Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Trình Tuyết Nhàn vẫn dậy sớm như mọi khi, sau đó xoay người làm ồn với Hạ Cẩn, cũng lại là Trình Tuyết Nhàn tự mình lau mặt cho Hạ Cẩn, hắn mới tỉnh táo trở lại.
Câu đầu tiên Hạ Cẩn nói khi tỉnh dậy chính là: “Lần trước mới nói sau này sẽ không như thế, kết quả vừa qua hai ngày đã bắt đầu làm ồn đến ta.”
Trình Tuyết Nhàn nói: “Hôm nay đặc biệt.”
Hạ Cẩn nói: “Lần trước nàng cũng nói như vậy.”
Trình Tuyết Nhàn sửa sang lại ống tay áo căn bản không hề có nếp nhăn, xoay người nở nụ cười với Hạ Cẩn: “Vậy hôm nay chàng có muốn đi cùng thiếp hay không?”
Hạ Cẩn bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Đi, nhất định phải đi.” Sau đó lại nhỏ giọng nói thầm một câu: “Quá giả dối.”
Nụ cười của Trình Tuyết Nhàn tươi hơn nữa: “Chàng nói gì?”
Hạ Cẩn đáp lại nàng bằng nụ cười tương tự: “Không có.”
…
Trước khi ra cửa, đôi phu thê mới cưới đi thỉnh an Trưởng công chúa và Dũng Nghị Hầu, thuận đường dùng chút đồ ăn sáng, một canh giờ sau, cuối cùng cũng ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa phủ, Trình Tuyết Nhàn nghi ngờ nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng hỏi Hạ Cẩn: “Thiếp có nhìn lầm không? Sao nhiều xe ngựa đến vậy?”
Trình Tuyết Nhàn và Hạ Cẩn đã chuẩn bị hai xe lễ lại mặt, còn có hai chiếc xe giam giữ những người hầu phản chủ, nhưng cả hàng dài trước mắt này, thoạt nhìn đã vượt quá mười chiếc. Nói cách khác, tất cả những chiếc xe thêm vào đều do người khác chuẩn bị.
Như vậy còn có thể là ai nữa? Chỉ có trưởng công chúa và Dũng Nghị Hầu.
Thật ra Hạ Cẩn không hề kinh ngạc, nói: “Ta đã nói mà, mẹ rất thích nàng.”
Phương thức biểu đạt lòng yêu thích của Trưởng công chúa chính là ban thưởng, phần thưởng như nước chảy. Chỉ là, ánh mắt Trưởng công chúa cao ngạo, không phải ai cũng có thể nhận được sự ưu ái của bà, cho nên tư khố của bà vẫn luôn chỉ vào chứ không ra. Nhưng giờ thì tốt rồi, có Trình Tuyết Nhàn ở đây, mấy thứ này cũng có nơi ở mới.
Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt, nói: “Trở về phải cảm ơn mẹ đàng hoàng.”
Hạ Cẩn thấp giọng cười, hắn biết Trình Tuyết Nhàn sẽ dứt khoát hào phóng tiếp nhận, không đưa ra bất kỳ lời từ chối nào.
…
Phủ công chúa nằm ở phía đông kinh thành phồn hoa nhất, Trình phủ lại ở thành tây, lộ trình có chút xa, ngồi trên xe ngựa, hai người trò chuyện giết thời gian.
“Nhạc phụ đại nhân thích gì?” Thoạt nhìn có vẻ Hạ Cẩn lơ đãng, thuận miệng hỏi.
Trình Tuyết Nhàn cúi đầu uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Phụ thân thiếp, ông ấy sẽ thích chàng.”
Hạ Cẩn nghẹn họng, vào những thời điểm bình thường, tiểu thê tử của hắn thật sự không biết nói chuyện, hắn hỏi: “Phải không? Xem ra ta không cần làm gì để lấy lòng nhạc phụ đại nhân.”
“Đúng vậy, chàng yên tâm.”
Hạ Cẩn cũng nhấp ngụm trà, cau mày.
Nhưng vào lúc này, Trình Tuyết Nhàn lại đặt ánh mắt lên mặt Hạ Cẩn, thầm nghĩ diện mạo chàng đẹp như vậy, phụ thân sao có thể không thích.
Haiz, phụ thân và nàng chỉ là những người bình thường trông mặt bắt hình dong mà thôi.
-- Ừm, nhan khống của Trình Tuyết Nhàn là do di truyền.
Tới Trình phủ, Trình Tuyết Nhàn vừa mới được Hạ Cẩn đỡ xuống xe ngựa, nàng đã nhìn thấy Trần ma ma - bà vú của nàng, hai mắt rưng rưng, đau lòng nhìn nàng. Trái tim Trình Tuyết Nhàn chua xót, Trần ma ma thật lòng yêu thương nàng như nữ nhi ruột thịt, ba ngày nay bà nhất định ăn không ngon, ngủ không yên, không biết đã lo lắng cho nàng tới mức nào. Nàng tiến lên ôm chặt lấy Trần ma ma: “Để ma ma phải lo lắng, ta rất tốt.”
Trần ma ma tràn đầy lo lắng muốn nói chuyện, nhưng bà cũng biết trước mắt không phải cơ hội tốt, liền nói: “Tiểu thư trở về là tốt rồi, lão gia chờ đã lâu.”
Nói xong, bà cùng một đám tỳ nữ ôm lấy Trình Tuyết Nhàn tiến vào phủ, ném lại Hạ Cẩn tại chỗ.
Hạ Cẩn:???