GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Bên thần điện, quân thần hai người thương lượng đại sự, thì bên này Lâm Hoa hoá thành người  nằm trong vườn  thượng uyển phơi nắng. Thị nữ xung quanh qua lại, thấy Lâm Hoa nằm trên cỏ không chút hình tượng, bèn tụm lại bàn luận xôn xao.

"Ai vậy?" Thị nữ A hỏi.

"Nghe nói là con gái riêng của Thương Nam Thần Quân  ." Thị nữ B đáp.

"Làm sao có thể? Thương Nam Thần Quân còn chưa thành thân." Thị nữ C kêu lên.

"Ngươi xem tướng mạo, phong cách của nàng, cái nào không giống Thương Nam Thần Quân  , đây là chứng cớ tốt nhất." Thị nữ B cãi.

Líu ríu, líu ríu.

Lâm Hoa không khỏi cảm thán, Thần giới đối xử quá tốt. Ban ngày ban mặt, một đám thị nữ rãnh rỗi không có việc gì làm, buôn chuyện bát quái của lãnh đạo, không sợ bị Thần Đế phạt đi tưới hoa trì.

Chỉ là mắt bọn thị nữ này rõ ràng có vấn đề, tướng mạo này của ta bỉ ổi độc nhất vô nhị. Chỗ nào liên quan đến hình tượng phiêu phiêu dục tiên, thanh nhã cao thượng  của Thương Nam Thần Quân.

Bọn thị nữ  này trí tưởng tượng quá phong phú, hôm đó được Thương Nam Thần Quân ôm vào Thần điện, sao đến hôm nay lại có nhiều lời đồn như vậy.

Lại nói mắt phượng trên mặt Thương Nam Thần Quân thì mị hoặc mê người, nhưng đến trên người ta lại bỉ ổi như vậy? Xem ra làm mỹ nhân cũng là một nghệ thuật.

Lâm Hoa còn đang cảm thán bản thân không thể biết làm người, bên kia đám thị nữ nghị luận xong  đã tan tác như chim vỡ tổ, bốn phía nhất thời an tĩnh đến đáng sợ.

Cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm, cả người rét run, Lâm Hoa giật mình bật dậy.

Trước mặt là một đôi giày thêu tinh xảo, váy dài màu xanh dương thêu hoa mai trắng. Váy lụa quen mắt như vậy, chỉ đổi từ màu trắng sang màu xanh dương mà thôi, Lâm Hoa nhận ra ngay thân hình của Phù Dung.

Thần Nguyệt thần nữ.

Lâm Hoa hít một hơi lạnh, sao lại xui xẻo như vậy, lúc làm Gà gặp phải nàng, làm người vẫn còn gặp nàng?

Cô gái áo lam thướt tha duyên dáng đứng trước mặt Lâm Hoa, trong tay bưng 1 mâm  trái cây, từ trên cao nhìn xuống nàng, mặt mũi không thể nói là hòa ái dễ gần. 

"Tiểu muội muội, mời ngươi ăn trái cây."

Lâm Hoa lắc đầu, lần trước rơi xuống nước,  kinh nghiệm quá thê thảm, ta sợ ngươi độc chết ta.

Thần Nguyệt thần nữ hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, lại nhanh chóng che giấu, cười nói: "Trái cây ngon lắm, tỷ tỷ có rất nhiều." Dứt lời, tay phải giơ thêm 1 đĩa  trước mặt Lâm Hoa: "Ngoan, nếm thử một chút."

Lâm Hoa cả kinh, cánh tay quét  qua cái đĩa, tất cả trái cây đều rơi trên mặt đất, dính đầy bụi bậm.

Thần Nguyệt thần nữ vẻ mặt thay đổi, tức giận giơ tay lên, một cái tát đánh lên mặt Lâm Hoa, giận dữ mắng mỏ: " Đồ nha đầu xấu xí không biết điều  ."

Lâm Hoa bị đánh bối rối, lỗ tai ong ong, trên mặt đau rát, nữ nhân ác độc này, ta chỉ không ăn trái cây của ngươi, xuống tay nặng như vậy. Xong rồi xong rồi, sợ là bị nàng hủy dung rồi.

Còn chưa kịp phản ứng, nữ nhân kia lại đá một cước lên người nàng, Lâm Hoa bị đá lăn lộn, ảo não nằm trên mặt đất.

"Lăn xa chút, nha đầu xấu xí đáng chết, làm sao ngươi có thể là con gái của Thương Nam Thần Quân." Thần Nguyệt thần nữ hận mắng, " Nha đầu xấu xí, còn không cút cho ta."

Ta chưa nói ta là con gái hắn a. Ngay cả Thương Nam Thần Quân cao cao tại thượng, ngọc thụ lâm phong  của các người còn chưa nhận ta là con gái đâu. Lâm Hoa đau khổ giải thích, thật là tai bay vạ gió, muốn ngủ một giấc lại bị đánh một trận. Vận khí ta xui xẻo thì thôi, Lâm Hoa hận hận nghĩ, nữ nhân ác độc như người còn muốn nhúng chàm Thương Nam Thần Quân, không có cửa đâu......

Lâm Hoa khuất nhục  nằm trên mặt đất, trong lòng tính toán cách trả thù, từ xa truyền đến âm thanh thị nữ thỉnh an.

Theo tiếng hô, một bộ quần áo đỏ rực, đầu đội kim quan,  khuôn mặt như vẽ, khí chất như trích tiên chậm rãi đi tới, mắt phượng ôn hòa, không thấy rõ bên trong.

Thần Nguyệt thần nữ nhanh chóng thu lại vẻ mặt dữ tợn, lúm đồng tiền như hoa, khom mình hành lễ: "Thương Nam Thần Quân."

"Thần Nguyệt thần nữ?" Thương Nam Thần Quân nhìn đám hỗn độn dưới đất, hơi lộ vẻ nghi hoặc.

Thần Nguyệt thần nữ tràn ngập xin lỗi nói: " Vừa thấy tiểu cô nương này ở đây, nên bưng chút trái cây ăn với nàng, ai ngờ nàng vấp phải cái mâm, ngã một cái, chắc là tuổi còn nhỏ, sức yếu a."

Lâm Hoa nằm trên mặt đất lệ rơi đầy mặt, choáng nha, kỹ thuật diễn quá tốt, rõ ràng là ngươi đánh ta thành ra như vậy, hiện tại lại đổi thành do ta nhỏ tuổi, sức yếu.

Ta tuy nhỏ, nhưng ta không ngốc.

"Vậy sao, Dao Hoa, ngươi cũng quá nghịch ngợm rồi." Thương Nam Thần Quân trách nói, "Còn không mau bồi tội với thần nữ."

Dao Hoa, là ta sao? Lâm Hoa nhìn hắn hồi lâu, lung la lung lay bò dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người, lề mề đến trước mặt Thần Nguyệt thần nữ.

Thần Nguyệt thần nữ lúng túng khoát tay: "Không sao, ta không tính toán với nàng...... A! A!"

Lời còn chưa dứt đã hét ầm lên.

Lâm Hoa cực nhanh chạy lên đạp nàng một cước, thừa dịp nàng cúi người xoa chân thì nhảy lên nắm tóc nàng, hung hăng níu chặt không buông.

Thần Nguyệt giận dữ, tay phải giơ lên cao, đang muốn làm phép thì Thương Nam Thần Quân bên kia quát lên: "Dao Hoa." Thần Nguyệt kịp phản ứng, tay đổi qua đỡ tóc.

"Còn không buông tay?" Thương Nam Thần Quân khiển trách.

Ta mới không ngốc. Có Thương Nam Thần Quân ở đây, ta không tin ngươi dám động thủ. Lâm Hoa túm tóc lôi kéo hăng say, dù sao ta bây giờ chỉ là đứa trẻ, không ai so đo. Cho ngươi đá ta, cho ngươi đánh ta, nếu sau này nữ nhân ác độc này vào cửa, còn cho ta đường sống sao?

Ỷ vào thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, công thêm Thương Nam Thần Quân ở bên, Thần Nguyệt không dám đả thương nàng, chỉ có thể nhếch nhác che chở mái tóc dài đã rối bù như tổ rơm, phong tình tư thái hoàn toàn không còn.

Thương Nam Thần Quân tiến lên xách   Lâm Hoa đang còn bận quyền đấm cước đá trên không trung, áy náy nói: "Tiểu nữ  (con gái) còn bé, xin thần nữ tha lỗi."

Thần Nguyệt thần nữ che mặt đi.

Lâm Hoa hóa đá, cứng đờ, quay đầu nhìn về sắc mặt âm trầm của Thương Nam Thần Quân.

Tiểu nữ? Không phải là ta chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi