GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA


Vào một ngày đẹp trời, Tiêu Thế Tu gạt hết công việc sang một bên để đưa cả gia đình đi chơi.
Lâm Sơ Nguyệt cũng vừa mới ở cữ xong, nhưng công việc làm mẹ khiến cô rất mệt mỏi, bởi vì buổi đêm Bội Sam hay thức giấc và khóc quấy.
Tiêu Thế Tu phụ cô bế con nhưng không ăn thua vì con bé khóc rất nhiều, bác sĩ Triệu nói đây là tình trạng bình thường nên không có gì phải lo cả.

Lâm Sơ Nguyệt vì chăm con mà tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, vừa sinh xong một thời gian mà cô gầy xọp đi như cũ.
Thời gian này anh cũng thường xuyên mang công việc về nhà làm, thấy cô ngày ngày mất ngủ vì con như thế Tiêu Thế Tu rất xót xa, vậy nên anh mới muốn đưa cô đi du lịch cho khuây khoả.
Lâm Sơ Nguyệt ngồi trên máy bay riêng của Tiêu gia, ánh mắt thi thoảng đảo qua Bội Sam, chỉ lo con bé thức giấc.
Tiêu Thế Tu ôm cô, nhẹ giọng nói:
“Bảo bối.

Em yên tâm đi, Bội Sam đang ngủ say, con bé sẽ không tỉnh đâu.”
“Em vẫn lo…”
Anh nói ra suy nghĩ bấy lâu của mình:
“Bảo bối, thực ra anh nghĩ chúng ta nên thuê một bảo mẫu để chăm sóc cho Bội Sam và Thiệu Huy.”
Nghe đến điều này, Lâm Sơ Nguyệt đã phản đối ngay:
“Không được! Em không an tâm.”

“Bảo bối…bảo mẫu anh sẽ lựa chọn thật kĩ càng, em không tin anh à?” Tiêu Thế Tu thuyết phục cô.
Thực sự thấy cô vất vả như thế, anh rất đau lòng.
Nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn không cảm thấy thực sự an tâm, cô không tin bảo mẫu sẽ đối xử tốt với con của cô.

Cho dù anh đích thân chọn lựa thì không thể nào bằng cô-người mẹ đã dứt ruột đẻ ra hai đứa nhỏ cả.
“Thế Tu, em không sao đâu, thật đấy, thật sự không cần đâu anh.”
Tiêu Thế Tu vẫn không bỏ qua mà tiếp tục thuyết phục cô:
“Chúng ta cứ thử xem sao, nếu không được thì thôi nhé?”
Trước lời nói của anh, Lâm Sơ Nguyệt cuối cùng cũng đồng ý.
Cô đưa mắt nhìn sang Bối Bối đang ngồi ở ghế đối diện bên cạnh, cậu bé đang đọc sách, tựa như không quan tâm tới cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
Từ lúc cứu cậu khỏi đám cháy, Bối Bối dường như đã mở lòng với cô hơn một chút nhưng vẫn có gì đó xa cách.

Cô hỏi thì thằng bé trả lời, hằng ngày đều chăm chỉ học tập, không nói gì nhiều.
Lâm Sơ Nguyệt nhiều lúc tìm cách trò chuyện với con nhưng Bối Bối lại chỉ quan tâm đến sách vở.

Bằng tuổi này những đứa trẻ khác thì chơi ngoài sân còn cậu thì chỉ ở nhà đọc sách.
Cô trò chuyện với Tiêu Thế Tu, bảo anh quan tâm tới Bối Bối nhiều hơn nhưng so với cô, cậu bé càng xa cách với anh hơn.
Hôm nay cả gia đình cùng nhau đi chơi, Lâm Sơ Nguyệt chắc chắn phải tìm cách gần gũi với Bối Bối nhiều hơn.
Tiêu Thế Tu đưa bọn họ tới hòn đảo Bali-nơi đây được mệnh danh là hòn đảo thiên đường tình yêu, với bãi cát trắng mịn trải dài và bãi biển trong xanh tuyệt đẹp, không xa là thác nước bên cạnh dãy núi hùng vĩ.

Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người ngắm nhìn, mọi phiền muộn như tan biến.
Anh dang tay ôm cô từ phía sau, đặt cằm mình lên bả vai thon của vợ:
“Bảo bối, em có thích không?”
Lâm Sơ Nguyệt không chần chừ gật đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với anh sau bao nhiêu ngày ủ rũ:
“Cảm ơn anh, Thế Tu.

Có anh bên cạnh thật tốt…”
Tiêu Thế Tu đặng không kìm lòng mà cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng vào trong miệng cô quấn quýt, lấy hết mật ngọt.


Hai tay cô khẽ choàng qua cổ anh ôm lấy, anh bế bổng cô lên, đôi môi ấm nóng vẫn không dứt khỏi môi cô, Lâm Sơ Nguyệt được đặt xuống giường, tay anh luồn vào trong váy cô vuốt ve làm da trắng mịn, cô e ngại đỏ mặt không phản đối, ngón tay nhỏ bé cũng sờ đến cúc áo sơ mi của anh…
Đúng lúc đó, tiếng khóc chói tai của Bội Sam vang lên:
“Oe!”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, vội đẩy anh ra với tốc độ nhanh hơn chớp mắt.

Tiêu Thế Tu còn chưa phản ứng kịp thì bóng dáng cô đã biến mất, anh thẫn thờ ngổi trên giường, sau đó quyết định phải thuê một bảo mẫu càng sớm càng tốt.
Bội Sam khóc đòi mẹ, cô tưởng là con bé đói nhưng mà nó lại không chịu ti, cứ khóc quấy một lúc tới nỗi khản cả giọng, Lâm Sơ Nguyệt thương con, hai mắt đỏ hoe.
Tiêu Thế Tu bước tới gần cô, lên tiếng:
“Để anh.”
Lâm Sơ Nguyệt chần chừ rồi trao Bội Sam cho anh, con bé ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt to tròn y hệt cô, giây lát sau đột nhiên ngừng khóc.
Anh vỗ vỗ mấy cái lên lưng bé, cô đi lấy khăn lau nước mắt nước mũi cho con.

Tiêu Thế Tu nói:
“Bảo bối, anh đã quyết định thuê bảo mẫu, một lát nữa thư ký Kim sẽ đưa bà ấy đến đây.”
“Có gấp quá không?” Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc.
Tiêu Thế Tu chỉ mỉm cười không đáp, quả nhiên một lúc sau thư ký Kim đã đưa một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi đến.

Bà ấy có một gương mặt phúc hậu, lúc nhìn thấy cô còn tỏ ra ngạc nhiên và ngỡ ngàng.
Lâm Sơ Nguyệt tưởng mặt mình dính gì đó, cô đưa tay sờ lên mặt, ái ngại hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì ạ.”
Bà ta cúi đầu, đáp.
Tiêu Thế Tu rất hài lòng về bảo mẫu này, sau một thời gian lựa chọn anh mới ưng ý, lý lịch của bà ta cũng trong sạch và có kinh nghiệm.

Tất nhiên trong khoảng thời gian đầu anh sẽ bảo thư ký Kim quan sát thêm.
“Bảo bối, cứ giao Bội Sam và Thiệu Huy cho bà ấy, chúng ta về phòng đi.”
Anh ôm eo cô, nhẹ nhàng nói.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa an tâm lắm nhưng cuối cùng bị anh thuyết phục nên vẫn trở về phòng.
“Thế Tu, sao lúc nãy bà ấy lại nhìn em như vậy nhỉ?”
Cô cứ cảm thấy cân cấn trong lòng nên hỏi anh.
Tiêu Thế Tu chẳng quan tâm lắm, anh đè cô xuống giường, bàn tay hư hỏng thám hiểm cơ thể cô, trầm giọng đáp:
“Có lẽ là nhìn em quá đỗi xinh đẹp mà thôi.”
Lâm Sơ Nguyệt “ưm” khẽ một tiếng, bầu không khí trong phòng dần trở nên nóng bỏng, lâu rồi mới được gần gũi anh nên cô có chút hồi hộp, nhưng một lúc sau Lâm Sơ Nguyệt đã bị anh dẫn dắt vào bể ái tình…
Rèm cửa bay lên khe khẽ, bên ngoài hoàng hôn nhuộm đỏ cả một bầu trời…..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi