GẢ THAY NGỌT NGÀO - BÌNH TỬ

Trần ma ma đau lòng bôi thuốc lên môi cho tiểu chủ tử, miệng lẩm bẩm mắng Hạ Cẩn không phải người, sao có thể nặng tay đến vậy.

Thấy Trình Tuyết Nhàn nhắm mắt không nói một lời, bà do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn khuyên nhủ: “Tiểu thư, nam tử luôn thích nhìn nữ tử ghen tuông vì mình, chi bằng lần sau ngài cứ giả bộ dỗ dành ngài ấy đi?”

Trình Tuyết Nhàn mở mắt ra, nói: “Vì sao ta phải dỗ dành chàng?”

Trần ma ma nói: “nam tử mà, chỉ muốn…”

Trình Tuyết Nhàn phất tay với tính toán của Trần ma ma, nàng nói: “Ý của ta là, ta không hề ăn dấm, trong lòng chàng cũng biết rõ điều đó, tình huống như vậy ta còn phải dỗ dành chàng hay sao?”

Trần ma ma nói: “Chỉ giả bộ thôi mà.”

Trình Tuyết Nhàn lắc đầu, nói: “Hạ Cẩn không ngốc, ta không cảm thấy dáng vẻ giả vờ của ta có thể khiến chàng vui vẻ.”

Từ ngày đầu tiên Trình Tuyết Nhàn đã phát hiện, phu quân của mình thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, không học hành không nghề ngỗng, nhưng trên thực tế hắn lại cực kỳ thông minh, ghét nhất bị người khác lừa dối. Trình Tuyết Nhàn cũng không thích đối xử không trung thực với người khác, vậy nên nàng luôn nghĩ thế nào, nói và làm thế đó, chưa từng giấu giếm.

Vì vậy nàng lại càng không biết, rốt cuộc Hạ Cẩn tức giận chuyện gì?

Chẳng lẽ người ghét nhất bị lừa dối, lại tức giận vì mình không muốn lừa hắn?

Trần ma ma im lặng một lát, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng hiểu ra điểm mấu chốt, bà nói: “Tiểu thư, điều ngài nói có lẽ không thể áp dụng cho tình huống trước mắt. Ngài và cô gia đang nói chuyện yêu đương, có đôi khi nên nói vài lời hay hoặc nói những lời đối phương muốn nghe, như thế sẽ giúp gia tăng tình cảm.”

Trình Tuyết Nhàn lắc đầu: “Vẫn nên đặt thành thật lên hàng đầu.”

Trần ma ma lo lắng, bà nhìn tiểu thư nhà mình, người xưa có câu mây thân thiết nhất, phu thê xa cách nhất, quá mức thành thật chưa chắc đã phải chuyện tốt.

Trình Tuyết Nhàn không biết bà đang suy nghĩ điều gì, chỉ chống má nghĩ xem ngày mai sau khi tiến cung nên thể hiện như thế nào.



Trần ma ma thấy thế, càng sầu hơn.

**********

Bên kia, Hạ Cẩn rầu rĩ không vui uống rượu ở Thuần Hương Lâu, trông hắn đặc biệt nổi bật giữa hương rượu và tiếng cười nói vui vẻ.

Tam công tử của Bát vương gia là người đầu tiên không nhìn nổi, hỏi: “Tiểu tử ngươi có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thê tử mới cưới của ngươi không thích ngươi ra ngoài uống rượu hoa, nên nói ngươi?”

Ánh mắt Hạ Cẩn trở nên sắc bén, giọng nói hung ác: “Nói ta thì được, nhưng không được nói thê tử của ta.”

Hắn vừa tỏ ra tức giận, vị tam công tử kia lập tức xin lỗi, khi ánh mắt hắn đảo qua, những người khác cũng lập tức nói không dám, sẽ không.

Giữa những cậu ấm ngày ngày hoành hành ngang ngược tại kinh thành, cũng có sự phân chia cấp bậc rõ ràng. Điều rõ ràng nhất là, trong số những người đang ngồi ở đây, không ai dám đắc tội với Hạ Cẩn.

Sau lưng Hạ Cẩn có hai ngọn núi lớn là Hoàng Thượng cữu cữu và mẫu thân trưởng công chúa. Như thế cũng thôi đi, hai người này còn chiều chuộng hắn hết mức, bao nhiêu tiền bạc cũng để hắn tùy ý tiêu xài, mười lần tụ tập thì có tám lần Hạ Cẩn chi trả.

Bọn họ thì khác, những người đang ngồi ở đây, về cơ bản đều bị gia đình bỏ mặc từ sớm, nhưng vẫn được chút sủng ái. Tuy nhiên, nghĩ thôi cũng biết, người trong nhà sẽ không cho bọn họ mặc sức tiêu tiền. Để tiếp tục ăn chơi đàn đúm, bọn họ đành phải bám lấy Hạ Cẩn, bởi vì người chống lưng không mạnh bằng hắn, nên không thể đắc tội với hắn.

Mấy người trong phủ Bát vương gia kia cũng thế.

Tuy nhiên các nam tử đều hiểu rõ, chơi bời bên ngoài thế nào cũng được, nhưng thê tử thì khác, phải tôn trọng. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, đó sẽ là người cùng chung vinh nhục với mình cả đời, tất nhiên không thể tùy ý lấy ra trêu ghẹo vui đùa.

Nhưng chính vì nguyên nhân này, có người lại cảm thấy không vui --

Mẫu Đơn cô nương, hoa khôi của Thuần Hương Lâu đang ngồi bên cạnh Hạ Cẩn, mở miệng nói: “Xem ra Hạ công tử có thê tử ngọt ngào đã quên chúng ta rồi ~”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi