GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA


Lâm Sơ Nguyệt nghe xong, cơ thể như chết lặng, điện thoại trong tay liền rơi xuống sàn xe…
“A lo? Cô Lâm Sơ Nguyệt? Cô Lâm Sơ Nguyệt! Cô có nghe thấy tôi nói gì không?” Bên kia, y tá gấp gáp nói nhanh.
Tiêu Thế Tu cúi xuống nhặt điện thoại lên cho cô rồi áp vào tai mình, y tá đúng lúc đó nói:
“Cô Lâm Sơ Nguyệt, mong cô có thể đến bệnh viện XX ngay bây giờ, ông ngoại của cô đang trong tình trạng nguy kịch!”
Cô ta vừa nói xong thì có một người khác gọi tên, điện thoại liền bị ngắt kết nối.

Tiêu Thế Tu quay sang nhìn cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt hiện tại nào có cảm nhận được cái gì ở xung quanh nữa.
Tiêu Thế Tu nhấn chân ga một phát, xe ô tô lập tức lao vút đi hướng tới bệnh viện.

Đến nơi, Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa nói một câu nào, đôi mắt vô hồn trống rỗng.

Tiêu Thế Tu nắm lấy hai bả vai cô lay lay:
“Lâm Sơ Nguyệt, đến bệnh viện rồi! Cô muốn gặp ông ngoại không? Nhanh lên còn kịp!”

Anh vừa dứt lời, cô đã chớp mắt một cái, ý thức bấy giờ mới trở về, câu nói của anh đã làm cô nhớ tới lúc mẹ cô qua đời, bác sĩ cũng gọi cho cô rồi nói:
“Cô đang ở đâu? Nhanh về đi còn kịp!”
Lâm Sơ Nguyệt khi đó đang chạy đi tìm Lâm Chấn Xuyên vì mẹ cô mong muốn gặp ông ta lần cuối, nhưng ông ta nhẫn tâm nói không muốn gặp, bỏ mặc mẹ cô chết trong cô đơn và tuyệt vọng.
Cô không muốn phải mất đi ông ngoại nữa, Lâm Sơ Nguyệt lao xuống xe, chạy tới phòng bệnh của ông ngoại thì bắt gặp cảnh tượng bác sĩ đang dùng điện để kích thích tim ông đập trở lại.
“Tăng lên 300J!”
Cơ thể của Lý Khuynh Ngang nảy lên một cái, lại thêm một cái nữa nhưng máy đo chỉ số nhịp tim vẫn chỉ là một đường thẳng.
Lâm Sơ Nguyệt choáng váng, suýt chút nữa thì ngất xỉu, may mà Tiêu Thế Tu đứng ở đằng sau cô nhanh nhẹn đỡ được cô.

Hai tay cô run rẩy bụm chặt miệng mình, nước mắt lã chã tuôn rơi xuôi theo gò má, trong lòng chỉ biết cầu nguyện cho ông không xảy ra chuyện gì.
Dường như ông trời nghe thấy lời khẩn cầu của cô cho nên máy đo nhịp tim kêu lên một tiếng rồi xuất hiện biểu đồ hiển thị sự sống.
Vị bác sĩ cùng mấy y tá thở phào một tiếng, Lâm Sơ Nguyệt bấy giờ mới chạy tới quỳ bên giường Lý Khuynh Ngang.
“Ông ngoại!”
Cô khóc tới sưng cả mắt, hai tay nắm chặt bàn tay của ông, vị bác sĩ đứng bên cạnh lên tiếng an ủi cô:
“Bệnh nhân không sao rồi, đã qua cơn nguy kịch rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt khóc nức nở, chẳng còn tâm trí nào mà để ý tới mấy chuyện đó nữa.

Trong khi đó Tiêu Thế Tu rất tỉnh táo hỏi ông ta:
“Sao ông ấy đột ngột bị như thế?”
Vị bác sĩ đó lúc này mới biết anh đứng đằng sau, ông ta cung kính trả lời:
“Thiếu gia,  nguyên nhân được đánh giá là do bị kích động ạ.”
“Bị kích động?”
“Vâng.”
“Bị thứ gì kích động?”
“Cái này…tôi cũng không rõ ạ.”

Ông ta bối rối cúi đầu đáp, ánh mắt anh lộ ra cái nhìn sắc bén.
“Được rồi, tôi biết rồi, ông đi đi.”
Ông ta cúi đầu chào anh rồi đi ra ngoài, Tiêu Thế Tu nhớ chưa gặp ông ta lần nào nhưng ông ta hình như biết anh là ai, chẳng lẽ nó cũng nằm trong ký ức mà anh quên đi mất?
Lâm Sơ Nguyệt thút thít nức nở, lỗ mũi cô đặc nghẹt sắp không thở được nữa, Tiêu Thế Tu lại gần cô, vỗ lên vai cô nói:
“Cô bình tĩnh lại đi, ông ấy không sao rồi.”
“Vâng…” Cô gật đầu, nghe theo lời anh cố gắng không khóc nữa.
Anh đợi cô bình tĩnh lại mới nói ra suy nghĩ trong đầu mình.
“Vừa nãy bác sĩ nói rằng ông ấy bị kích động cho nên mới rơi vào tình trạng nguy hiểm thế, tôi nghi ngờ có người muốn hãm hại ông ấy.”
Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc.

Anh nói tiếp:
“Em có nghĩ ra người đó là ai không?”
Trong đầu cô tự động bật ra ba cái tên, chỉ có thể là một trong ba người ấy mà thôi.
Lâm Chấn Xuyên.
Lý Đan Hà.
Lâm Phỉ Thuý.
Ba người đó luôn muốn tìm cách hãm hại cô, bây giờ đến cả ông ngoại thần trí không được bình thường mà chúng cũng muốn hại.


Đúng là đám người độc ác mà!
Lâm Sơ Nguyệt siết chặt tay thành nắm đấm, cô thầm suy nghĩ một trong ba người đó có thể là ai được đây? Cô độ nhiên nhớ tới lần trước Lâm Chấn Xuyên tới đây để dụ ông ngoại ký giấy tờ gì đó.
Chẳng lẽ ông ngoại còn nắm trong tay thứ gì đó mà Lâm Chấn Xuyên muốn có?
“Em đang nghĩ tới một người.”
“Ai?”
“Lâm Chấn Xuyên, lần trước em bắt gặp ông ta ép ông ngoại ký vào giấy tờ gì đó, ông ngoại nhất quyết không chịu.”
Tiêu Thế Tu “Có thể, tôi sẽ kiểm tra camera để xem ông ấy từng tiếp xúc với ai.”
Lâm Sơ Nguyệt bồi hồi cảm ơn anh:
“Cảm ơn anh, Thế Tu.”
“Ngốc, khách sáo làm gì chứ? Chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được.”
Tiêu Thế Tu dùng ngón tay dịu dàng lau đi vệt nước mặt đọng lại trên gò má cô, trái tim Lâm Sơ Nguyệt đập nhanh dần….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi