GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA



Lâm Sơ Nguyệt bối rối, mất tự nhiên, lão thái thái kéo Tiêu Bảo Bảo lại, nói:
“Thằng bé này, gọi linh tinh cái gì vậy hả?”
Lão thái thái lên tiếng:
“Có lẽ là nó nhớ mẹ quá nên mới trở nên như vậy.”
Nhưng Tiêu Bảo Bảo nhất quyết không buông cô ra, cậu bé còn nhõng nhẽo muốn cô bế.

“Không…mami ơi, bế con đi, mami không cần con nữa hay sao?”
Tiêu Bảo Bảo ngước mặt lên nhìn cô, đôi mắt long lanh trong suốt cùng khuôn mặt đáng yêu khiến ai cũng phải mềm lòng.

Tuy nhiên trước mặt Tiêu Thế Tu, sao cô có thể ôm nó, Tiêu Bảo Bảo lại còn gọi cô là mami trước mặt anh nữa chứ?
Cô lén liếc qua khuôn mặt anh, biểu cảm trên mặt Tiêu Thế Tu vẫn bình thường, thậm chí còn không có chút tức giận nào.

“Có lẽ là thằng bé lâu ngày không được nhìn thấy mẹ nên mới thế.

Bảo bối, em bế cháu lên đi, để con trai của anh hai như vậy e rằng không hay lắm.”

Hai chữ “anh hai” được Tiêu Thế Tu nhấn mạnh, Tiêu Nhất Minh lạnh lùng nhìn anh, lên tiếng:
“Khó trách được, bởi vì nhị thiếu phu nhân quá giống Lưu Hạ.”
Anh ta nói xong rồi kéo Tiêu Bảo Bảo lại, bế lên:
“Bảo bảo, đừng nghịch nữa, đó không phải là mami của con.”
Anh ta dùng ánh mắt chấn chỉnh con trai, Tiêu Bảo Bảo mặc dù không cam tâm nhưng không dám cãi lại lời của ba, chỉ có thể giương đôi mắt long lanh hướng về phía Lâm Sơ Nguyệt.

Cuối cùng lão thái thái vẫn là người đứng ra giải vây, xoá đi bầu không khí căng thẳng.

“Thôi được rồi, mọi người cùng nhau vào trong đi nào, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, hôm nay là ngày vui cơ mà.”
Lâm Sơ Nguyệt cùng Tiêu Thế Tu vào bên trong, lúc đi lướt qua Tiêu Nhất Minh cô vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh ta.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ta, anh ta còn kích động vô cùng, lúc đó cô đã rất hoảng hốt, còn nghĩ anh ta là kẻ điên.

Không ngờ đằng sau hành động bốc đồng đó lại là một câu chuyện buồn thế, Tiêu Nhất Minh vì mất vợ nên mới cư xử như thế với cô.

Tiêu Thế Tu ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng thực chất trong lòng anh đang cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lúc mọi người cũng ngồi xuống bàn ăn, Tiêu Nhất Minh còn cố tình ngồi xuống bên cạnh cô, biến thành Lâm Sơ Nguyệt ngồi giữa, bên phải là Tiêu Thế Tu, còn bên trái là anh ta.

Cô bối rối không biết nên làm thế nào, lão thái thái cũng không biết nên mở lời thế nào, Lâm Sơ Nguyệt lén nhìn sang Tiêu Thế Tu, lúc này anh không che giấu được nữa mà trên mặt lộ ra sự khó chịu.

Lâm Sơ Nguyệt khổ tâm suy nghĩ, cô có nên đứng dậy chuyển sang chỗ khác ngồi hay không?
Tiêu Nhất Minh dường như rất tự nhiên quay sang hỏi han cô:
“Hình như chúng ta vẫn chưa giới thiệu chính thức với nhau nhỉ? Em dâu?”
“Vâng…” Cô nở nụ cười gượng gạo.

Anh ta đưa tay ra, nói:
“Anh là Tiêu Nhất Minh, anh trai của Thế Tu.”

“Chào anh hai, em là Lâm Sơ Nguyệt.”
Cô bắt tay anh ta, định rút ra ngay lập tức nhưng Tiêu Nhất Minh lại không chịu buông.

Tiêu Thế Tu nhìn bàn tay của hai người đang nắm, hai mắt như sắp bốc hoả, Tiêu Nhất Minh nhếch môi cười rồi cầm tay cô đưa lên môi hôn nhẹ một cái ở mu bàn tay.

Lông mày của anh dựng ngược lên, Tiêu Nhất Minh mỉn cười, nói:
“Hân hạnh được gặp em.”
Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà, cô rụt phắt tay lại, lén lút lau lau đi nơi mà anh ta vừa đặt môi lên.

Tiêu Nhất Minh cười giải thích:
“Xin lỗi, anh ở bên Mỹ lâu quá nên lúc chào hỏi không kìm được.”
“Vâng…”
Tiêu Thế Tu nghe càng bực thêm, ở bên Mỹ lâu ư? Mới có hai năm mà văn hoá nước ngoài đã ngấm cả vào trong máu rồi sao?
Anh cất tiếng châm biếm:
“Anh hai, nhìn anh như vậy không giống với người còn đau khổ vì cái chết của chị dâu đâu nhỉ? Mấy cô gái mà được anh quan tâm như vậy chắc là nhiều lắm đếm không xuể!”
Dụng ý của Tiêu Thế Tu chính là ngầm cảnh cáo Tiêu Nhất Minh.

Nụ cười trên môi anh ta vụt tắt, thay vào đó là sự lạnh lùng đến tột cùng trong mắt.

Hai người mắt đấu mắt với nhau, Lâm Sơ Nguyệt bị kẹp ở giữa thì căng thẳng vô cùng, cô ấp úng lên tiếng:

“Chúng…chúng ta cùng ăn thôi nhỉ? Món ăn nhìn ngon quá.”
Lão thái thái cười phụ hoạ theo:
“Đúng rồi! Chúng ta mau ăn thôi, Sơ Nguyệt, cháu ăn nhiều vào.”
“Vâng ạ.”
Cô cầm đũa lên định gắp thức ăn thì Tiêu Nhất Minh đã nhanh nhẹn gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của cô.

“Em dâu, món này ngon lắm, ăn nhiều vào nhé.”
“Cảm ơn anh.”
Lâm Sơ Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười, Tiêu Thế Tu siết chặt đôi đũa trong tay, anh gắp cho cô hai miếng sườn rồi nói:
“Bảo bối, ăn nhiều vào.”
“Cảm ơn anh…”
Tiêu Nhất Minh không chịu thua, anh ta tiếp tục gắp đồ ăn cho cô, hai người cứ thi nhau gắp như vậy, chẳng mấy chốc bát của Lâm Sơ Nguyệt đã chất đồ ăn cao như một ngọn núi.

“Thế này là đủ rồi! Em không ăn được nữa đâu!”
Cô đưa tay chặn lại cả hai người, bữa ăn mà như thế này thì Lâm Sơ Nguyệt cô thà không ăn còn hơn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi