GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA


Theo như lời khuyên của bác sĩ Triệu thì Tiêu Thế Tu phải nằm viện một tuần mới được xuất viện.

Nhưng mới có ba ngày anh đã không chịu nổi nữa, Tiêu Thế Tu mặc kệ sự can ngăn của ông ta, sáng sớm đã rời khỏi bệnh viện.

Lâm Sơ Nguyệt mấy ngày hôm nay đều ở bệnh viện chăm sóc cho anh, rảnh rỗi thì chuyên tâm chăm chỉ ngồi đọc sách, Tiêu Thế Tu cũng ngồi lướt máy tính một lát nhưng chẳng thể nào chuyên tâm nổi, cuối cùng quyết định buông nó xuống, rành rọt nói:
“Tôi không thể ở đây thêm được, về nhà thôi.”
“Nhưng bác sĩ Triệu nói rằng anh cần phải nằm viện một tuần để theo dõi mà?”
Tiêu Thế Tu xuống giường, xỏ dép, mang quần áo vào nhà tắm rồi thay ra, anh mặc áo phông màu tối, quần xanh đen cùng giày thể thao, trên cổ đeo thêm chiếc dây chuyền hình thập tự giá.

Dáng vẻ này cô chưa từng nhìn thấy, Tiêu Thế Tu còn không vuốt tóc mà để nó thả tự nhiên trên trán, trông anh giống như những cậu học sinh cấp ba vậy.

“Đi thôi.” Tiêu Thế Tu kéo tay cô ra ngoài.

“Khoan đã…”
Lâm Sơ Nguyệt miễn cưỡng bị anh lôi đi tới cổng sau của bệnh viện, cô ngạc nhiên khi trông thấy một chiếc xe mô tô đang đỗ ở đó, thư ký Kim đứng bên cạnh trông xe, nhìn thấy anh ra lập tức đem chìa khoá trao cho anh.


“Tổng giám đốc.”
Tiêu Thế Tu đội mũ bảo hiểm vào rồi ngồi lên xe, hếch mặt ra hiệu cho Lâm Sơ Nguyệt.

“Mau lên xe đi.”
Cô đắn đo, từ trước tới giờ chưa được ngồi xe mô tô lần nào, cô sợ nó không an toàn, Tiêu Thế Tu gạt kính xuống, nhìn cô lạnh lùng.

“Mau lên.”
Lâm Sơ Nguyệt nuốt nước bọt một cái, đội mũ bảo hiểm rồi miễn cưỡng ngồi lên xe.

Tiêu Thế Tu vừa mới vít ga lên một cái, Lâm Sơ Nguyệt theo quán tính ôm chặt thắt lưng anh.

“Chậm thôi…”
Cô cảm nhận tiếng gió rít bên tai hơi choáng váng, Tiêu Thế Tu ngược lại còn cố tình phóng nhanh hơn, mấy cô gái đi đường trông thấy thì đều vô cùng ái mộ…
Lâm Sơ Nguyệt không chịu nổi nữa, cô hét lên:
“Em muốn xuống xe!”
Tiêu Thế Tu không dừng lại, may mắn cho cô là phía trước là đèn đỏ, Lâm Sơ Nguyệt chỉ đợi có thế đã nhảy xuống chạy tới ven đường, tháo mũ bảo hiểm ra rồi nôn thốc nôn tháo.

“Sơ Nguyệt?”
Mạc Bắc còn tưởng mình nhìn lầm, sau khi xác định đúng là Lâm Sơ Nguyệt thì mới ngỡ ngàng.

“Sao em lại ở đây?”
Anh ta xuống xe ô tô, còn chu đáo đưa khăn giấy cho cô.

Tiêu Thế Tu nhìn hai người với đôi mắt nảy lửa, cô chỉ vừa mới xuống xe mà đã có người đàn ông khác tiếp cận sao? Trong lòng anh rất khó chịu những cố gắng nhẫn nhịn để xem phản ứng của cô thế nào.

Lâm Sơ Nguyệt không nghĩ mình sẽ gặp Mạc Bắc ở nơi này, đúng là oan gia ngõ hẹp, cô từ chối nhận khăn giấy của anh ta, cũng chẳng buồn liếc mà đi luôn.

Mạc Bắc vội vàng nắm cổ tay cô kéo lại:

“Sơ Nguyệt, khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tôi không có gì để nói với anh cả.” Cô vùng ra.

Mạc Bắc đi tới trước mặt cô chặn lại:
“Nghe anh nói một chút thôi, anh đã huỷ hôn với Lâm Phỉ Thuý rồi, chúng ta kết hôn nhé? Anh yêu em.”
Anh ta bỗng nhiên lôi từ trong ngực ra một hộp nhẫn, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt cô.

Lâm Sơ Nguyệt mắng:
“Anh bị điên à? Tôi không thích anh!”
“Sơ Nguyệt, vì em cái gì anh cũng chấp nhận! Xin em hãy đồng ý đi…”
Xung quanh chứng kiến một màn cầu hôn, một số người đứng xem chỉ trỏ bàn tán, ghen tỵ có, chúc phúc có, hối thúc bảo cô mau đồng ý.

Lâm Sơ Nguyệt mặc kệ anh ta, lướt ngang qua định về với Tiêu Thế Tu nhưng Mạc Bắc không cho cô cơ hội đó.

Anh ta đứng dậy ôm chặt cô, cố chấp cầu xin:
“Sơ Nguyệt…anh yêu em, em có thể nghĩ tới anh một chút được không?”
“Không!”
Lâm Sơ Nguyệt kiên quyết, Mạc Bắc như con mực ôm chặt lấy cô, đúng lúc một người đàn ông đội mũ bảo hiếm đi tới trước mặt hai người, lạnh lùng nói:
“Mau buông cô ấy ra!”
“Mày là thằng nào? Xen vào chuyện của tao làm gì?”

Mạc Bắc nhìn anh đánh giá, Tiêu Thế Tu cao hơn anh ta cả cái đầu, anh ta không muốn mất mặt trước mặt Lâm Sơ Nguyệt nên phải thể hiện là mình không hề sợ hãi.

Tiêu Thế Tu không nói nhiều, giơ chân đạp vào đầu gối của Mạc Bắc, anh ta kêu lên một tiếng rồi khuỵ xuống.

Tiêu Thế Tu ôm eo Lâm Sơ Nguyệt, dằn mặt anh ta.

“Muốn quỳ tao cho mày quỳ!”
Anh ta tái mặt, ôm lấy đầu gối của mình, gân xanh giần giật vì đau và giận dữ, chẳng phải Lâm Sơ Nguyệt là vợ của tên què Tiêu Thế Tu à? Sao cô lại đi cùng với một người đàn ông khác?
“Sơ Nguyệt, em quen với thằng côn đồ này à?”
Vẻ mặt của anh tức khắc tối sầm lại, nhưng vì đội mũ bảo hiểm nên Mạc Bắc không nhìn thấy, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy cơ bắp anh cứng cả lên, liền biết anh đang giận dữ.

Cô giữ chặt cánh tay anh, lôi đi:
“Chúng ta đi thôi, đừng quan tâm tới anh ta nữa!”
Mạc Bắc không biết là cô đang cố gắng giữ mạng sống cho anh ta, anh ta vẫn cố chấp nói với theo:
“Sơ Nguyệt! Anh yêu em! Sơ Nguyệt…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi