GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Khi đó nguyên khí Thần giới tổn thương nặng, các chi thần tổn thất gần hết, oán hận của các bộ tộc đối với Thần Đế trước, lại thêm địch ý với nhi tử, sau đại chiến lòng người tan rã, Thần giới rung chuyển, Yêu Giới không biết biết được tin tức này từ đâu liền rục rịch ngóc đầu dậy.

Vân cạn Thần Đế kế vị chưa lâu, các bộ tộc cũng chưa hoàn toàn tín nhiệm Thần Đế, cự tuyệt yết kiến, hơn nữa đối với lệnh của Thần Đế cũng không theo, thậm chí, cả đại điển kế vị Thần Đế cũng không tham gia.

Khi đó Vân Cạn Thần Đế căn cơ nông cạn, toàn dựa vào gia tộc của mẫu phi chống đỡ, miễn cưỡng đăng cơ làm đế, nhưng đối mặt với khó dễ của chúng tiên, Vân Cạn Thần Đế không có biện pháp. Hạ thấp tư thái cầu chúng tiên bỏ qua hiềm khích lúc trước, phụ tá hắn, vậy mà các bộ lạc đều không cảm kích, thể diện Thần Đế mất sạch.

Trong tình cảnh ác liệt như thế, Phượng Thần ra tay, dùng thủ đoạn lôi đình thu phục các bộ tộc, hai ba Thần tộc cự tuyệt không nghe liền bị Phượng Thần cưỡng ép đuổi hết người trong tộc khỏi Thần giới, hơn nữa còn nói rõ có hắn một ngày thì không cho bước vào Thần giới một bước.

Chúng bộ lạc dưới thiết oản của Phượng Thần, rốt cuộc cúi đầu xưng thần, quy thuận Vân Cạn Thần Đế.

Vân Cạn Thần Đế cảm động chi ân Phượng Thần, tôn làm cha nuôi, nhất thời, bộ tộc Phượng Hoàng đạt đến đại thịnh, vinh dự vô cùng.

Vậy mà Phượng tộc không sung sướng được vạn năm, sau khi Thần Đế nắm hết quyền hành, hoàn toàn thu phục chúng tiến, liền trở mặt với Phượng Thần, đem Phượng tộc nhốt lại, bức bách Phượng Thần rời khỏi Thần giới.

Chúng tiên xôn xao nhưng không một ai cầu cạnh. Thứ nhất Vân Cạn Thần Đế lòng dạ độc ác, không vâng lời chính là tội lớn. Vả lại, Phượng tộc vốn kiêu ngạo, luôn luôn xem thường những thần tộc khác, cộng với sau cuộc chiến thần – yêu, lục giới chỉ còn lại một vị thần là Phượng Thần. Thần Đế càng nể trọng, càng ỷ vào uy danh Phượng Thần, bộ tộc Phượng Hoàng càng không để người khác vào mắt.

Những thần tộc khác thấy Phượng tộc rơi từ trên mây rơi xuống, âm thầm cười trộm, nhưng cũng không dám nhục nhã tộc nhân họ. Tuy Phượng tộc xuống dốc, nhưng Phượng Thần còn tồn tại một ngày, Vân Cạn Thần Đế cùng chúng tiên liền không dám làm gì tộc nhân Phượng tộc.

Kể từ khi chúng thần tiên lần lượt ngã xuống, Thần giới chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, Thần giới chỉ còn một vị thần duy nhất là Phượng Thần, những người còn lại chỉ có thể xưng tiên. Cho dù lúc Thần giới cường thịnh nhất, số lượng thần cũng chỉ có hơn mười người, đa phần chỉ được xưng tôn là Tiên Nhân mà thôi.

Thần và Tiên thực lực rất cách biệt, không thể so sánh nổi. Nếu chọc giận Phượng Thần, hậu quả sẽ khó lường, không người nào có thể gánh chịu lửa giận của thần.

Tộc nhân bị quản chế, chủ yếu đều là con cháu của bạn bè Phượng Thần. Phượng Thần bất đắc dĩ, đành phải rời Thần giới, ẩn dật trên Thần Thụ.

Cho dù Vân Cạn Thần Đế làm vậy với hắn, Phượng Thần vẫn nhớ cam kết trên chiến trường năm xưa, lặng lẽ che chở Thần giới.

Phượng Thần đi xa, Vân Cạn Thần Đế liền thấy yên tâm, cưới trưởng nữ chi Nguyệt thần tộc—— cũng chính là nữ nhi của Cữu Cữu ruột làm Thần phi.

Vạn năm sau, Vân Cạn và Nguyệt thần phi sinh hạ một nữ nhi, Thần Đế cực kỳ yêu thích đứa bé này, đặt tên là Tịch Nguyệt.

Nhưng từ ngày Tịch Nguyệt Đế Cơ ra đời, trừ Thần Đế và Thần phi, không người nào thấy dung mạo của nàng. Cho đến ba vạn năm sau Tịch Nguyệt Đế Cơ lớn lên, không cẩn thận xông vào đại điển Tế nguyệt của thần tộc, thần quang bao phủ toàn thân, được chọn thành thị Nguyệt thần nữ kế nhiệm.

Sau sự kiện đó, Tịch Nguyệt mới chính thức xuất hiện trước mắt mọi người.

Trước đó từng có lời đồn đại, dung mạo Tịch Nguyệt Đế Cơ xấu xí, tính tình tàn bạo, hỉ nộ vô biên, Thần Đế không vui liền nhốt ở Tịch Nguyệt Thần điện, nghiêm cấm người ngoài tiến vào, trái lệnh sẽ dịch cốt rút gân, lột bỏ tiên tịch.

Thị Nguyệt thần nữ xuất hiện liền phá vỡ tin đồn, Tịch Nguyệt Đế Cơ không những không xấu xí mà dung mạo còn là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, thanh thuần và yêu mị kết hợp hoàn mỹ, càng thêm câu nhân tâm phách.

Tiếng than thở đối với Tịch Nguyệt Đế Cơ rất nhiều, mỗi lần xuất hiện đều thu phục chúng tâm, chung đụng nhiều lại càng thấy tính tình dịu ngoan, bình dị gần gũi, khiến cho chúng tiên Thần giới yêu thích

Năng lực Bạch Miểu  lại giúp nàng biết được một vài sự thật trong đó.

Hôm Tịch Nguyệt thần cơ ra đời, Vân Cạn Thần Đế thấy dung mạo quá xấu xí, sợ nàng tự ti liền đem nuôi dưỡng ở Tịch Nguyệt Thần điện, tỳ nữ phục vụ xung quanh đều dùng Tiên thuật biến thành con rối, ở Thần điện cũng không cho đặt gương soi.

Dưới sự bảo vệ nghiêm mật của Thần Đế, Tịch Nguyệt Đế Cơ không hề biết dung mạo của mình, vui vẻ lớn lên. Đến hai vạn năm sau, Đế Cơ thừa dịp tỳ nữ chưa chuẩn bị, chạy ra khỏi Tịch Nguyệt Thần điện, dọa ngất vô số tiên nữ. Lúc này Tịch Nguyệt Đế Cơ rốt cuộc nhận thức được dung mạo của mình trong hồ nước.

Vảy nhỏ li ti màu xanh trên mặt, không có một khoảng da hoàn hảo, hai mắt đỏ ngầu, lỗ mũi ngước lên trời, miệng to như chậu máu, răng dài vàng khè không đồng đều.

Cho dù là ngây thơ, nàng vẫn hiểu được mình bất đồng, những tiên nữ da trắng noãn đều nhìn nàng thét chói tai, tiếng kêu khủng hoảng như hình với bóng theo nàng, nàng bịt chặt hai lỗ tai, giống như làm vậy có thể ngăn khó chịu ở bên ngoài.

Dưới tình cảnh đó, nàng gặp hắn.

Chỉ là nhìn thoáng qua, nàng liền đem hắn khắc vào trong lòng, dung nhan hoàn mỹ, khí chất lạnh nhạt khiến nàng cảm thấy xấu hổ, cũng làm nàng điên cuồng suy nghĩ đứng bên cạnh hắn.

Tâm linh ngây thơ vặn vẹo, linh hồn nàng từ đó rơi vào hắc ám.

Bàn tay tội ác hướng phàm, cô gái xinh đẹp nhất bị nàng lột da. Vì muốn giữ da ở tình trạng tốt nhất, nàng sử dụng pháp thuật khiến cô gái kia tỉnh táo, dung dao nhỏ, tỉ mỉ đem da thịt như ngọc lấy xuống. Sau khi làm xong, nàng đem cô gái máu me khắp người, không ngừng kêu rên ném vào lọ nước muối, nhìn nàng không ngừng vặn vẹo, kêu thảm thiết, nghe tiếng nguyền rủa thê lương, nhìn làn da mềm mỏng dính đầy máu tươi trong tay, lòng tràn đầy vui sướng —— nàng rốt cuộc có thể đứng bên cạnh hắn,

Trở lại Tịch Nguyệt Thần điện, đuổi hết tỳ nữ đi, nàng run rẩy lột bộ da của mình xuống, khoác lên bộ da xinh đẹp.

Da thịt cực kỳ thích hợp, giống như từ nhỏ chính là của nàng.

Nàng tiện tay hóa ra một cái gương, xích lỏa thưởng thức mình trong gương.

Tròng mắt như làn nước mùa thu, mặt đẹp như hoa, băng cơ ngọc cốt, nàng cười, trong kính khuôn mặt mỹ nhân cũng giản ra, xinh đẹp động lòng người. 

Nàng rốt cuộc trở thành mỹ nhân thật sự trong miệng phụ hoàng mẫu hậu.

…………………………………………………………………….

Bạch Miểu không hiểu, thị Nguyệt thần nữ nhất định phải là cô gái tâm linh thuần khiết vô hạ, không hề có bóng tối, nhưng Tịch Nguyệt Đế Cơ lại là nữ nhân tàn nhẫn vô tình, làm sao lại trở thành thị Nguyệt thần nữ? Làm sao có thể?

Phong Thanh Dương nhìn chằm chằm cô gái trước mặt đang lâm vào hồi ức. Bộ dạng lo lắng của nàng thật mê người. Hắn gần như nhìn ngây dại, ý niệm chuyển đến việc nàng lo âu, nàng lo lắng đều vì nam nhân khác, mà người nam nhân kia là người hắn kính ngưỡng nhất, nghĩ đến đây, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm.

Ánh mắt nàng vĩnh viễn đuổi theo người kia, lòng của nàng, hồn của nàng, toàn bộ đều ở trên thân người đó. Hắn không có cách nào chen vào.

Bạch Miểu hồi hồn, liền thấy trên mặt Phong Thanh Dương lóe lên vẻ ảm đạm, nàng hơi sững sờ, lên tiếng kêu: "Kỳ Lân?"

"Hả?" Phong Thanh Dương không chút để ý đáp.

" Ta đang hỏi ngươi.." Bạch Miểu bất mãn cau mày, thời điểm này hắn còn thất thần "Ngươi thấy Đế Cơ này có gì khác không?"

Phong Thanh Dương hồi hồn, cô gái trước mặt đang cố nén vẻ bất mãn, hắn thu hồi tâm tình nghiêm mặt nói: "Tịch Nguyệt Đế Cơ không có gì không ổn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi