Chuyện của Bích Đào chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, phu thê hai người đều không để trong lòng, nhanh chóng lật sang trang, bắt đầu nói qua chuyện khác.
Dần dần, Hạ Cẩn có chút thất thần, thoạt trông hắn có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế trong lòng lại đang rối rắm một việc --
Sự kiện kia, vì sao nàng không nói với hắn trước?
Chẳng lẽ thật sự như mẫu thân nói, nàng cảm thấy mình không đáng tin sao?
Hạ Cẩn rất muốn cho Trình Tuyết Nhàn thấy mình thực sự đáng tin cậy, đáng để nàng tín nhiệm. Nhưng hắn buồn bã phát hiện ra, nếu mình không nói sự thật, thì mọi hành vi của hắn ở trong mắt người khác đều không đáng tin và không đáng để tín nhiệm.
Đang lúc rối rắm, lại nghe Trình Tuyết Nhàn nói với hắn: “Tốt hơn hết mấy ngày gần đây chàng nên ở nhà, đừng đi ra ngoài.”
Hạ Cẩn vẫn hơi lơ đễnh, không có tâm trạng hỏi tại sao.
Trình Tuyết Nhàn quay lại nhìn trái nhìn phải, nói: “Thiếp không biết chàng tin hay không, trong mấy ngày này, kinh thành có thể xảy ra nội loạn, ắt sẽ có người dấy binh bức vua thoái vị… Vì sự an toàn của bản thân, tốt hơn hết chàng nên ở nhà.”
Hạ Cẩn đột nhiên hoàn hồn, hắn nhìn Trình Tuyết Nhàn, ánh mắt lập lòe: “Ừ, ta biết rồi.”
Trình Tuyết Nhàn cũng nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Vậy thôi sao? Chàng tin tưởng lời thiếp nói đến vậy?”
Hạ Cẩn nói như một lẽ đương nhiên: “Nàng không phải người bắn tên không mục đích, tất nhiên ta phải tin tưởng nàng, chắc chắn nàng đã nhận ra điều gì đó nên mới có thể nói như vậy, ta tin tưởng vào phán đoán của nàng.”
Trình Tuyết Nhàn nhìn Hạ Cẩn, im lặng thật lâu, trong lòng dâng trào cảm xúc kích động.
Hạ Cẩn ngồi xuống bên người nàng, thấp giọng nói: “Chúng ta là phu thê, tất nhiên nên tin tưởng lẫn nhau.”
Trình Tuyết Nhàn vô thức đưa tay lên vuốt tóc, cũng nhỏ giọng nói: “Điều này thì chưa chắc. Theo thiếp biết, trong kinh có không ít các cặp phu thê bằng mặt không bằng lòng, cho dù tình cảm có tốt đẹp, bọn họ cũng chưa chắc đã tin tưởng lẫn nhau.”
Hạ Cẩn nắm tay nàng, xòe từng ngón tay ra, sau đó chậm rãi đan tay mình vào khe hở giữa các ngón tay của nàng, đan mười ngón tay vào nhau, đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Chúng ta, khác bọn họ.”
Cụ thể khác biệt ở điểm nào thì Hạ Cẩn không nói, Trình Tuyết Nhàn cũng không đoán được rốt cuộc khác ở điểm nào, điểm khác biệt duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến chính là tân nương bị thay đổi đúng ngày đại hôn … Hạ Cẩn đột nhiên vươn tay ôm lấy Trình Tuyết Nhàn, thân thể ấm áp và mùi hương quen thuộc bao trùm lấy nàng. Cảm xúc trong lòng Trình Tuyết Nhàn lại kích động thêm lần nữa, như thể có ai đang điên cuồng khuấy động hồ nước trong trái tim nàng, như muốn trốn tránh lại như không chịu nổi, Trình Tuyết Nhàn nhắm mắt lại, vùi gương mặt nhỏ vào ngực nam tử.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, tận hưởng giây phút ấm áp này.
Cái ôm ấy đã mang lại một chút thay đổi giữa hai người, thoạt nhìn sự thay đổi này có vẻ không rõ ràng, nhưng nó giống như tiện tay gieo một hạt giống, chỉ chờ cơ hội để phát triển thành cây đại thụ che kín bầu trời.
Hạ Cẩn thấp giọng nói: “Nhưng ta có chút tò mò, làm sao nàng phát hiện ra được?”
Trình Tuyết Nhàn cũng không giấu giếm, một năm một mười kể lại.
Hóa ra hôm qua khi tụ tập nướng thịt, nàng nghe thấy một thiên kim tiểu thư oán giận, có lẽ dạo gần đây nhà nàng ta gặp quỷ rồi, lúc nửa đêm luôn xuất hiện rất nhiều động tĩnh, giống như có rất nhiều người đang đi lại, hơn nữa còn có vài tiếng kim loại va chạm nhau. Nhưng sau khi nàng ta phản ánh với người nhà, lại không ai tin tưởng nàng ta, thậm chí còn trách nàng ta nói bậy việc quỷ thần, vì thế nàng ta chỉ có thể oán giận ở bên ngoài.
Nàng ta còn nói, kỳ thật không chỉ một mình nàng ta nghe thấy những động tĩnh đó, một số người hầu thính tai cũng nghe được, chỉ là bọn họ ngại chủ nhân không cho nhắc đến việc này, nên mới không dám nói ra.
Khi Trình Tuyết Nhàn đột nhiên nghe thấy chuyện đó, trong lòng mơ hồ có cảm giác không thích hợp, lại thấy vị tiểu thư kia sắc mặt tiều tụy, bọng mắt thâm quầng, nàng biết nàng ta không nói bậy. Dưới sự thôi thúc của trí tò mò, nàng ngồi xuống trò chuyện vài câu, càng biết chi tiết, nàng lại càng kinh hãi. Sau khi hồi phủ, trước tiên nàng đi tìm Trưởng công chúa, nói ra những suy đoán của mình.