GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA



Nụ cười trên môi anh càng sâu, Tiêu Thế Tu khẽ nâng cằm cô lên bằng hai ngón tay, nhướn mày nói:
“Ồ? giống nhau sao? giống ở chỗ nào?”
Ngón tay anh lướt qua cánh môi mềm mại của cô, trong đầu lại thầm nhớ về nụ hôn lúc sáng cùng hương vị ngọt ngào mà cô đem lại.

Lâm Sơ Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra Tiêu Thế Tu đang dần trở nên nguy hiểm, cô bèn đứng phắt dậy khỏi đùi anh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

May mà Tiêu Thế Tu đã cho xe lăn dừng lại, nếu không với vận tốc này, Lâm Sơ Nguyệt sẽ thuận lợi ngã xuống đất.

Cô vuốt mái tóc dài, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mà nói:
“Tiêu Thế Tu, chúng ta làm một thỏa thuận đi.”
Anh không trả lời mà chỉ nhướn mày, hàm ý cô hãy nói tiếp.

Lâm Sơ Nguyệt nói thẳng:

“Tôi giúp anh chữa khỏi bệnh, giữa chúng ta lúc đó sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Ánh mắt của anh tức khắc trở nên lạnh lùng:
“Chữa khỏi bệnh cho tôi, cô nghĩ cô sẽ làm được hay sao?”
“Hôm qua tôi đã giúp anh ngủ mà không cần đến thuốc còn gì.”
Nhìn thái độ tự tin ấy, Tiêu Thế Tu chỉ cười không nói gì.

“Nhưng mà tôi lại không muốn.” Tiêu Thế Tu bá đạo trả lời.

Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên, là anh không muốn chữa khỏi bệnh hay là không muốn thả cô đi?
Cô đang định mở miệng thì Tiêu Thế Tu bỗng chốc cất tiếng:
“Yên lặng.”
Lâm Sơ Nguyệt không hiểu chuyện gì xảy ra, vài giây sau Mạc Bắc không rõ là nấp sau bụi cây từ lúc nào bước ra.

Anh ta tới trước mặt cô, hoàn toàn coi Tiêu Thế Tu như người vô hình, ánh mắt lướt dọc cơ thể của Lâm Sơ Nguyệt một lượt, vẻ thèm thuồng sỗ sàng không che giấu, còn dừng lại trên ngực cô một lúc, cuối cùng trở lại trên gương mặt thanh tú.

“Sơ Nguyệt, lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?”
“Cảm ơn, tôi vẫn khỏe.”
Lâm Sơ Nguyệt làm lơ không muốn bắt tay anh ta, Mạc Bắc bỗng thấy tức giận xen lẫn hổ thẹn, đang định kéo cô vào lòng để ôm một cái thì sống lưng bất chợt cảm thấy lạnh toát.

Tiêu Thế Tu ném cho anh ta một cái nhìn lạnh lùng cảnh cáo, nửa khuôn mặt anh nhăn nheo càng thêm phần dữ tợn, rõ ràng chỉ là một tên què cụt còn phải ngồi xe lăn, vậy mà tại sao Mạc Bắc lại cảm thấy run sợ?
Anh ta thầm nghiến răng gạt bỏ sự sợ hãi đó đi, còn Lâm Sơ Nguyệt lại không muốn ở đây dây dưa với anh ta thêm nữa, lại còn là ở trước mặt Tiêu Thế Tu, ánh mắt của anh ban nãy nhìn cô giống như châm biếm xen lẫn khinh bỉ.

Trong đầu của Lâm Sơ Nguyệt thầm xuất hiện một ý nghĩ: anh đang coi cô với Mạc Bắc có quan hệ không trong sáng với nhau?

Mạc Bắc đứng bên cạnh thấy khó chịu vì cô không quan tâm tới mình, anh ta càng ngày càng sỗ sàng, thản nhiên vươn tay ra kéo lấy cổ tay của Lâm Sơ Nguyệt, nói:
“Sơ Nguyệt, em không nhớ lúc trước em từng hứa gì với anh sao?”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, muốn giật tay ra khỏi tay của anh ta nhưng Mạc Bắc nắm rất chặt, không cho cô giãy giụa.

Tiêu Thế Tu phút chốc thành bù nhìn, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ diễn với nhau.

“Anh nói cái gì vậy? Tôi không hứa điều gì cả.”
Lâm Sơ Nguyệt nổi giận, giật mạnh tay của mình ra, đúng lúc ấy Lâm Phỉ Thúy vì sốt ruột, mãi không thấy Mạc Bắc đi vệ sinh quay lại, cô ta mới chạy đi tìm, ai ngờ lại trùng hợp nhìn thấy cảnh này.

Lâm Phỉ Thúy cứ tưởng cô cùng Tiêu Thế Tu đã ra về rồi, cô ta thấy hai người đôi co với nhau, lòng đố kỵ ghen ghét bùng lên, lập tức lao tới tát cho Lâm Sơ Nguyệt một cái thật mạnh.

“Chát!”
“Đồ tiện nhân! Có chồng rồi mà vẫn còn đi quyến rũ người đàn ông khác à?!”
Lâm Phỉ Thúy lớn tiếng chửi, Mạc Bắc kinh ngạc không kịp can ngăn cô ta, còn Lâm Sơ Nguyệt cũng không kịp trở tay, má phải lãnh trọn một cú tát của cô ta, tức thì đỏ ửng lên, đau rát.

“Đồ mặt dày! Ngay ngày đầu tiên trở về đã trơ tráo quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mặt chồng mới cưới! Lâm Sơ Nguyệt! Tôi đúng là phải bái phục chị đấy!”

Lâm Phỉ Thúy cố tình nói lớn để thu hút sự chú ý của người bên trong, quả nhiên chỉ vài giây sau Lý Đan Hà đã cùng với Lâm Chấn Xuyên và lão thái thái đi ra ngoài.

Nhìn thấy ba người bọn họ, Lâm Phỉ Thúy lập tức ôm mặt khóc nức nở, Lý Đan Hà lâp tức lo lắng chạy tới:
“Phỉ Thúy, con sao vậy?”
Cô ta khóc rưng rức, ngắc ngứ nói ra:
“Sơ Nguyệt, chị ấy…chị ấy cùng với Mạc Bắc…” Cô ta không nói hết câu, Lý Đan Hà quay sang Lâm Sơ Nguyệt, nói:
“Sơ Nguyệt, tại sao con lại làm thế? Chẳng lẽ đã lấy chồng rồi mà con vẫn còn không quên được Mạc Bắc, thằng bé đã là vị hôn thê của em gái con mà con lại muốn một chân đạp hai thuyền ư?”
Một chân đạp hai thuyền?
Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy, lão thái thái thì đã vô cùng kinh ngạc, hai mắt mở lớn, Mạc Bắc lúc này lại câm như hến, tất cả mọi tội lỗi cứ thể đổ lên đầu cô.

“Sơ Nguyệt, chuyện này là sao?”
Lâm Chấn Xuyên nghiêm mặt hỏi, ngữ khí lạnh nhạt, sau đó lại dịu dàng quay sang an ủi Lâm Phỉ Thúy, rõ ràng cô cũng là con gái của ông ta, nhưng ông ta chưa bao giờ để cô vào trong mắt, ông ta trước giờ chỉ cho cô sự lạnh lùng, chán ghét và vứt bỏ….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi