Tới gần giờ cơm trưa, Trình Tuyết Nhàn được Trần ma ma đánh thức, Trần ma ma cũng sợ nàng ngủ tiếp sẽ bỏ lỡ bữa trưa.
Mặc dù đã nghỉ ngơi một buổi sáng, nhưng thân thể nàng vẫn cực kỳ mệt mỏi, nửa dựa lên người Trần ma ma để bọn tỳ nữ rửa mặt trang điểm cho nàng.
Trần ma ma thấy nàng tuy có hơi mệt mỏi nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, mặt mày tràn đầy xuân sắc, trong lòng biết đó là trạng thái của việc giường chiếu quá độ. Trần ma ma cũng không lo lắng, ngược lại còn có chút vui mừng. Bởi vì nếu Hạ Cẩn không thích tiểu thư nhà bà, hắn sẽ không một mực quấn lấy nàng đòi hỏi. Lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng bà giảm bớt không ít ác cảm đối với Hạ Cẩn, nhưng bà vẫn còn để ý chuyện hắn không làm được việc gì đứng đắn.
Nhớ tới ngày hôm qua, Trần ma ma vội vàng nói với Trình Tuyết Nhàn về chuyện của Bích Đào.
Trình Tuyết Nhàn lười biếng nâng mí mắt, gọi Bích Châu tới, hỏi nàng: “Ngươi có biết hôm qua xảy ra chuyện gì không?”
“Bẩm thiếu phu nhân, nô tỳ biết.”
Bích Châu thân là tổng quản của nơi này, mọi việc xảy ra trong viện nàng đều phải nắm rõ, hôm qua sau khi trở về, nàng biết được chuyện của Bích Đào, nhưng thấy hai vị chủ tử đều không có tâm tư xử lý việc này, nàng cũng không muốn vội vàng bị chán ghét, nên ngày hôm qua ngay cả một câu nhắc nhở cũng không có.
Trước giờ Bích Đào phạm phải đủ mọi sai lầm, cũng nên để nàng ta nếm trải chút đau khổ. Huống chi, so sánh với hình phạt cuối cùng, bị nhốt trong phòng chứa củi, không ăn không uống cũng chẳng được coi là trừng phạt.
Trình Tuyết Nhàn lại hỏi: “Nghe nói ngươi và Bích Đào, Bích Thiến, Bích Hà là tỳ nữ nhất đẳng do mẫu thân ban cho phu quân, có đúng không?”
Nghe vậy, Bích Châu càng thêm cung kính, nói: “Bẩm thiếu phu nhân, đúng vậy. Điện hạ đặc biệt ra lệnh cho đám người nô tỳ chăm sóc chu đáo các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, của thiếu gia, căn dặn nhóm nô tỳ phải luôn tuân thủ bổn phận .”
Điều này có nghĩa, trưởng công chúa chỉ phái bọn họ tới hầu hạ Hạ Cẩn, không yêu cầu bọn họ phải đảm đương trách nhiệm của thông phòng gì đó.
Tuy nhiên không cần Bích Châu giải thích, Trình Tuyết Nhàn cũng cảm thấy Trưởng công chúa sẽ không làm như vậy.
“Nếu đã là người mẫu thân ban cho, ta cũng không thể tự tiện làm chủ.” Trình Tuyết Nhàn lười biếng nói “Chắc mẫu thân đã hồi phủ rồi đúng không?”
Bích Châu kính cẩn đáp vâng, rồi nói chuyện một canh giờ trước Trưởng công chúa từng cho người đến mời bọn họ, nàng nói: “Thiếu gia nói sẽ giải thích với điện hạ, xin thiếu phu nhân hãy yên tâm.”
Đầu tiên Trình Tuyết Nhàn kinh ngạc, sau đó là xấu hổ buồn bực, nàng nói: “Thiếu gia các ngươi đâu? Vẫn ở chủ viện?”