, với nhà mẹ đẻ mình, không quan tâm đến con vợ cả, thỉnh thoảng dâng lên cho phụ thân chút thuốc, Trịnh Vân Hạm lại có chút may mắn.

Dù sao về việc hiểu rõ phụ thân, Lưu thị vẫn còn kém nàng vài năm.

Nếu là trước đây, Trịnh Vân Hạm cũng không muốn cùng Lưu thị âm thầm phân cao thấp. Là mẹ kế, bà ta thiên vị con của mình, nhà mẹ đẻ của mình, nàng có thể hiểu được. Tuy là kế thất nhưng cũng được cưới hỏi đàng hoàng, muốn nắm trọn hậu trạch trong tay, nàng cũng có thể hiểu. Nhưng Lưu thị ngàn vạn không nên đánh chủ ý lên người ca ca nàng.

Nếu như mẫu thân chỉ để lại nàng, sau khi Lưu thị vào cửa, chỉ cần cố gắng có một đứa con trai, tình thế sẽ vô cùng khả quan.

Nhưng vợ cả lại để lại ba người con trai, mỗi người một vẻ, tài năng xuất chúng, chặt đứt ý niệm sinh con, nắm quyền của Lưu thị.

Vì vậy, Lưu thị nhanh chóng thay đổi sách lược, đích thân sắp đặt hôn sự cho ba đứa con riêng.

Ban đầu, Trịnh Vân Hạm cũng không nghĩ nhiều, bởi vì Lưu thị rất dụng tâm chọn lựa, dựa theo loại hình mà nam nhân yêu thích. Trịnh Dục Đường khi đó cũng không bài xích, thậm chí nghe theo sắp xếp của kế mẫu, đứng từ xa xa gặp tiểu thư nhà Ngự sử.

Vị tiểu thư nhà Ngự sử kia đối với Trịnh Dục Đường vừa gặp đã mến. Trái lại đem Lưu thị coi như mẹ ruột, vô cùng thân cận, thường xuyên đến phủ bái phỏng. Nàng ta phát hiện Lưu thị cùng Trịnh Vân Hạm có chút xa cách. Vì để trở thành con dâu thích hợp trong lòng Lưu thị, nàng ta bày ra dáng vẻ của đại tẩu, trong một lần đến phủ, ra oai phủ đầu với Trịnh Vân Hạm, khiển trách nàng không kính trọng chủ mẫu.

Sau đó, Đại ca cũng không bao giờ gặp lại vị tiểu thư nhà Ngự sử kia nữa, hôn sự cứ thế xoá bỏ.

Trịnh Vân Hạm cuối cùng cũng hiểu vì sao Lưu thị lại nhiệt tình định hôn sự cho ba vị huynh trưởng như vậy.

Về con trai, bà ta không địch nổi. Nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hậu trạch này cuối cùng cũng về tay nữ nhân quản lý. Cho nên bà ta tự mình tìm ba người con dâu hợp ý, dựa vào các nàng để gián tiếp nắm giữ ba người con trai trong tay.

Chuyện này đã đụng vào điểm mấu chốt của Trịnh Vân Hạm.

Cho nên, Lưu thị thờ ơ, không để tâm nàng cũng tốt; một khi có cơ hội thì dâng chút thuốc, ly gián tình cảm cha con, ngay cả tình cảm huynh muội cũng thế, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Chưa đâm thủng lớp giấy dán cửa, cả nhà vẫn duy trì sự hoà thuận giả dối, đó cũng là một phương pháp.

...

Hai ngày tiếp theo, Trịnh Vân Hạm vẫn ở yên trong phủ, không đi đâu hết, nghiêm túc bôi thuốc, yên tâm dưỡng bệnh. Đến ngày thọ yến của Hầu phủ, nàng đã có thể đi lại như thường, chỉ là không thích hợp hoạt động mạnh như cưỡi ngựa.

Sáng sớm, Phúc ma ma trong viện của Trịnh Vân Hạm đã bị sai đến đại sảnh giúp đỡ Lưu thị.

Sau khi mẫu thân qua đời, nô bộc trong phủ đều rất đau lòng. Đến khi Lưu thị vào cửa, bọn họ lén lút so sánh bà ta với chủ mẫu đã qua đời. Lưu thị trong lòng không thích những nô bộc cũ này, vì vậy tìm cơ hội đuổi một số đi, lại nhét thêm người vào trong viện của Trịnh Vân Hạm, cố gắng bồi dưỡng ra người của mình.

Dù sao Hầu phủ lớn như vậy, một nữ nhân xuất thân từ nhà quan nhỏ như Lưu thị, bất kể là tầm nhìn hay thủ đoạn cũng không đủ để chống đỡ hoàn cảnh lớn như vậy. Cuối cùng vẫn phải đến chỗ của Trịnh Vân Hạm mượn người, đúng là lợi bất cập hại.

Chân Nhi chọn cho Trịnh Vân Hạm một bộ áo màu ngó sen thêu hoa, phối với váy màu xanh lam điểm vàng cùng với một dải lụa màu hổ phách nhạt.

Xanh lam điểm vàng thanh nhã, không mất đi quý khí, màu ngó sen thêu hoa làm tôn lên nước da, thêm thắt lưng làm từ trân châu hồng, bảo thạch cùng với dải lụa mềm, kết hợp cách trang điểm nhẹ nhàng; đứng trước gương đồng, khiến Chân Nhi và Thiện Nhi nhìn đến ngây người.

Các nàng trước nay đều biết cô nương rất đẹp. Chỉ là cô nương ngày thường ít khi trang điểm long trọng, khí chất thu liễm, không phô trương, thường bị người khác xem nhẹ, nếu không cũng là mỹ nhân danh xứng với thực.

Vẻ đẹp của Trịnh Vân Hạm cho dù được trang điểm tỉ mỉ cũng không diễm lệ, mà như một bức họa tiên tử nhân gian biến hoá khôn lường, như một dòng suối ngọt, thấm vào ruột gan, nhìn vào là cảm thấy đẹp mắt và thoải mái. Mỗi cái nhăn mày, tươi cười đều khiến người khác không nhịn được muốn thân cận.

Vừa ra khỏi cửa viện, cách đó không xa truyền đến âm thanh pha trò quen thuộc: "Ồ, đây là bức tranh của ai vứt lung tung, làm cho tiên nữ trong tranh chạy ra ngoài rồi!"

Trịnh Vân Hạm dừng chân, quay đầu ngạc nhiên.

Tam ca của nàng đang chắp tay sau lưng, đứng cách mấy bước, ung dung nhìn nàng.

Trịnh Vân Hạm chạy nhanh đến: "Tam ca, huynh trở về từ khi nào vậy?"

Trịnh Dục Tinh ngáp dài: "Đêm hôm qua."

Trịnh Dục Tinh làm một chức quan trong Đông Cung, là tâm phúc của Thái tử, ở Đông Cung lâu dài. Hôm nay là đại thọ của Trung Liệt Hầu, Thái tử cho phép hắn nghỉ ngơi một ngày, về chúc thọ phụ thân. Tuy rằng chỉ nghỉ một ngày, nhưng cần sắp xếp rất nhiều việc, hắn bận bịu đến đêm muộn. Nếu không có lời Điện hạ để lại ở cửa cung, không chừng hắn vẫn còn chưa được ra ngoài.

"Tốt, hôm nay trang điểm lên rất xinh đẹp." Trịnh Dục Tinh quét mắt nhìn nàng: "Huynh đã sớm nói với muội, nên biết làm đẹp cho bản thân, nhìn vào, đi ra ngoài thấy nở mày nở mặt."

Trịnh Vân Hạm không muốn cùng huynh ấy nói chuyện này, nhảy sang hỏi: "Khi nào Tam ca có thể trở về nhiều ngày một chút? Muội lâu rồi không được gặp huynh."

Trịnh Dục Tinh gãi đầu: "Dễ thôi, đợi huynh bị Điện hạ đá ra khỏi Đông cung, có thể cả ngày nhàn rỗi ở nhà. Còn muội, ngoài miệng nói vậy, nếu thật sự nhớ huynh, vào cung bồi cô cô mấy ngày, không phải là có thể thường xuyên gặp huynh sao?"

Trịnh Vân Hạm: Không biết nói gì hơn.

"Đúng rồi!" Trịnh Dục Tinh vỗ trán: "Nghe nói muội cùng Hoài Chương Vương đua ngựa, thua đến mức không xuống được giường."

Vừa dứt lời, Trịnh Vân Hạm nhanh chóng chạy lên bịt miệng Trịnh Dục Tinh, ánh mắt hoảng hốt nhìn xung quanh, xác định chưa có ai nghe được mới nhỏ giọng quát: "Huynh nói linh tinh cái gì vậy?"

Trịnh Dục Tinh thân cao chân dài, cho dù là Trịnh Vân Hạm coi như trưởng thành so với các cô nương khác, nhưng trước mặt Tam ca, cũng phải kiễng chân, dùng lực ôm lấy cổ mới bịt được miệng, nhìn như đang treo cả người lên người hắn vậy.

Trịnh Dục Tinh phì cười, hơi thở bị đè nén giữa môi hắn và bàn tay, phát ra âm thanh phù phù, không nhã nhặn.

Hắn đem bàn tay của nàng lấy ra: "Thế nào? Huynh nói sai rồi, là muội cùng Hoài Chương Vương đua ngựa, ngài ấy thua, ba ngày không xuống được giường. Muội lợi hại như vậy sao?"

Trịnh Vân Hạm chực khóc: "Không cho nói đến đua ngựa, không có đua ngựa gì hết!"

Thấy muội muội nóng nảy rồi, Trịnh Dục Tinh cũng không trêu nàng nữa: "Được rồi, được rồi, không nói nữa. Huynh làm việc bên người Thái tử, là một nửa mật thám, miệng rất kín đấy."

Không cần hỏi cũng biết, việc này chắc chắn là do Đại ca và Nhị ca nói cho huynh ấy biết.

Trịnh Vân Hạm có phần không tin tưởng, nhìn hắn: "Huynh thề đi."

Trịnh Dục Tinh trịnh trọng giơ tay: "Huynh thề!"

Nghiêm túc không quá một giây, Trịnh Dục Tinh nở nụ cười xấu xa, giơ tay kéo nàng lại gần: "Nói đi nói lại, muội đúng là không chút tiến bộ, ở cái thành Trường An này có biết bao nhiêu người xin Tam ca mở lớp dạy cưỡi ngựa bắn cung. Muội là do huynh đích thân chỉ dạy, thế mà lại thua?"

Hắn giơ một tay lên, quạt quạt gương mặt mình: "Cái mặt này, nên đặt ở đâu?"

Trịnh Vân Hạm đập cánh tay hắn xuống, chỉnh sửa lại dải lụa và ống tay áo: "Huynh lợi hại như vậy, sao không cùng hắn đua đi!"

"Đua thì đua." Trịnh Dục Tinh lập tức mở miệng nói.

Trịnh Vân Hạm cảm thấy rất buồn cười. Huynh muội hai người trên đường tấu võ mồm cho đến khi đến tiền viện, bên ngoài đã thu xếp xong rồi.

Theo quy củ ở Đại Tề, vào ngày mừng thọ, sẽ sắp xếp một vị trí ở trước tiền viện, bày giá gỗ, bàn dài và văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên). Người đến chúc thọ phải phái người mang danh sách và hạ lễ đem tặng đến đó.

Như vậy, có bao nhiêu người đến chúc thọ, hạ lễ có phải âm thầm hối lộ hay không, người đó địa vị và nhân mạch ở Trường An như thế nào, nhìn vào là hiểu.

Còn chưa đến thời điểm khách đến, trước tiên là vãn bối trong phủ mang lễ lên tặng.

Sảnh trước, Trung Liệt Hầu ngồi trên ghế, bên cạnh là Lưu thị. Hai nhà Nhị thúc và Tam thúc phân ra trái phải lần lượt ngồi xuống. Rất nhanh sau đó, các vãn bối theo thứ tự dâng lễ vật cho Trung Liệt Hầu.

Quả nhiên, lễ vật của Trịnh Vân Hạm là quý giá và dụng tâm nhất. Hai vị huynh đệ của Trung Liệt Hầu nghe vậy thì sôi nổi bày tỏ chất nữ có tâm, tấm lòng hiếu thảo cảm động. Thậm chí hai vị đường huynh của Trịnh Vân Hạm rất hứng thú, hỏi thăm nàng về lai lịch của vật liệu này.

Trịnh Vân Hạm mỉm cười tao nhã, khéo léo vòng qua chủ đề này.

Trịnh Dục Tinh ngồi bên cạnh nhịn cười xem, không nói gì.

Sau khi tiếp đãi người nhà đến mừng thọ xong, hạ lễ đã cất đi, Hầu phủ chuẩn bị mở cửa đón khách. Trịnh Dục Tinh bỗng kéo lấy dải lụa của muội muội: "Khi nãy vòng vèo rất tốt."

Trịnh Vân Hạm cảnh giác nhìn hắn: "Huynh có ý gì?"

Trịnh Dục Tinh cười hì hì, ghé lại gần: "Quên nói cho muội biết, hôm nay huynh đã mời Đại công tử của Thư gia đến dự tiệc. Nghe nói Hoài Chương Vương đã đem lễ vật định hôn đến phủ Tướng quân. Nếu Đại lang Thư gia hỏi muội gỗ từ chỗ nào mua, muội cứ lừa bịp như ban nãy lừa đường huynh vậy, nhất định không tồi."

Trịnh Vân Hạm cả người lung lay, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

(*) Kiểu váy Trịnh Vân Hạm mặc 坦领汉服[EDIT] Gả Kiều Nữ - Chương 8: Ngoan huynh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi