GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Vân Cạn năm 103 813 000, Thần Đế và Phượng Thần tới Phượng Thần cung mật đàm, Thần Đế vui mừng ra về, Phượng Thần tự mình tiễn Thần Đế về Thần giới, lời đồn bất hòa giữa hai người tự sụp đổ.

Vân Cạn 103 900 000, Thần giới dốc toàn lực tiến công Yêu Giới, Thần Đế và Phượng Thần cùng xuất chinh.

Thần giới gióng trống khua chiêng xâm chiếm Yêu Giới, Yêu Hoàng lại không hề có bất cứ hành động nào, không để ý tới việc đời, mỗi ngày chỉ ở trong Yêu Thần cung, không biết làm gì.

"Bệ hạ, Dao Hoa điện hạ phá hủy Khánh Ao điện, đốt váy lưu vân của Ngọc phi. Đó là y phục mà Ngọc phi thích nhất, nàng đang cực kỳ tức giận đi chấn vấn Điện hạ." Khóe mắt Thiên Kỳ khẽ co quắp, công lực Dao Hoa điện hạ gây họa vô cùng lớn, hắn với Bách Quái chỉ rời đi một lúc, đã xảy ra chuyện. Mới ngắn ngủn trăm năm mà cảm giác mệt mỏi như cả ngàn năm.

Dao Hoa điện hạ gây họa, Yêu Hoàng cũng không thèm để ý, chỉ ném đám yêu tinh xui xẻo kia đi, lại không hề trừng phạt điện hạ, lần này nhất định cũng chẳng giải quyết được gì.

"Điện hạ có bị thương không?" Yêu Hoàng thả quyển sách trong tay, nhàn nhạt hỏi.

"Hồi bẩm bệ hạ, Điện hạ không bị thương." Cả Yêu Thần cung ai dám tổn thương nàng, nàng không đánh người ta đã tốt.

"Vậy thì thôi, ngươi lui ra đi." ánh mắt Yêu Hoàng trở lại trang giấy, khoát tay cho lui.

Thiên Kỳ lĩnh mệnh lui ra.

Quyển sách trong tay Yêu Hoàng hạ xuống, trên mặt hiện lên nụ cười bất đắc dĩ. Lá gan nữ nhân kia càng lúc càng lớn, không sợ cái gì, vô pháp vô thiên, cộng thêm nửa trái tim còn lại trong cơ thể, nếu không khống chế được năng lực tiềm ẩn của hắn, Phượng hỏa vừa ra, vạn vật câu phần (hồn phi phách tán).

Nàng đã hóa thân thành yêu tinh phá hoại.

Việc ác nàng làm không thiếu, hầm thỏ ngọc của Lục Châu, phá hủy pháp bảo pha trà của Cơ Trân, ngay cả Trân Bảo Các của hắn cũng bị hạ độc thủ......

Trân hoa dị thảo ở Tê Hà điện bị nàng một đuốc đốt sạch không còn một ngọn.

Lăng Xảo, Hỷ các bị nàng kiếm búa gõ thành từng mảnh nhỏ.

Phiêu miểu mênh mông quanh Lăng hồ bị hóa thành đất trống.

Lực phá hoại của Dao Hoa cực mạnh, đi qua nơi nào, cung điện, vườn hoa chỗ đó đều xui xẻo. Chỉ mới qua trăm năm, Yêu Thần cung ngàn năm vẫn vững chắc đã hư hại hơn phân nửa, hơn nửa cơ thiếp trong cung bị nàng quậy đến không được bình yên, các nàng không dám đắc tội với nàng ấy, mỗi ngày đến trước mặt hắn khóc lóc kể lể.

Mỹ nhân rơi lệ đẹp như hoa lê đẫm sương làm người ta thương tiếc, nhưng nếu mỹ nhân quá nhiều, lại là phiền nhiễu.

Yêu Hoàng cảm thấy ứng phó với tai họa một mình nàng gây ra đã cực khổ muốn chết, sao còn có thể phân tâm ứng phó cái khác.

Tuy nhiên, nàng gây họa không ngừng mà hắn lại không có cách nào trừng phạt nàng, chỉ có thể đưa mấy mỹ nhân khóc thút thít kia ra khỏi Yêu Thần cung, vì nàng dọn dẹp cục diện rối rắm. Chỉ vì trái tim của nàng khiến hắn cảm thấy hổ thẹn.

Trùng hợp là những thứ bị phá hủy đều là thứ hắn yêu thích, cung điện, bảo vật, nữ nhân...... Tất cả nhìn như bình thường, nhưng lại có vẻ quá mức trùng hợp, sau lưng chuyện này có mùi âm mưu.

Không phải do nàng làm, hắn tin chắc điều đó. Lấy  trí thông minh ít ỏi của nàng cùng với tâm tư cẩn mật nửa vời, cộng thêm một nửa trái tim đang nằm trong người hắn, suy nghĩ tinh thuần vô lo khiến hắn không có lý do hoài nghi nàng.

Hắn vĩnh viễn sẽ không nghi oan nàng.

Đang trầm tư thì cảm thấy kết giới Yêu Thần cung  khẽ biến động, như có người vừa rời đi. Ánh mắt Yêu Hoàng chợt lóe, bờ môi hiện lên nụ cười, người kia cuối cùng cũng không nhịn được, dù sao cũng đến lúc nên cắt mất khối u ác tính rồi. Hắn giữ lại người nọ mười mấy vạn năm, hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho người đó vô số cơ hội, nếu người đó không biết quý trọng, quyết tâm tìm chết, hắn sẽ thành toàn.

Lương thiện của hắn đã dùng hết. Thân kiến hôi nhỏ bé không lo giữ, luôn muốn làm trái thiên mệnh, kết cục chỉ có cái chết.

"Bệ hạ, Điện hạ… Điện hạ không thấy." Thiên Kỳ, Bách Quái quỳ rạp dưới đất, thân thể hơi run rẩy, bọn họ vừa gây ra đại họa, không bảo vệ được trân bảo của Yêu Hoàng.

"Không sao, theo ta đi Thính Khuyết điện." Yêu Hoàng phất tay, liền biến mất.

Thính Khuyết điện.

Tắm rửa xong, Lục Châu khoác tấm lụa mỏng xanh ngọc, cơ hồ như không mặc gì

Yêu Hoàng đột ngột xuất hiện trước mặt Lục Châu, sau khi sững sờ nàng liền cười duyên nhẹ nhàng hạ bái: "Tham kiến bệ hạ." Da thịt hoàn mỹ không tỳ vết  xuyên qua lụa mỏng như ẩn như hiện, khiến người ta sôi máu.

"Cần gì làm bộ dáng này? Diệt Thần trận đã bố trí xong, ngươi còn phải ngụy trang tới khi nào? Không mệt sao?" Yêu Hoàng khẽ cười né tránh Lục Châu đang nhào tới.

Lục Châu tái mặt, tròng mắt đầy nước: "Diệt Thần chi trận là cái gì? Nô tì không biết."

"Giả ngu sao? Ngươi lợi dụng Dao Hoa che chở, thừa dịp nàng làm loạn xung quanh, bố trí Diệt Thần trận, ngươi nghĩ có thể giấu được ta sao?" nụ cười Yêu Hoàng càng ôn hòa, "Chỉ là trận này phải diệt người nào?"

Thấy sắc mặt Lục Châu trắng bệch, rồi lại bình tĩnh như cũ, Yêu Hoàng nhẹ nhàng nói: "A, quên nói một câu, người vui vẻ hàng đêm với ngươi, căn bản không phải ta."

Sau lưng hắn dần dần hiện ra một bóng đen.

Lục Châu trợn trừng hai mắt, không thể tin nhìn khuôn mặt giống hệt Yêu Hoàng, hơi thở quen thuộc lượn quanh chóp mũi, sắc mặt Lục Châu càng tái, lồng ngực đau nhức, phun ra một ngụm máu.

"Lục Châu, Phượng Hoàng hỉ khiết (ưu sạch sẽ), cả đời chỉ có một bạn tình, ngươi chẳng lẽ đã quên mất?" Yêu Hoàng thấy bộ dáng nàng như vậy, nụ cười trên mặt càng sâu: "Mười mấy vạn năm nay, người cùng ngươi chính là ám cách (thế thân) Chu Tước của ta, ta chưa bao giờ chạm vào ngươi."

Lục Châu trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt nhìn lướt qua bóng dáng ám cách, liền nhìn Yêu Hoàng cười lớn, dịu dàng nói: "Dù vậy ta cũng không bị thiệt, hắn có khuôn mặt khiến ta mê luyến, có hơi thở khiến ta trầm mê, hắn thỏa mãn ta."

Yêu Hoàng không nói, con ngươi thâm thúy  nhìn chằm chằm Lục Châu.

Lục Châu phong tình vạn chủng  rút đi lụa mỏng trên người, dựa nghiêng  trên ghế quý phi, mị nhãn như tơ trêu chọc Yêu Hoàng: " Đại quân Thần giới đã đến, Phượng Thần cũng có mặt, ngươi trốn không thoát đâu. Năm xưa ngươi tàn sát hoàng tộc ta, giết phụ hoàng ta, hôm nay cho dù ta không giết được ngươi, cũng sẽ mang theo người có thể giết ngươi đến. Ta muốn thấy tận mắt nhìn thấy ngươi đền mạng cho phụ hoàng, mẫu hậu ta."

Lục Châu cười đến quyến rũ, bờ môi không ngừng chảy xuống  máu tươi, nhiễm đỏ da thịt tuyết trắng.

Yêu Hoàng chỉ trầm tĩnh nhìn nàng, tựa hồ trước mặt hắn không phải là mỹ nhân thơm ngát mà chỉ là một tảng đá tầm thường.

Nàng ghét nét mặt như vậy, giống như nàng chỉ là một con kiến hôi không có ý nghĩa, ngay ánh mắt khinh bỉ hắn cũng keo kiệt không dành cho nàng. Đã có lúc những thứ nàng yêu thích đều nắm chặt trong tay, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy chán ghét. Tại sao đến lúc này, hắn còn có thể trầm tĩnh như thế, giống như mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn. Theo hắn lâu như vậy, nàng chưa bao giờ biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nàng chưa bao giờ đạt được tới đáy lòng hắn.

Kiều mỵ trên mặt Lục Châu dần biến thành oán độc, âm thanh lại ngọt như mật: "Không phải ngươi thích nàng ta sao? Ta đem nội đan nhét vào cơ thể nàng, cũng cho một trăm yêu nam, một trăm con gà rừng đực uống hợp hoan tán, nếu là thân người thì bị yêu nam vũ nhục, đến lúc khôi phục chân thân, đợi nàng sẽ là một trăm con gà đực."

"Bản thân tự cho mình nắm mọi thứ trong tay, ta muốn xem lần này ngươi sẽ cứu nàng như thế nào. Ta không thể giết được ngươi, những cũng quyết không cho ngươi yên ổn." Âm thanh Lục Châu dần bén nhọn, "Phượng hỏa, phương pháp hộ thân ngươi dạy nàng đã bị ta phá giải, theo ngươi mười mấy vạn năm, cho dù ngươi không tin ta, ta vẫn có thể tìm ra được 1, 2 nhược điểm trong đó. Ngươi không bỏ được nàng, ta liền lấy thứ bẩn thỉu, ti tiện nhất chà đạp nàng, ta muốn nhìn xem Phượng Hoàng hỉ khiết như thế nào."

"Ngươi không phải hỉ tộc ta, ta sẽ phá hủy cái băng thanh ngọc khiết của ngươi. Cuối cùng ngươi đã thua, đến lúc ngươi tìm được nàng tất đã quá trễ." Lục Châu gần như điên cuồng gào thét: "Ta chết rồi cũng sẽ lưu lại dấu vết trong lòng ngươi, cho dù ngươi chưa bao giờ yêu ta...ta cũng bắt ngươi vĩnh viễn nhớ ta, kể cả hận đến chết."

Nàng không muốn chết như thế, một người quá cô độc, nàng muốn có người nhớ thương nàng.

"Ta không cần ngươi chết, chết thì quá dễ dàng. Man Hoang có Xà Quật, ta đưa đến ngươi đến đó."

Bóng dáng Yêu Hoàng dần dần biến mất, chỉ còn lại một con mãng xà màu ngọc bích tê liệt ngã xuống đất, ám cách thu xà vào túi nhỏ bên hông, khẽ than một tiếng: "Ngươi tội gì phải làm thế?"

Xà Quật đều là rắn đực, lại là mùa giao phối, những thứ yêu vật đê tiện kia sao có thể bỏ qua một con rắn cái mỹ miều như ngươi.

Sống không bằng chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi