GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Nàng đã chết sao?

Bóng tối, không ánh sáng, không âm thanh, thế giới này chỉ còn một mình nàng, tịch mịch, sợ hãi như hình với bóng. Nàng liều mạng giãy giụa, lại bị một lực kéo vô hình, thân thể như muốn xé rách.

Xương cốt  đau đớn, trong bóng tối nàng lại có thể nhìn thấy rõ ràng từng miếng thịt trên người tróc ra, lộ cả xương trắng.

Há mồm muốn la, lại không phát ra âm thanh nào, nàng hoảng sợ nhìn xương trắng ngày càng nhiều nhưng không làm gì được.

Phải chết sao?

"Đừng sợ, ta ở đây."

Âm thanh khe khẽ vang lên trong bóng tối, trước mắt như có một tia sáng, ý thức tan rã dần dần ngưng tụ, lờ mờ hướng về phía ánh sáng.

Lâm Hoa chậm rãi mở hai mắt, tình cảnh trước mắt khiến nàng tỉnh táo trong nháy mắt.

Màu đen của mặt đất, màu đỏ của vách tường, trên nóc nhà là bức Phượng Hoàng niết bàn hoa lệ quỷ dị. Tất cả không phải nói rõ, nàng đang ngủ tại Phượng Thần cung sao.

Tiếp theo, chính là hình ảnh lồng ngực trần của nam tử không ngừng đâm vào mắt nàng, Phong Thanh Dương.

"Ngươi ở đây làm gì?"

Nàng mở miệng, âm thanh trầm thấp, khàn khàn, chỉ nói mấy chữ mà cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt. Nàng cần nước.

"Ngươi đã tỉnh?" Phong Thanh Dương thu hồi bàn tay không quy củ, nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "A Dạ, nàng tỉnh."

Phượng Thần thả ra bút lông trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lâm Hoa, hồi lâu mới mở miệng nói: "Tỉnh rồi thì đứng lên đi, trên đất lạnh, nằm hơn mười ngày, còn chưa đủ sao?" 

"......"

Lâm Hoa toét miệng, miễn cưỡng cười nói: "Không lên nổi, không còn hơi sức."

Tại sao không ai nghĩ tới dìu nàng một cái, hai người các ngươi là đấng mày râu, sao có thể để một mỹ nhân như hoa như ngọc nằm trên đất lạnh lẽo?

Phượng Thần đứng lên, trường bào màu đen có chút nhăn, hắn chậm rãi tới trước mặt nàng, cúi người nhìn nàng.

Bị cặp mắt thâm thúy nhìn chằm chằm, Lâm Hoa chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, thân thể nàng xụi lơ trong đôi mắt đó. 

Lão đại, ngươi nhìn ta chằm chằm, gặp phải người chết sao.

Trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, Phượng Thần đứng dậy, trường bào đen lơ đãng phớt qua khuôn mặt Lâm Hoa, hắn vòng qua nàng, tiện tay hái một quả Chu Quả, vứt xuống cái miệng chưa kịp ngậm của nàng. 

Trái cây đỏ tan trong miệng, theo thực quản chậm rãi vào dạ dày, Lâm Hoa chỉ cảm thấy dạ dày bốc lên một luồng nhiệt, nhanh chóng chảy xuôi tứ chi, cả người tràn đầy sức lực, vọt một cái đứng dậy.

Lâm Hoa lắc lắc ngón tay, lo lắng nhìn Phượng Thần bình tĩnh ngồi một bên, chờ hắn xử lý nàng.

Mặc dù ý thức có chút không rõ nhưng nàng vẫn nhớ được, hôm đó nàng giống như bị ma nhập, nổi điên  đốt cháy căn nhà gỗ, đả thương Bạch Miểu, nàng không muốn nhưng lại không khống chế được mình.

Ngón tay thon dài chỉ cái ghế tròn, âm thanh không có tâm tình nói: "Ngồi."

Lâm Hoa nghe vậy, gian nan bước tới. Chỉ có ba thước mà nàng phải mất gần một khắc đồng hồ, rốt cuộc an tọa trên ghế xong, so với lúc đứng thì cách hắn càng gần, nàng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Phượng Thần ngồi một bên, tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nàng bất tỉnh mười ngày, thân thể cũng thiêu đốt mười ngày, hủy gần một nửa tán cây của Bạch Miểu. Không còn cách nào khác, chỉ có thể đem nàng dời vào Phượng Thần cung.

Hắn nhìn nàng mười ngày, ngọn lửa quen thuộc không cẩn thận lộ ra hơi thở, khiến nội tâm bình tĩnh của hắn quậy long trời lở đất. 

Hắn không nhận lầm Phượng hỏa, còn có hơi thở độc nhất vô nhị, trong thiên địa này, trừ hắn ra, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai —— khí tức Phượng Thần.

......

Từ ngày tỉnh táo lại, Lâm Hoa chính thức ở trong Phượng Thần cung, cùng Phượnng Thần bắt đầu cuộc sống chung ngọt ngào. Hết cách rồi, ai kêu cái phòng rách nát bị nàng một cây đuốc đốt trọi, nàng cũng không thể ngủ trong cảnh màn trời chiếu đất đi?

Bạch Miểu mập mờ chọt mặt Lâm Hoa, nhỏ giọng hỏi thăm: "Ngươi và Phượng Thần tiến triển đến đâu rồi?"

Lâm Hoa trợn trắng mắt, cứng ngắt chỉ bộ ngực của mình nói: "Ngươi cho rằng ta có thể quyến rũ thành công sao?"

Không có nam nhân nào sẽ động lòng với một phụ nữ mà tất cả nét đẹp của nàng đều không biểu lộ rõ ràng, khả năng đó chỉ là số lẻ —— dung mạo của nàng còn không phân biệt được nam nữ.

Vẫn nhớ hôm đó Phong Thanh Dương nở nụ cười đáng ghét, nghiêm trang nói với nàng: "Mặc dù ngươi vào được Phượng Thần cung, nhưng hãy thu hồi ngay nhưng hy vọng xa vời, nếu ta biết ngươi

có ý niệm gì, đừng trách ta thủ hạ vô tình."

Nàng nhớ vẻ mặt hắn, tuy cười nhưng trong mắt lại hàm chứa sát ý lạnh băng, chuyện này khiến nàng nhớ tới chuyện trước kia, nam tử xinh đẹp vô song lại lãnh khốc vứt bỏ nàng.

Lần đó, nếu không phải có Thương Nam Thần Quân, sợ rằng nàng đã chết sớm?

Tim cảm giác đau đớn, Thương Nam Thần Quân, nàng cười khổ, cách xa thời không vậy mà nàng vẫn không thể quên.

Bạch Miểu nhìn cô gái bên cạnh thần sắc hoảng hốt, khuôn mặt trắng noãn hiện lên nhàn nhạt đau thương, cơn ác mộng hôm đó hiện rõ mồn một trước mắt, nàng cố gắng vui vẻ, nhưng trong lòng chung quy vẫn có một khoảng cách nhỏ.

Năng lực cường đại như vậy, nàng thân là Thần Thụ cũng không ngăn cản được, đó là năng lượng thần thánh.

Nhưng thế gian không phải chỉ còn lại một vị thần sao?

Bạch Miểu dùng sức xóa đi suy nghĩ trong đầu, nàng không thích mình bây giờ, cho dù nàng ấy trở nên cường đại, có chút xa lạ, nhưng bất luận thế nào, nàng ấy vẫn là Dao Dao, không phải sao?

Nàng thế nhưng lại sinh ra ý niệm đáng sợ.

Nghĩ thông điểm mấu chốt, nàng thoải mái cười một tiếng, khe khẽ tựa vào trên người Lâm Hoa.

Lâm Hoa tròn mắt, nhìn Bạch Miểu dựa vào mình, im lặng cười, nhẹ nhàng vòng tay qua bả vai nàng. Nàng biết nàng ấy e ngại, nàng đã phá hủy tán cây của nàng ấy, nhưng nàng ấy vẫn là bằng hữu của nàng, nàng thề, từ nay về sau, nàng tuyệt đối không làm tổn thương nàng ấy một lần nào nữa.

Thời gian an tĩnh trôi qua, họ cứ như vậy lẳng lặng nhìn ánh trời chiều, ánh sáng màu đỏ nhiễm đỏ mây trắng, chân trời một mảnh đỏ rực, màu sắc như máu biểu thị cho cái gì.

"A Dạ, ngươi còn giữ lại nàng sao?" Phong Thanh Dương ngăn Phượng Thần, cắn răng nói.

"Ngươi muốn như thế nào?" Phượng Thần bình tĩnh nhìn vẻ mặt âm tàn của Phong Thanh Dương,

"Giết nàng."

"Vì sao?" Phượng Thần sắc mặt trầm xuống.

"Nàng là tai họa, không rõ lai lịch lại có năng lực cường đại, có thể nào lại tha cho nàng?" 

"Kỳ Lân, nghe mệnh lệnh của ta, không đả thương nàng." ánh mắt Phượng Thần bén nhọn nhìn Phong Thanh Dương, bình tĩnh nói, "Đả thương nàng, chính là đối địch với ta." 

Đối địch với ngươi?

Phong Thanh Dương chán nản lui ra, nhìn bóng lưng Phượng Thần kiên quyết rời đi, cười khổ, nhỏ giọng nói: "Ngươi biết rõ ràng...... Ta sao có thể đối địch với ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi