GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, ánh trăng sáng ngời lặng yên.

Lâm Hoa cảm thấy hoa mắt. Một nam tử mặc trường bào đen, chắp tay đứng dưới giàn nho, tóc đen khẽ rủ xuống, ngói xanh tường xám cũng không ngăn được ánh mắt sáng ngời.

Kêu đứa nhỏ, lão cha lại đi ra.

Lâm Hoa ngẩn người, gương mặt tuấn tú quen thuộc này chính là Yêu Hoàng Bạch Dạ.

Bóng người thoáng qua, Yêu Hoàng đã đứng trước mặt Lâm Hoa. Lâm Hoa theo bản năng lui về phía sau, lại bị hắn bắt được. Ngẩng đầu lên lại đụng trúng đôi mắt tĩnh lặng như đầm nước, tròng mắt đen phản chiếu lại khuôn mặt ngạc nhiên của nàng.

"Đi thôi."

Dứt lời liền kéo Lâm Hoa đang trong tình trạng hoa si ra ngoài. Đến bên tường xám, bước chân vẫn không dừng lại, có khuynh hướng đâm thẳng về phía trước. Lâm Hoa sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, cảm giác thân thể tiến vào một không gian sềnh sệt. Lặng lẽ mở hai mắt thì phát hiện mình đã ở ngoài đình viện, trước mặt là vẻ ảo não của  tiểu Thiên Vương- Phong Thanh Vân.

Ấnh mắt Yêu Hoàng lóe lên một cái, Phong Thanh Vân vô cùng không cam lòng từ trong ngực móc ra một vật, ném đến trước mặt Lâm Hoa, nàng cuống quít đưa tay ra nhận, bốn phía liền quanh quẩn mùi gà nướng.

"Cho ta?"

Lâm Hoa nhếch miệng cười khúc khích, thì ra thức ăn Yêu Giới tốt như vậy......

Yêu Hoàng nhàn nhạt quét qua vẻ mặt tham ăn của  Lâm Hoa, mở miệng nói: "Trước ăn lót dạ, lát nữa dẫn ngươi đi ăn cơm."

Lâm Hoa nhất thời lệ nóng vòng quanh, thì ra gà nướng chỉ là khai vị, sau đó còn có một bữa tiệc lớn, Yêu Giới quả nhiên xa xỉ như lời đồn.

Nhưng là, rất hợp ý ta.

Tin đồn Yêu Giới lạnh lẽo âm u, yêu ma khát máu cuồng bạo, lấy thịt người để ăn, lấy máu tươi để uống. Khắp Yêu Giới thây ngang chất đống, máu chảy thành sông.

Nhưng mà, một lần nữa Lâm Hoa muốn nói, tất cả truyền thuyết đều là lừa bịp.

So với Tiên giới xuất trần thoát tục, Yêu Giới gần giống với Nhân giới hơn. Vạn Yêu thành khổng lồ lúc này đèn đuốc sáng rỡ, lũ yêu nhốn nha nhốn nháo, tiếng người bán hàng rao lớn, mùi thơm đồ ăn bốn phía, rất động lòng người.

Lâm Hoa có chút sững sờ, lấy dũng khí bắt lấy ống tay áo đen trước mắt, hỏi thăm: "Muốn đi đâu?"

Những ngón tay trắng noãn trên nền vải đen hết sức bắt mắt, Yêu Hoàng nhìn hồi lâu, đến khi bàn tay nhỏ bé như muốn rụt lại, mới trở tay nắm lấy bàn tay kia, khẽ cười nói: "Dĩ nhiên là đi ăn cơm"

Nụ cười kia quá mức chói mắt, tựa như ảo mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hoa đỏ ửng, cúi đầu, ngoan ngoãn theo sau Yêu Hoàng.

"......"

Phong Thanh Vân nhỏ bé hoàn toàn sụp đổ, gắt gao nắm chặt quạt giấy trong tay, cắn răng nghiến lợi nói: "Nữ nhân toan tính đáng chết."

Suy nghĩ kỹ một chút, lại đổi lời nói: "Xấu nữ mà tính toán."

Đi một lúc mà đã có rất nhiều cô gái xinh đẹp, yếu đuối thân thiết gọi Yêu Hoàng, cố gắng nhào tới như thiêu thân.

Khuôn mặt trắng trẻo của Phong Thanh Vân sắp đen như than, muốn phát tác nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Yêu Hoàng vẫn giữ dáng vẻ nhẹ nhàng, bình thản như cũ, gặp phải những nữ tử yếu đuối đều lắc mình tránh thoát, mặc cho những người kia nhào tới trên người Phong Thanh Vân.

Lâm Hoa cảm thấy ngoài ý muốn. Mơ mơ hồ hồ đi theo Yêu Hoàng, nhìn bóng lưng cao lớn, trái tim lơ lửng rốt cuộc thả lỏng. Không ngờ Yêu Hoàng bình dị gần gũi như vậy, những yêu nữ kia vừa nhìn là biết có ý nghĩ khác, khó có được lúc Yêu Hoàng thương hương tiếc ngọc như vậy. Lâm Hoa đồng tình quay đầu nhìn tiểu Thiên Vương một cái, đứa bé đáng thương, phải biết mỹ nhân là khó tiêu nhất a.

Vạn Yêu thành cực kỳ phồn hoa, đình đài, lầu các, quán rượu, tiệm trà mọc lên khắp nơi, cư dân Yêu Giới vai sánh vai, cười nói vui vẻ. Có nhiều yêu quái hình người đầu sư tử hoặc đầu người thân hổ đang hợp sức đạp bể tảng đá lớn, có kẻ thì múa quyền khiến xung quanh nổi lên từng trận trầm trồ khen ngợi. Người xem thay nhau ném tiền, còn những yêu quái kia thì cúi đầu khom lưng nhặt.

Lâm Hoa có chút sững sờ, khóe miệng không ngừng co quắp, đây là gì? Làm xiếc?

Yêu Hoàng lạnh nhạt nói: "Chỉ là một chút thủ thuật để kiếm sống, không phải là nơi thanh nhã."

"......"

Yêu Hoàng che chở Lâm Hoa đến trước một quán rượu.

Chỉ thấy phía trước có một bức tượng hình người bằng vàng, trên tay nắm kim bài viết bốn chữ cứng cáp, "Tửu lâu Khinh Vân ". Chắc hẳn những thứ này đều làm từ vàng ròng.

Lâm Hoa quay đầu, nhìn tiểu Thiên Vương bên cạnh đang phe phẩy quạt, động tác trôi chảy, khí chất cao quý, lại run rẩy chỉ về bức tượng: "Là ngươi?"

Quạt giấy lảo đảo, gật đầu.

Lâm Hoa im lặng, hồi lâu sau mới nặn ra mấy chữ: "Thiên vương thưởng thức thật tốt."

Tiểu Thiên Vương đắc ý khiến những mỹ nữ còn đang dây dưa không dứt nháy mắt liền chạy mất, khóe mắt bờ môi đều là nụ cười: "Coi như ngươi tinh mắt."

"......"

Ta cảm thấy thẩm mỹ của ngươi cùng với Thần Đế chẳng khác nhau là mấy, người phàm bọn ta chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn.

Yêu Hoàng không nói gì, trực tiếp kéo hắn vào trong.

Buôn bán ở tửu lâu khá tốt, khắp đại sảnh đều kín chỗ. Chưởng quỹ thấy Phong Thanh Vân đi vào liền cúi đầu khom lưng, dẫn bọn họ lên lầu hai, an bài một nhã gian gần cửa sổ. Trong lúc nhiệt tình chào mời Phong Thanh Vân, còn đối với Yêu Hoàng lại tựa như cũng không thèm để ý.

Như nhìn thấu tâm tư của nàng, đợi chưởng quỹ ra ngoài, Phong Thanh Vân mở miệng giải thích: "Ngươi cho rằng phụ hoàng ta là nhân vật nào, dân chúng tầm thường sao có thể dễ dàng thấy được?"

Dứt lời còn hung hăng lườm nàng một cái, giống như sự tồn tại của nàng là một sự vũ nhục đối với phụ hoàng thần tiên của mình.

Suốt đường đi, nàng để ý Yêu Hoàng nếu không phải một vạn thì cũng đã 8000 tuổi, Lâm Hoa oán thầm, có chút xem thường.

Yêu Hoàng nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, như cảnh cáo, Phong Thanh Vân liền im miệng, khép mi buông mắt, quy củ ngồi tại chỗ. Nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng hít thở.

Trầm mặc rất nhanh bị phá vỡ, món ăn liên tục được đưa lên. Gà nướng, vịt nướng, cá nướng, heo sữa quay, dê nướng nguyên con, bê thui nguyên con......

"Ăn đi."

Yêu Hoàng mở miệng, đem dê nướng nguyên con để trước mặt Lâm Hoa, nàng nhìn chằm chằm con dê nướng chết không nhắm mắt, cứng đờ mở miệng: "Cho ta ăn?"

Yêu Hoàng gật đầu.

Lâm Hoa đối mặt với một bàn thức ăn ngon khóc không ra nước mắt, nhìn bộ dạng các ngươi hình như không có ý định ăn, cho dù dạ dày ta có lớn đi nữa cũng không ăn hết.

Lại nhìn về phía một bàn toàn thịt, Lâm Hoa lần đầu tiên mất khẩu vị.

Yêu Hoàng cau mày, hỏi thăm: "Không hợp khẩu vị."

Lâm Hoa nuốt nước miếng một cái, gật đầu.

"Vậy đổi hết đi, chọn những món bình thường."

"Giữ lại gà nướng."

"......"

Gân xanh trên đầu Phong Thanh Vân không ngừng nhảy lên, nhịn tới cực điểm, cả người đều khẽ run, hảo cảm mới có được một chút cũng theo gió bay đi. Nữ nhân này chẳng những thô lỗ xấu xí, còn tham ăn đến cực điểm, phụ hoàng rốt cuộc vừa ý nàng ta chỗ nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi