GẢ MA

Linh Sơn (nhị)

Một tấm đăng phù được thắp lên, vầng sáng màu vàng mờ ảo tựa như một chiếc nón có tấm lụa che bao trùm lấy khuôn mặt của Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết thả đăng phù ra, lá bùa chậm rãi bay về phía lỗ thủng như một đốm ma trơi, chiếu sáng không gian tối om chật hẹp.

“Bên dưới an toàn.” Cậu quay đầu nói với Ngu Sư Sư và Ngu Lâm Tiên.

Ba người lần lượt chui qua lỗ thủng, sau đó đáp xuống bãi đá vụn trên mặt đất. Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư là từ thần điện rơi xuống, bò trong lối đi chằn chịt như mạng nhện cả nửa ngày trời thì gặp được Ngu Lâm Tiên ngã lăn quay ngất xỉu dưới đất. May mà lão già này chỉ bị đập đầu, không bị gì nghiêm trọng, nhưng kính lưu ly đã vỡ nát, thi chú thế nào cũng không sáng lên nổi.

Vòng đi vòng lại tới bây giờ cũng không gặp được đệ tử nào khác. Hệ thống hang động ngầm này thực sự rất lớn, mọi người đều rơi ở những vị trí khác nhau. Việc cấp bách hiện tại là tìm đường về để cầu viện trợ những sư huynh đệ ở bên trên, nghĩ cách tập hợp đủ tất cả mọi người. Không chừng có người bị ngã gãy tay gãy chân mà không được chữa trị kịp thời. Nhưng Ngu Lâm Tiên vẫn cứ một mực đi sâu vào bên trong, theo như lời lão nói là đường đi lên chắc chắn đã bị hỏng, chỉ có thể tìm đường ra ở phía dưới. Trong ba người lão ta là trưởng lão, đức cao vọng trọng, lão nói gì Ngu Sư Sư nghe nấy, Mộ Dung Tuyết cũng không thể lên tiếng, đành im lặng theo sau Ngu Sư Sư.

Không gian không lớn, ở giữa đặt một chiếc quan tài vuông vức bằng vàng, vây xung quanh bởi sáu chiếc quan tài khác. Sáu chiếc đó đều làm bằng gỗ, lớp sơn bị bong tróc sạch sẽ, để lộ phần gỗ mục nát bên trong. Ngược lại chiếc quan tài bằng vàng kia còn rất vẹn nguyên, bốn phía đều có hoa văn điêu khắc nổi tinh xảo. Mộ Dung Tuyết dán đăng phù lên tường, Ngu Sư Sư tò mò sờ vài cái, bò nãy giờ mệt lả nên đặt mông ngồi xuống quan tài vàng nghỉ ngơi.

“Đây ắt hẳn là lăng mộ của thần vu nào đó dưới trướng Phục Hy rồi.” Ngu Lâm Tiên tán thưởng nói, “Sách cổ ghi lại rằng Linh Sơn có mười vu, lên xuống Linh Sơn thông nối với trời xanh. Linh Sơn là đỉnh núi cao nhất trong dãy núi Cửu Nghi, và bọn họ coi Linh Sơn như nấc thang lên trời. Sau khi bọn họ chết đã chôn mình trong lòng núi là vì hi vọng rằng có thể vĩnh viễn bầu bạn với đại thần Phục Hy. Đống đường đi đó là đường bọn họ để lại khi tu sửa mộ thất, Linh Sơn là lăng mộ của thần vu Phục Hy.”

Mộ Dung Tuyết nhíu mày, đoạn nhỏ giọng nói: “Nếu là lăng mộ thì nơi đây hẳn là nên phong ấn mới phải. Huống hồ kích cỡ đường đi này không dành cho một người đứng thẳng, bọn họ đã vận chuyển cát đá thi công lăng mộ ra khỏi núi bằng cách nào? Những đường đi đó… Thật ra vãn bối nghĩ hẳn là dùng cho việc khác.”

“Tên dâm tặc nhà ngươi nói nghe cũng có lý đấy, vậy ngươi nói thử xem chúng nó dùng cho mục đích gì?” Ngu Sư Sư nói.

Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ ra.”

Ngu Lâm Tiên thấy Ngu Sư Sư ngồi trên quan tài vàng thì có hơi bất mãn, bèn nói: “Đứa nhỏ nhà con mau xuống đi. Đây là chỗ an nghỉ của thần vu thượng cổ, sao con có thể vô lễ như thế?”

“Chết hơn một ngàn năm, sớm hóa thành tro rồi. Cho dù con có cạy quan tài bằng vàng ra người ta cũng không biết.” Ngu Sư Sư le lưỡi, nghe lời lão xuống khỏi quan tài, ngồi xổm dưới đất quan sát phù điêu trên đó.

Có tổng cộng bốn bức tranh, có vẻ giống như là một trận chiến lớn. Người đàn ông tỏa sáng như ánh mặt trời trên đám mây kia có lẽ là Phục Hy, đại thần từ trên mây buông mắt nhìn xuống nơi hoang dã rộng mênh mông máu chảy thành sông bên dưới. Giữa đám mây bay xung quanh là một con nai trắng đang đạp gió lướt tới với đôi sừng hươu điểm hoa. Vô số yêu ma có dáng vẻ hung ác xoay quanh nó, đồng thời giận dữ gào lên về phía vòm trời.

“Này hẳn là tà thần Nam Cương, Bạch Lộc.” Ngu Lâm Tiên vừa vuốt ve vừa giải thích, “Truyền thuyết nói rằng nó làm nhiều việc ác, chuyên ăn tim gan trẻ con. Mỗi khi đến ngày trăng tròn, Nam Cương phải lập đàn tế dâng một đôi đồng nam đồng nữ lên cho nó. Nếu không nó sẽ hạ phàm quấy phá nhân gian. Đại thần Phục Hy nổi cơn thịnh nộ dẫn chư thần trên trời phạt Bạch Lộc, giải cứu bá tánh Nam Cương thoát khỏi bể khổ.”

Ngu Sư Sư chỉ vào một người đàn ông mặc giáp trên chiến trường, “Người này được vẽ cường tráng như vậy thì hẳn là chủ nhân ngôi mộ rồi. Vị thần vu tiền bối này thật sự khó lường, vậy mà hắn lại từng đi theo đại thần Phục Hy thảo phạt Nam Cương. Chỗ đó toàn là yêu ma, nếu năm đó đại thần Phục Hy xử lý sạch sẽ ổ yêu ma đó thì tốt rồi, chúng ta đỡ phải ngày ngày xuống núi hàng yêu phục ma, bận tối mắt tối mũi.”

“Yêu ma cũng là sinh linh, chỉ là không cùng chí hướng, lập trường bất đồng với chúng ta. Nhưng trong mắt thần linh, dù là người hay yêu ma cũng giống nhau cả thôi.” Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng nói.

“Đúng là lòng dạ Bồ Tát mà.” Ngu Sư Sư liếc cậu một cái.

Mộ Dung Tuyết cười e thẹn, “Sư tỷ quá khen.”

“…” Ngu Sư Sư trợn mắt, “Đồ ngốc, ta đang xỉa xói ngươi đấy.”

“Ò…” Mộ Dung Tuyết sửng sốt, sau đó buồn bã cụp mi xuống.

Ngu Sư Sư vừa thấy cậu như thế thì có hơi áy náy. Tên nhóc này trắng trẻo thanh thuần, lại dịu dàng ấm áp, khiến người ta có ham muốn bắt nạt cậu. Nàng chợt nhớ ra rằng tên khốn kiếp này đã lén nhìn nàng tắm thì trong lòng lập tức ngưng áy náy. Một kẻ dâm tặc, cho dù có lột da cậu ta ra cũng không gì quá đáng.

Chuyển sang bên kia, cảnh tượng trên bức phù điêu đã thay đổi. Đại vu đang vẽ bùa phóng hỏa, ngọn lửa gần như cắn nuốt toàn bộ bức tranh, rất nhiều loài hoa không tên đang dần dần hóa thành tro tàn giữa ngọn lửa bừng bừng. Ở bức phù điêu thứ ba, đại vu bị gông xiềng trói lại trên đàn tế. Một đám vu chúc vây quanh hắn, rót một thứ chất lỏng nào đó vào miệng hắn. Một số người còn xẻ thịt hắn ra rồi nhét thứ gì đó vào trong. Mộ Dung Tuyết nhìn kỹ, dường như là mạn đà la.

“Đó là hoa thần.” Ngu Lâm Tiên nói, “Tên không thể kiểm tra, tựa hồ có liên quan đến ‘Gió’. Truyền thuyết nói rằng chỉ có địa giới của thần linh mới có loại hoa này, đại vu thời viễn cổ đã xỏ nó vào ngực để tượng trưng cho thân phận của mình. Xem bức phù điêu này thì vị thần vu tiền bối này đã phóng hỏa đốt hoa thần, nên mới bị phán tử hình.”

“Đang êm đang đẹp tự dưng lại đốt hoa làm gì?” Ngu Sư Sư hỏi.

Không ai biết đáp án. “Hoa thần…” Ngu Lâm Tiên lộ ra thần sắc đầy khát khao, “Không biết dùng hoa này luyện kim đan có thể trường sinh bất lão không nhỉ.”

Đương lúc nói chuyện, đăng phù trên vách tường bỗng dưng lập lòe ba cái rồi tắt ngúm. Ngu Sư Sư cả kinh, vội nói: “Phù này ngươi vẽ thế nào đấy?”

“Không,” Mộ Dung Tuyết vội nói, “Ta thêm vài nét bút vào đăng phù nên nó có thể cảm nhận được hơi thở của vật sống không phải người. Nếu số lượng đối phương giới hạn ba tên thì sẽ lóe lên một cái. Nếu là bốn tên thì lóe hai cái.”

“Ban nãy nó lóe lên ba cái,” Ngu Sư Sư rút kiếm ra khỏi vỏ, “Mới năm tên thôi, không nhiều lắm, xử từng đứa một.”

“Không,” Mộ Dung Tuyết nói với vẻ mặt đau khổ, “Phù này chỉ lóe nhiều nhất là ba cái thôi, nếu nó tắt luôn có nghĩa là… Đối phương quá đông, nó lóe không nổi.”

Trong khi nói chuyện thì bọn họ đã nghe một âm thanh dinh dính, tựa hồ là có thứ gì đó đang bò sát dưới mặt đất. Thứ này không rõ lai lịch không biết số lượng, không nên đánh bừa. Mọi người không hẹn mà cùng nhau xốc nắp quan tài vàng lên, quan tài này rất lớn, lại còn chắc chắn, trốn ba người là vừa đẹp. Nhưng ba người dùng hết sức bình sinh mà chiếc quan tài này cũng chẳng mảy may nhúc nhích. Họ bất đắc dĩ đành phải chia nhau trốn trong quan tài gỗ. Nhìn tới nhìn luôn chỉ có hai cái là còn nguyên vẹn. Ngu Lâm Tiên vốn định trốn chung với tiểu đồ nhi, ai ngờ Ngu Sư Sư vừa nhảy vào thì Mộ Dung Tuyết cũng nhảy theo sát. Lão ta hết cách, đành tự chui vào chiếc quan tài còn lại rồi khép nắp ván gỗ lại.

Mộ Dung Tuyết vừa nằm xuống liền nghe thấy có thứ gì đó bò ra từ lỗ thủng vào gian phòng nhỏ này. Tiếng đá vụn bị nghiền nát vang vọng trong bóng tối khiến da đầu người nghe tê dại. Cậu và Ngu Sư Sư cùng nhau ôm chặt cánh tay của xác ướp trong quan tài, so với vật sống không rõ tên tuổi ngoài kia thì vật chết này chẳng là cái thá gì cả.

Một bóng đen âm trầm bao phủ nắp quan tài, Mộ Dung Tuyết cảm thấy trong quan tài tối sầm lại. Cậu nghe thấy âm thanh “Xì xì” lạnh lẽo, tựa như rắn độc đang thè lưỡi. Tiếng “Xì xì” vang lên liên tục, chẳng mấy chốc đã ngập tràn lăng mộ, nghe như thể bên ngoài có một bầy rắn độc đang bò tới bò lui. Nắp quan tài bỗng dưng kêu ‘cọt kẹt’, có thứ gì đó đang bò lên quan tài của bọn họ. Trái tim của Mộ Dung Tuyết vọt lên cuống họng, cậu cố gắng nín thở tĩnh khí, tránh để tà vật đó phát hiện ra hơi thở của mình.

Chúng nó ngửi đánh hơi lung tung, cách một tấm ván gỗ mỏng là lớp vảy lạnh băng của chúng nó. Vảy trượt qua ván quan tài mục nát phát ra âm thanh ‘kẹt kẹt’ nghe mà ê cả răng. Quan tài gỗ mục nát bị chúng nó đè ép, tưởng chừng như sắp sụp xuống đến nơi. Cậu cảm nhận được thi thể bên cạnh mình đang run bần bật, trái tim bỗng hẫng đi một nhịp, lẽ nào xác ướp này vùng dậy sao? Một lát sau cậu mới nhận ra rằng là Ngu Sư Sư đang run rẩy ôm chặt cánh tay của thi thể.

Trong bóng tối, Mộ Dung Tuyết chớp mắt mấy cái, sau đó nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Ngu Sư Sư, đầu ngón tay mò mẫm tìm lòng bàn tay nàng rồi viết hai chữ “Đừng sợ” lên trên.

Ngu Sư Sư trở tay túm lấy tay cậu rồi siết chặt. Mộ Dung Tuyết đau đến giật cả mình, cắn răng cố gắng không phát ra tiếng động.

Trong quan tài tối như hũ nút, những con quái vật không rõ lai lịch đó vẫn còn loanh quanh trong lăng mộ chưa rời đi. Mộ Dung Tuyết nghiêng đầu, định nương theo khe hở nhìn ra bên ngoài, nhưng tối om, không thấy gì cả. Cậu mở to mắt một lúc lâu, đồng tử dần dần thích ứng với bóng đêm, sau đó nhìn ra khe hở một lần nữa, đột nhiên cậu rùng mình một cái, thoáng chốc như rơi vào hầm băng, cả người cứng đờ.

Ngu Sư Sư cảm nhận được thân thể cậu đang gồng cứng, bèn viết vào lòng bàn tay cậu: “Sao thế?”

Cậu không trả lời. Vừa rồi cậu loáng thoáng nhìn thấy bên ngoài khe hở ván gỗ là một con mắt, dường như còn đang chuyển động. Cậu bừng tỉnh hiểu ra rằng có một tà vật đang ghé vào nắp quan tài nhìn vào bên trong, vẫn không hề nhúc nhích. Mộ Dung Tuyết không biết thứ này có phát hiện bọn họ hay không, bèn nắm chặt tay Ngu Sư Sư, Ngu Sư Sư như cũng cảm nhận được điều gì nên cũng không dám động đậy, hai người duy trì tư thế bắt tay y hệt hai pho tượng.

Dần dà, âm thanh ‘Xì xì’ kia nhỏ dần rồi mất hẳn, gian nhà quay về sự yên tĩnh vốn có. Nắp quan tài ‘kẽo kẹt’ một tiếng, sau đó là âm thanh vảy cọ xát lên vách đá, dường như thứ bò trên quan tài cũng đã bỏ đi. Song Ngu Sư Sư và Mộ Dung Tuyết vẫn không dám nhúc nhích, bọn họ cũng không nghe thấy tiếng động bên phía Ngu Lâm Tiên, hai người im lặng hồi lâu, sau đó Ngu Sư Sư nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Sư phụ…”

Không ai trả lời, cũng không có âm thanh kỳ quái nào cả.

Ngu Sư Sư lại gọi thêm tiếng nữa: “Sư phụ?”

Hai người xốc nắp quan tài lên, chuyển sang cỗ quan tài mà Ngu Lâm Tiên nấp mới phát hiện bên trong trống không, chỉ còn lại cái xác ướp nằm đó. Mộ Dung Tuyết thắp đăng phù lên, vầng sáng lá bùa chiếu sáng gương mặt sốt ruột của Ngu Sư Sư.

“Có phải sư phụ ta bị quái vật bắt đi rồi hay không?”

“…” Mộ Dung Tuyết nhỏ giọng nói, “E là không phải đâu.”

Cậu chỉ chỉ cỗ quan tài mà bọn họ vừa nấp kia, ở mép quan tài nơi mà bọn họ không nhìn thấy có dán một lá bùa màu vàng, Ngu Sư Sư cầm lên nhìn, bên trên thế mà có nhỏ máu người.

“Những tà vật đó luôn vây quanh quan tài chúng ta e là cũng chỉ vì lá bùa dính máu này. Sư phụ tỷ nhân lúc bọn nó bị chúng ta hấp dẫn đã tự chạy trốn rồi. Cũng may là dường như bọn nó cố kỵ điều gì đó, không dám phá quan tài.” Mộ Dung Tuyết chán nản nói, “Ngu sư tỷ, bây giờ nhân lúc chỉ có hai người chúng ta, có chuyện này ta phải nói với tỷ. Sư phụ tỷ chẳng phải người tốt đâu. Ta không nhìn lén tỷ tắm rửa, là ông ta nhìn lén. Thử nghĩ xem ngoại trừ sư phụ tỷ thì còn ai dám đến gần lều trại của tỷ chứ? Ta cảnh cáo ông ta vài lần thì ông ta mới chịu thôi.”

Ngu Sư Sư vô cùng bàng hoàng: “Ngươi đừng có nói bậy, ông ấy là sư phụ ta!”

Mộ Dung Tuyết nhìn nàng, sau đó tủi thân rũ đầu xuống không nói gì nữa.

Huyết phù bị siết chặt trong lòng bàn tay, móng tay cấu vào da thịt đau đớn, Ngu Sư Sư không thể tin nổi rằng sư phụ nuôi nấng mình khôn lớn lại là loại người này.

“Chuyện này ta sẽ tự tìm sư phụ ta hỏi cho ra lẽ,” Ngu Sư Sư cất huyết phù vào túi càn khôn, “Nếu ngươi không nhìn lén ta tắm rửa, vậy thì vẽ ta làm gì?”

“Ta…” Gương mặt Mộ Dung Tuyết nhất thời đỏ ửng.

Trong bóng tối nên không nhìn rõ sắc mặt của cậu, Ngu Sư Sư hừ một tiếng, đoạn quay đầu đi ra ngoài rồi leo lên cửa động trước. Bên ngoài tối om, không dám dùng quá nhiều đăng phù, chỉ thắp sáng một lá, ánh sáng yếu ớt le lói một không gian nhỏ cỡ tấc vuông. Không có âm thanh kỳ quái nào hết, quả thực những tà vật đó đều đi cả rồi.

Ngu Sư Sư ngồi xổm ở cửa động, vừa nhìn xung quanh đề phòng tà vật vừa nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói xem, rõ ràng những thứ quỷ quái đó biết chúng ta ở trong quan tài, vì sao lại không bật nắp quan tài lên?”

“Không biết…” Mộ Dung Tuyết còn chưa nói xong, phía sau bỗng vang lên âm thanh kẽo kẹt, nắp quan tài vàng dịch chuyển tạo ra một khe hở, một bàn tay màu xanh đen của xác chết với móng tay dài ngoằng từ bên trong vươn ra. Da đầu Mộ Dung Tuyết như muốn nổ tung, cậu vội vàng bò lên trên.

Hóa ra những tà vật kia không dám sờ lung tung là vì nơi này có thứ lợi hại hơn. Chẳng biết đại vu ngàn năm bất tử này hung lệ đến cỡ nào. Mộ Dung Tuyết chống hai tay rướn đầu ra cửa động nhìn thử, bóng dáng của xác chết thần vu kia đã xuống tới mặt đất. Ngu Sư Sư cũng run lẩy bẩy, nàng móc một tấm bùa ra dán bừa lên cửa động rồi hai người vội co chân chạy biến.

Trong cơn hoảng loạn không biết chạy đi đâu, chỉ có thể chọn những con đường không có dấu vết của tà vật. Trong lúc vô tình Mộ Dung Tuyết đã đẩy một tảng đá, hai người chui vào, sau đó đẩy tảng đá trở lại chỗ cũ. Thật sự không còn sức lực đâu mà bò nữa, bọn họ dựa vào vách đá thở hồng hộc. Thắp đăng phù lên trước, kiểm tra xem nơi này có tà vật hay không. Đăng phù không lập lòe, hai người thở hắt ra một hơi.

Trong sơn động yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ. Ngu Sư Sư đưa mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Mộ Dung Tuyết, tên này lén vẽ nàng, khỏi nói cũng biết lòng mang tâm tư thế nào rồi. Nàng cảm thấy vẫn là nên nhắc nhở một câu, bèn nói: “Cho ngươi hay, đừng có thích ta, ta sẽ không thích ngươi đâu, ta là kiểu người chạy theo tình yêu cơ.”

*Câu kinh điển Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo ó:))

“Ta biết.” Mộ Dung Tuyết rất bình tĩnh.

Từ khi còn bé cậu đã thế này rồi, lạc giữa đám đông sẽ mất hút, cực kỳ bình thường, tựa như hơn một ngàn hoa văn giống hệt nhau khắc trên cửa sổ, tuy rằng tinh xảo, nhưng không có gì đặc sắc. Một đại tiểu thư kiêu ngạo như Ngu Sư Sư sao có thể để mắt đến cậu được chứ? Từ ngày luận đạo La Thiên ở Vô Phương, lúc đánh võ đài Ngu Sư Sư đá bay một sư huynh đồng môn thì cậu đã phải lòng người ta mất rồi, song cậu cũng biết tình yêu này không hề có kết quả. Cho nên cậu cứ lặng lẽ như thế, đứng từ xa nhìn cũng tốt, giữ lấy chút niềm vui nho nhỏ sưởi ấm cho trái tim mình.

Mộ Dung Tuyết nói: “Ta biết, sư tỷ một lòng hướng đạo, sẽ không để chuyện nữ nhi tình trường này làm phiền.”

“Ồ, không phải thế,” Ngu Sư Sư thản nhiên nói, “Nói thật cho ngươi biết, hôm nay có mấy tên đến từ Tử Hư Sơn gì đó nom cũng không tệ lắm, trong đó có một tên họ Thích… Không phải tên đầu bạc nhé, là tên mặt trắng cơ, trông hợp nhãn vô cùng. Nếu y cũng có ý với ta thì đến lúc đó ta sẽ lập tức hoàn tục. Nếu y đuôi mù không nhìn ra được sắc đẹp của ta, vậy cái gã tên Vân Tri kia cũng tạm chấp nhận được.”

Mộ Dung Tuyết: “…”

“Hơn nữa ta xuất thân từ môn phái có tiếng tăm, thân phận và địa vị cao hơn bọn họ nhiều. Sau này thành thân nhất định phải nghe theo ta.” Ngu Sư Sư nói xong liền bày ra gương mặt hung dữ với cậu, “Nếu ngươi dám nói những lời này với người khác, ta sẽ xé xác ngươi ra.”

Mộ Dung Tuyết gật đầu như gà con mổ thóc, không dám làm trái ý.

Đăng phù nhẹ nhàng lay động, từ nãy đến giờ có một góc tối vẫn không thể soi rõ. Ngu Sư Sư và Mộ Dung Tuyết nhìn nhau một cái, sau đó rút kiếm bước qua nơi đó. Chỗ đó tối đen như mực, mang đến cho người ta một cảm giác kinh hoàng khó tả. Thật ra kiếm pháp của hai người đều thuộc dạng gà mờ, Ngu Sư Sư tới đây là vì được sư phụ dẫn dắt, còn Mộ Dung Tuyết là vì Ngu Sư Sư. Bất giác bọn họ thấm đẫm mồ hôi, ánh kiếm chiếu lên khuôn mặt tái mét của hai người.

“Bùa dò yêu này của ngươi có đáng tin không thế?” Ngu Sư Sư lẩm bẩm.

“Ta…” Mộ Dung Tuyết gian nan nói, “Ta cũng không dám đảm bảo…”

Chết thì chết! Ngu Sư Sư lấy hết can đảm hét lớn một tiếng, sau đó xuất kiếm dẫn đầu. Một luồng kiếm lạnh lẽo đột ngột chế trụ chiêu kiếm của nàng, ánh sáng lả tả rơi xuống, bóng tối tản đi, lộ ra Vân Tri và Thích Linh Xu ở bên trong. Một người nghiêm túc ngồi thiền, người còn lại cà lơ phất phơ dựa vào vách đá nhướng mày cười với nàng.

“Ôi, đau lòng chết mất,” Vân Tri che nửa mặt thở dài, “Dung nhan bực này của ta thế mà chỉ có thể là sự lựa chọn thứ hai của sư muội thôi. Kiếp sau ta phải đầu thai thành một người đẹp trai, nhất định không để sư muội chịu uất ức.”

Ngu Sư Sư đực mặt ra tại chỗ, trong động thoáng chốc yên tĩnh. Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ mỗi Thích Linh Xu vẫn đang nhắm mắt ngồi thiền.

Mộ Dung Tuyết phá tan sự im lặng xấu hổ, bèn tìm chủ đề nói chuyện: “Hai vị sư huynh ở đây làm gì thế?”

“Đương nhiên là trốn những tà vật kia rồi,” Vân Tri cười hì hì, “Chẳng lẽ còn có thể song tu à?”

Thích Linh Xu: “…”

Đúng lúc này, kính lưu ly bỗng dưng sáng lên, âm thanh của Thích Ẩn từ bên trong truyền ra, “Không hay rồi, Nữ La bị đám người rắn đó bắt đi rồi, bọn ta chuẩn bị phá vòng vây. Sau nửa nén hương, các ngươi đến lỗ thủng ở phía bắc tượng Phục Hy, ta sẽ đón các ngươi.”

“Ôi, mới nghỉ được có chút đã phải đi nữa rồi.” Vân Tri vươn vai, “Sư đệ sư muội, đi không?”

“Bên ngoài nhiều tà vật như vậy, chúng ta làm sao đến chỗ mà anh trai đầu bạc kia nói được?” Ngu Sư Sư nghi ngờ nói.

Vân Tri nhướng mày cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Nơi này cách vách đá chỉ có một trượng, nói cách khác, chúng ta đi từ đây ra, sau đó rẽ ở góc trái kia đi về bức tường phía nam chính là hướng bắc của tượng thần Phục Hy.”

Gì mà nam rồi lại bắc, Ngu Sư Sư váng hết cả đầu, không hiểu gì cả. Nàng là một đứa mù đường, đi đường không bao giờ nhớ nổi đường đi, huống chi đường ở đây phức tạp và lộn xộn. Sau đó nàng nghe Mộ Dung Tuyết ngập ngừng nói: “Ta biết đường huynh nói, ta và sư tỷ đi ra từ chỗ đó. Ở đó không có lỗ thủng, chúng ta không ra được.”

“Không sao,” Thích Linh Xu lau kiếm Vấn Tuyết, lưỡi kiếm sáng như tuyết soi rõ khuôn mặt lãnh đạm của y, “Không có thì cho nổ một lỗ là được.”

———

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi