GẢ THAY NGỌT NGÀO - BÌNH TỬ

Đầu óc Hạ Cẩn vẫn chưa kịp xoay chuyển.

Nàng vừa mới cái gì?

Ồ, viên phòng.

Đúng vậy, đêm tân hôn cũng nên viên phòng…

Nên cái rắm! Đó là hôn sự bình thường, bọn họ có bình thường không? Căn bản không nên chút nào?!

Hạ Cẩn nhìn Trình Tuyết Nhàn, muốn nói lại thôi.

Trình Tuyết Nhàn nhìn hắn, đột nhiên dùng sức kéo mạnh, Hạ Cẩn bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã xuống giường hỉ. Ngay sau đó, hắn cảm giác trên người nặng nề hơn, Trình Tuyết Nhàn dang rộng toàn bộ tứ chi đè lên người hắn, một loạt động tác khiến áo ngủ mỏng manh trên người hai người đều rối loạn. Hạ Cẩn chỉ cần thoáng đưa mắt nhìn xuống, là có thể thấy một mảng lớn da thịt trắng như bạch ngọc trước ngực Trình Tuyết Nhàn.

Hạ Cẩn vô thức quay mặt đi, sau đó hắn hoàn toàn sững sờ. Trên gương mặt vô cùng đẹp kia lại lộ ra vẻ mờ mịt không biết phải làm sao. Hắn như vậy khiến Trình Tuyết Nhàn trìu mến không thôi, nàng không khỏi vươn bàn tay hơi lạnh ra ôm lấy gương mặt tuấn tú khiến nàng cực kỳ yêu thích kia.

“Hạ Cẩn.”

Trình Tuyết Nhàn nhẹ nhàng gọi Hạ Cẩn một tiếng, khi hắn quay đầu lại, nàng cúi đầu xuống dưới cái nhìn chăm chú của hắn. Theo động tác của nàng, ba ngàn sợi tóc từ hai vai rũ xuống, khi hai chóp mũi gần như chạm nhau, cuối cùng nàng cũng dừng lại. Nhưng như vậy cũng chẳng khá hơn chút nào, hành động này đối với hai người họ mà nói, thật sự quá mức thân mật, thân mật tới mức người khởi xướng là Trình Tuyết Nhàn cũng có chút không ổn, nhưng đồng thời, trong lòng hai người đều nảy sinh một cảm giác cực kỳ xa lạ.

Dù sao Hạ Cẩn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không rối loạn. Trên thực tế hắn không chỉ rối, mà còn đặc biệt loạn, hai bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch--



Có lẽ không phải hắn, mà là nàng.

Ngay khi Hạ Cẩn còn đang rối rắm, hắn nghe thấy Trình Tuyết Nhàn nói: “Hạ Cẩn, chúng ta viên phòng đi, được không?”

Hơi thở của Hạ Cẩn cứng lại, trong lòng lập tức bùng lên ngọn lửa không tên -- thật ra cũng không phải không tên, chỉ là xấu hổ buồn bực, mà hắn thì lại không muốn thừa nhận -- Hắn cảm thấy nhất định mình phải cho Trình Tuyết Nhàn chút sắc mặt, để nàng đừng có tùy tiện khiêu khích hắn!

-- Ừm, khiêu khích… được rồi, nàng vui vẻ là được.

Hạ Cẩn đột nhiên vươn tay nắm lấy hai vai Trình Tuyết Nhàn, giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, hai người thay đổi vị trí, đổi thành Trình Tuyết Nhàn bị đè bên dưới.

Lần này, áo ngủ của hai người càng rối loạn hơn, thậm chí Hạ Cẩn còn có thể nhìn thấy một chút phấn anh đào nho nhỏ-- Tất nhiên hắn biết đó là thứ gì, dù sao hắn cũng là tên ăn chơi trác táng, rượu chè, mỹ nữ, cờ bạc, mọi thứ đều tinh thông. Hắn cũng không thể thờ ơ, chỉ có thể miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh, tuy nhiên, khả năng ngụy trang của hắn không đủ sâu, vẫn còn rơi rớt vành tai đỏ bừng.

Hắn nhéo cằm Trình Tuyết Nhàn, đây không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy, nhưng so với lần trước chỉ tập trung chất, lần này hắn lại đặt sự chú ý nhiều hơn ở nơi khác. Ví dụ như xúc cảm vừa non mềm lại trơn trượt, hay đôi môi đỏ khẽ nhếch, hàm răng trắng như tuyết và đầu lưỡi màu hồng nhạt, hoặc mùi hương như có như không trên người nàng … Hạ Cẩn càng thêm bực bội, sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng muốn viên phòng với ta như vậy? Được, ta chiều nàng!”

Vốn dĩ Trình Tuyết Nhàn muốn mở miệng giải thích rằng thật ra nàng không nghĩ như vậy, nàng chỉ cảm thấy điều đó sẽ có lợi với mình. Nhưng nhìn dáng vẻ của Hạ Cẩn, Trình Tuyết Nhàn lại cảm thấy mình không nhất thiết phải giải thích-- Chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi, không phải sao? Quá trình không quan trọng.

Thậm chí vào lúc này, Trình Tuyết Nhàn vẫn có thể thất thần suy nghĩ như vậy, sau đó nàng bị đánh thức bởi cảm giác đau đớn. Nàng vuốt ve gò má bị nam nhân gặm cắn, dáng vẻ vẫn chậm chạp như cũ, nói: “Sao chàng lại cắn thiếp? Đau quá, có để lại dấu vết không? Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến buổi gặp mặt của thiếp vào ngày mai chứ?”

Sau khi cắn nàng, Hạ Cẩn không những không nguôi giận, ngược lại càng ngày càng tức giận, hắn gằn từng chữ một: “Vừa rồi mất tập trung cũng thôi đi, hiện tại nàng còn có tâm tư suy xét tới chuyện khác?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi