GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA



Trong bệnh viện.

Tiêu Thế Tu ngồi bên cạnh giường bệnh, anh hơi cúi đầu, mi mắt cụp xuống, bóng lưng thoáng cô đơn hiu quạnh, xung quanh một gam màu trắng xoá, mùi thuốc khử trùng gay mũi khiến anh nhớ lại ký ức về vụ tai nạn hai năm trước mà cả ba lẫn mẹ anh đều ra đi, cũng bởi vì thế nên Tiêu Thế Tu rất không thích bệnh viện.

Lần này bà nội ngất xỉu không rõ là vì nguyên do gì, anh lo lắng không nói câu nào, suốt gần một tiếng đồng hồ chỉ ngồi im như thế.

Điện thoại trong túi anh bỗng vang lên, anh đi ra ngoài bắt máy:
“Alo?”
“Thế Tu, là em.” Giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt vang lên hơi run rẩy.

“Ừm.” Anh khẽ trả lời, trái tim cô đánh thịch một cái, hỏi:
“Anh đang ở đâu? Em về nhà nhưng quản gia nói anh vội vã đi mất rồi…”

Tiêu Thế Tu suy nghĩ một lát, sau đó mới trả lời:
“Anh đang ở bệnh viện?”
“Sao? Anh bị làm sao?” Trái tim cô như rơi xuống vực thẳm khi anh nghe nói như thế.

Tiếu Thế Tu liền giải thích:
“Anh không sao, là bà nội bị ngất xỉu đang nằm trong bệnh viện.”
“Anh nói cho em biết đó là bệnh viện nào, em sẽ đến ngay.”
Một lúc sau Lâm Sơ Nguyệt đã bắt taxi đến nơi, nhưng cô vào đến cửa thì đã nghe thấy giọng nói của lão thái thái vang lên:
“Thế Tu, chuyện clip kia là sao? Cháu hãy giải thích đi.”
“Bà nội, chuyện không như bà nghĩ đâu ạ, người đó không phải là Sơ Nguyệt.”
“Đến bây giờ mà cháu còn bênh vực cho nó được hay sao? Là bà có mắt như mù đã nhìn lầm người rồi! Đáng lẽ bà không nên để cháu lấy con nhỏ đó, thanh danh của gia tộc chúng ta biết để đi đâu?”
Lão thái thái giận dữ nên giọng có hơi cao lên, bà nói xong bèn ho một tràng dài.

Tiêu Thế Tu lo lắng lại gần bà hơn nhưng bà đã tránh đi, ánh mắt lạnh nhạt hướng về anh:
“Thế Tu, cháu và Sơ Nguyệt hay ly hôn đi!”
“Bà…bà nói gì vậy? Chuyện này không phải là lỗi của cô ấy, sao cháu có thể ly hôn với cô ấy được?”
Anh kinh ngạc không tin vào những gì mà bà đang nói.

Lão thái thái kiên quyết bắt anh phải lựa chọn:
“Là bà hay là Sơ Nguyệt cháu hãy chọn đi.

Nếu cháu chọn con bé đó thì bà sẽ chết cho cháu xem!”
Lâm Sơ Nguyệt đứng bên ngoài nghe tới đây thôi đã cảm thấy không chịu nổi nữa, cô cắn chặt môi dưới mà nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.


Tiêu Thế Tu không thể lựa chọn một trong hai được, một người là bà nội của anh còn một người là người anh yêu nhất, bắt anh lựa chọn thà bảo anh chết đi còn dễ dàng hơn.

“Bà không thể chấp nhận một đứa cháu dâu hư hỏng, lang chạ bên ngoài với người đàn ông khác đáng tuổi cha chú! Thế Tu cháu hãy tỉnh táo lại đi mà nhìn rõ bộ mặt thật của người gọi là vợ cháu, xem cô ta đã lừa dối cháu thế nào?”
Lão thái thái không đời nào chấp nhận chuyện này.

Bà gay gắt hướng anh mà nói, trong khi đó Tiêu Thế Tu siết chặt tay thành nắm đấm, anh kiên quyết đáp:
“Bà nội, cháu hiểu vợ cháu hơn ai hết, đây mới chỉ là tin đồn một phía mà thôi, bà cũng tiếp xúc với Sơ Nguyệt rồi mà, cô ấy không phải là con người như thế.”
Lão thái thái suy nghĩ lại, đúng là Lâm Sơ Nguyệt đem lại cho bà ấn tượng rất tốt, hơn nữa có cô ở bên cạnh thì bệnh tình của Tiêu Thế Tu cũng khá hơn, nhưng những hình ảnh xấu xí đó của cô trên mạng đã in rất sâu vào trong đầu bà rồi.

“Bà vẫn không thể chấp nhận được! Cho dù ban đầu cô ta rất tốt nhưng ai chắc chắn tương lai cô ta vẫn sẽ như vậy? Trong khi đó đoạn clip kia thì sờ sờ ở trên mạng, đã có bao nhiêu người xem rồi, Thế Tu cháu định làm trò cười cho thiên hạ à?”
Lâm Sơ Nguyệt không nghe thêm được nữa, trái tim cô đau như có hàng vạn con dao cắt vào, cô bụm miệng chạy đi nào ngờ va phải Tiêu Nhất Minh đang đi tới, anh ta nhìn thấy cô khóc thì cũng ngạc nhiên nhưng cô không quan tâm tới mọi thứ xung quanh nữa mà chỉ cắm đầu chạy đi.

“Sơ Nguyệt!”
Tiêu Nhất Minh lớn tiếng gọi, vô tình thu hút Tiêu Thế Tu đang ở trong phòng bệnh.


Anh lặng người trong giây lát, cô đã nghe thấy tất cả những lời nói lúc nãy rồi hay sao?
Tiêu Nhất Minh đuổi theo cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã lên xe taxi rồi đi mất, anh ta không theo kịp và còn lo lắng cho tình trạng của bà nội nữa nên phải quay vào trong phòng bệnh.

Lão thái thái không biết cô đã đến, lúc này bà tiếp tục nói:
“Thế Tu, nghe bà, cháu hãy ly hôn đi, trên đời này còn rất nhiều người phụ nữ khác tốt hơn để cháu chọn lựa, một Lâm Sơ Nguyệt thì có là gì?”
Tiêu Thế Tu ngẩng đầu, ánh mắt giằng xé giữa đau thương và đau khổ, anh nói:
“Có thể đối với bà thì cô ấy là tạm bợ nhưng đối với cháu thì cô ấy là bảo vật vô giá!”
“Cháu đã nói rồi, cháu nhất định sẽ không bao giờ ly hôn với Lâm Sơ Nguyệt đâu! Mãi mãi không buông…”
Anh nói xong liền quay xe lăn rời đi, chạm phải Tiêu Nhất Minh đang đứng ngay ngoài cửa cũng mặc kệ mà lướt qua, lão thái thái thì ôm ngực ngã ngồi trên giường, Tiêu Nhất Minh vội vã chạy tới đỡ bà.

“Ông trời ơi…đúng là tôi vô phúc…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi