GAI HỒNG MỀM

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lâm Tố ôm theo căm phẫn tột cùng ngủ thiếp đi.

Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn rất tệ, nửa đêm có thể tỉnh bất cứ lúc nào, giấc ngủ chập chờn, thời gian ngủ cũng chỉ trên dưới hai tiếng, những lúc khác đều là nhắm mắt nằm mê man. Trong đầu chạy qua vô số hình ảnh âm thanh, giống như một cuộn phim tua nhanh, cô không bắt được, cũng không nhìn thấu. Mà hai tiếng vào giấc ngủ kia cũng là nửa tỉnh nửa mơ. Cứ thế còn không thể nói là giấc ngủ của cô rất nông, mà phải gọi là rất mỏng, giống như lớp băng trên mặt nước vừa mới hình thành, đụng nhẹ là vỡ.

Nhưng đêm nay thì không.

"Lớp băng" đêm nay của Lâm Tố có vẻ rất dày, đầu óc giống như đã bị đông thành một tảng băng cứng ngắc, có dùng búa đập xuống cũng không thấy hé ra một vết nứt nhỏ nào. Cô cứ thế yên ổn nằm trong tảng băng dày này, ngủ đến là thỏa mãn. Tinh thần của cô được nghỉ ngơi đầy đủ, sau khi tỉnh lại thậm chí có cảm giác thần kinh không còn nhạy cảm quá mức như trước.

Khi mới bắt đầu gặp bác sĩ tâm lý, trước khi bị bác sĩ tâm lý quấy rối cô cũng từng rất nghiêm túc với những buổi chẩn liệu. Khi đó nghe bác sĩ phân tích, trạng thái tinh thần hiện tại của cô rất có thể là vì chất lượng giấc ngủ.

Người bị mất ngủ kéo dài sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng, bởi vì ngủ không đủ giấc nên tinh thần suy nhược, lại bởi vì tinh thần suy nhược nên khiến chất lượng giấc ngủ không tốt. Cứ thế kéo dài, con người giống như một miếng vải càng kéo càng giãn, cuối cùng rách toạc, khi đó cô sẽ hoàn toàn không còn dục vọng hay mong muốn gì với cuộc sống này nữa.

Trải qua một đêm ngủ ngon lành, Lâm Tố đã tìm lại được dục vọng và mong muốn được sống, mà nguyên nhân không phải là một giấc ngủ ngon kia, hay là tình trạng của cô đã tốt lên, mà là bắt nguồn từ Đào Mục Chi.

Chỉ cần một ngày còn sống, cô nhất định phải thắng được Đào Mục Chi một lần.

Nếu không cô sẽ chết không nhắm mắt!

Lâm Tố mở mắt nhìn trần nhà, sức sống dồi dào trong mắt, ý chí chiến đấu được kéo lên cao nhất, trong đầu chỉ còn lại dã tâm chinh phục Đào Mục Chi.

Thế nhưng cứ nằm mãi thế này không thể chinh phục Đào Mục Chi được, cô phải ra khỏi giường để nghĩ cách. Nghĩ đến đây, Lâm Tố hất chăn ra, như một con cá nhỏ muốn ưỡn người bật dậy... thế nhưng không hiểu vì sao cơ thể cô vẫn dính chặt lấy mặt đệm mềm mại.

"A!" Đầu Lâm Tố đau muốn nứt đôi.

Người mất ngủ thường hay có triệu chứng đau đầu đi kèm, thế nhưng tối qua cô đã ngủ rất ngon, không thể nào đau đầu thế này được. Hơn nữa cơ thể của cô cũng giống như bị rút hết sức lực, cảm giác càng lúc càng rõ ràng, bao gồm cổ họng ngứa rát, cơ thể nặng nề. Đừng nói là muốn bật dậy, bây giờ cô muốn chống hai tay ngồi dậy cũng khó.

"Khụ khụ khụ..." Lâm Tố khổ sở ho, trong tiếng ho còn mang theo mệt mỏi và ốm yếu, khác hẳn với chất giọng trong veo vốn có.

Lâm Tố xoay xở thật lâu mới ngồi được dậy, dựa lưng về sau, sau đó đưa tay sờ cái trán của mình.

Nóng ran.

Hay lắm, hôm qua Đào Mục Chi quăng cô vào bồn tắm, sau khi cô đi ra cũng không hề thay quần áo mà trực tiếp nằm lên giường đánh một giấc. Cả một đêm được gió lạnh thổi, cô cứ thế mà cảm rồi.

Cô mà lại bị cảm? Đều tại cái tên xúi quẩy Đào Mục Chi!

"Ắt xì!" Lâm Tố mắng Đào Mục Chi một hồi, sau đó thình lình hắt xì một cái.

Cũng chỉ hắt xì một cái thôi mà cái đầu của Lâm Tố đã ong ong quay cuồng, suýt thì ngất tại chỗ. Cơ thể cô nặng trĩu, đầu óc váng vất, thở không thông, cô sắp khó chịu chết rồi.

Lâm Tố như một con cá chết trượt xuống giường.

Bây giờ cô không có sức gì cả, vẫn là ngủ thêm một giấc thôi.

-

Cả đêm không thấy phòng bên cạnh có động tĩnh gì, cũng không thấy Lâm Tố gọi điện tìm mình, buổi sáng Đào Mục Chi gọi điện dặn dò khách sạn mang cơm lên cho Lâm Tố rồi rời khỏi khách sạn đến bệnh viện đi làm.

Thứ ba thảnh thơi hơn thứ hai đôi chút, buổi sáng Đào Mục Chi có lịch khám cho vài bệnh nhân. Thời gian chẩn liệu hắn hoàn toàn tập trung vào công việc, đến tận khi bệnh nhân cuối cùng ra về, Đào Mục Chi mới có thời gian kiểm tra điện thoại.

Cũng đã sắp đến trưa rồi mà không thấy Lâm Tố gửi tin nhắn nào cho hắn.

Đào Mục Chi trầm tư nhìn khung trò chuyện với Lâm Tố, còn đang suy nghĩ thì điện thoại của Đào lão phu nhân gọi đến. Đào Mục Chi hồi thần, trên mặt thoáng qua ý cười, tiếp nghe.

"Bà nội."

"Đang trong giờ làm hả?" Đào lão phu nhân hỏi.

"Vâng ạ." Đào Mục Chi đáp.

Đào lão phu nhân lại hỏi: "Hôm nay có bận không?"

"Không bận lắm. Lịch khám buổi chiều kết thúc sẽ không còn việc gì nữa." Đào Mục Chi nói.

Đào lão phu nhân yên tâm, lúc này mới đi vào vấn đề chính.

"Chuyện con gái của Khương gia cuối tuần vừa rồi ông nội nói con còn nhớ không?"

Là chuyện hai người muốn quan hệ giữa hắn và cô con gái của Khương gia phát triển thêm một bước. Hai nhà đã hiểu rõ nhau, ít mâu thuẫn, nếu như có thể đến với nhau thì chính là một kết quả hoàn mỹ.

Khi đó Đào Mục Chi đã đồng ý.

Hắn đồng ý, nhưng lại không có nghĩa là hắn sẽ nghe theo trình tự sắp xếp của hai người. Chỉ là gặp mặt mà thôi, từ đầu đến cuối đơn thuần vẫn là trò chuyện. Trên phương diện tình cảm, không phải cứ ăn một bữa là có thể nảy sinh tình cảm với nhau.

"Nhớ ạ." Đào Mục Chi nói, "Tối nay em ấy có thời gian không? Con có thể hẹn em ấy ăn cơm."

Đào Mục Chi bỗng nhiên chủ động như thế, Đào lão phu nhân lập tức phấn khởi: "Đúng đúng đúng, gọi là để nói con mời con bé một bữa. Con xem, người ta đã lặn lội đường xa đến đây một chuyến, con có thể mời con bé ăn cơm, uống trà, thời gian dư dả lại đưa con bé đi chơi đây đó."

"Ăn cơm uống trà thì được, đi chơi chắc là không có thời gian." Đào Mục Chi nói, "Hôm nay là thứ ba, ba ngày tiếp theo con đều phải đi làm."

Đào lão phu nhân tiếc nuối, thế nhưng yêu cầu của hai người cũng không quá cao, tránh khiến con cháu bất mãn, hơn nữa bà cũng rất hiểu Đào Mục Chi. Chỉ cần bà không quá ép Đào Mục Chi làm gì, thì hắn cũng sẽ cố gắng hết mức đáp ứng một vài nguyện vọng của họ.

Vậy là khá ổn rồi.

"Không sao, vậy thì ăn cơm đi." Đào lão phu nhân cười nói, "Bà gửi số điện thoại của con bé cho con, để con tự gọi nhé?"

"Được ạ." Đào Mục Chi cười đáp.

"Rất tốt." Đào lão phu nhân vui vẻ đáp một tiếng, sau đó cúp máy.

Tuy lão phu nhân từng là một học giả, thế nhưng sau khi lớn tuổi thì phần nào cũng bớt đi nghiêm nghị, lại thêm mấy phần hiền hậu ôn hòa. Khi hai người nói chuyện với nhau, Đào Mục Chi càng cảm nhận được tình cảm bà cháu thân thiết, khiến tâm thái của hắn cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Chốc lát sau, lão phu nhân gửi số điện thoại cho hắn. Đào Mục Chi nhận được, trong lúc nghỉ ăn cơm trưa gọi cho Khương Chỉ.

-

Đào Mục Chi và Khương Chỉ cũng không tính là người xa lạ. Hồi nhỏ từng gặp nhau, cũng từng chơi với nhau, xem như là thanh mai trúc mã. Năm nay Khương Chỉ vừa tròn mười chín, hiện tại đang học truyền thông ở thành Nam, lần này đến thành phố A giao lưu là theo sắp xếp của trường, theo lịch sẽ ở lại đây mấy ngày.

Đào Mục Chi lớn hơn Khương Chỉ bảy tuổi, nhưng so với hồi nhỏ thì sự dựa dẫm của Khương Chỉ vào hắn đã giảm đi không ít. Từ nhỏ cô ấy đã là dáng vẻ xinh đẹp lanh lợi, sau khi lớn lên lại càng có cảm giác khéo léo xinh đẹp hơn.

Nhìn thấy hắn từ xa, Khương Chỉ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Đào Mục Chi, tự nhiên cười gọi.

"Anh!"

Đào Mục Chi quay lại, cũng cười đáp lại cô.

Tuy nói là nhiều năm không gặp, nhưng tình cảm lúc nhỏ vẫn còn đây. Khương Chỉ không có anh chị em, từ nhỏ đã ở với ông bà nội, quen Đào Mục Chi là khi lên 5, lúc đó Đào Mục Chi cũng đã 12 tuổi. Ngày nhỏ cô ấy luôn tăng động, không ai có sức theo cùng, chỉ có Đào Mục Chi là luôn kiên nhẫn chơi với Khương Chỉ.

Tổng kết lại, ấn tượng của Khương Chỉ dành cho Đào Mục Chi rất không tệ.

Đào Mục Chi đưa mắt đánh giá cô ấy một lượt, nói: "Cao lên rồi."

Khương Chỉ được khen, cười hê hê, sau đó nói: "Em cũng 19 rồi, sao mà cứ bé như năm 5 tuổi được chứ."

Đào Mục Chi khẽ cười.

Hai người hẹn nhau trước khách sạn Khương Chỉ ở, sau khi chào hỏi hai ba câu, Đào Mục Chi giúp cô ấy mở cửa xe, nói: "Đi ăn gì đó nhé?"

Khương Chỉ ngồi vào xe, vừa cài dây an toàn vừa hỏi: "Ăn gì ạ?"

Đào Mục Chi nói tên một nhà hàng.

Khương Chỉ lấy điện thoại ra tìm kiếm, Đào Mục Chi cho xe khởi động, Khương Chỉ xem đánh giá trên app của nhà hàng này.

"Sao lại chọn chỗ này thế ạ? Xa lắm đó, tận thành Tây."

Hiện tại họ đang ở phía đông thành phố A, muốn đến nhà hàng kia gần như là đi hết cả thành phố A. Chỉ ăn một bữa tối thôi mà, có cần phải đi xa vậy không?

"Đồ ăn ở nhà hàng này không tệ." Đào Mục Chi nói.

"Ò." Khương Chỉ cũng không hỏi nữa.

-

Từ thành Đông đến thành Tây, dù đi cao tốc thì cũng phải mất một tiếng.

Một tiếng sau, hai người ngồi vào bàn, Đào Mục Chi đã đặt chỗ trước. Nhà hàng này ở ngay tầng một của tòa nhà, bây giờ là chiều tối, bọn họ ngồi cạnh cửa sổ sát đất, ánh nắng chiều chiếu vào khiến cho bầu không khí ấm áp lên không ít.

Tuy là ở tầng một, nhưng ngồi từ đây cũng có thể nhìn ra biển ở phía xa.

Cảm nhận đầu tiên không tệ, Khương Chỉ rất hài lòng, chờ nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, cô ấy thu lại tầm mắt, lật xem các món trong thực đơn.

Mỗi trang đều có hình minh họa màu sắc bắt mắt khiến Khương Chỉ không biết phải chọn thế nào, bèn hỏi Đào Mục Chi: "Có đề cử gì không?"

Đào Mục Chi cũng đang xem thực đơn, cô ấy hỏi xong, hắn đáp: "Anh cũng chưa ăn thử."

Nói xong, lại kiến nghị: "Cứ gọi đi, không thích thì lại gọi món khác."

Khương Chỉ: "..."

Anh vừa nói đồ ăn của nhà hàng này ngon lắm mà? Giờ lại nói chưa ăn bao giờ?

-

Lâm Tố ngủ lại khách sạn hết một buổi sáng, lại ăn cơm khách sạn đưa lên xong mới có chút sức lực. Cô dùng chút sức lực này làm thủ tục trả phòng, sau đó gọi xe về nhà.

Tuy là ở nhà không thể nào thoải mái như ở khách sạn, nhưng thần kinh mẫn cảm khiến cô vẫn thích ở nhà hơn. Về đến nhà, Lâm Tố nằm xuống giường, lại ngủ hết một buổi chiều.

Đến chiều tối, Lâm Tố bị cái bụng đói gọi tỉnh.

Tuy là sáng và trưa khách sạn đều đưa cơm lên, nhưng bởi vì tinh thần không tốt nên cô cũng không ăn được mấy miếng. Một ngày vừa đói vừa khát, Lâm Tố đói đến mức choáng váng, muốn mở điện thoại gọi cơm giao tận nhà thì lại phát hiện ra điện thoại đã sập nguồn.

Còn phải dậy sạc pin.

Lâm Tố thấy phiền, trực tiếp dậy mặc một bộ quần áo dài, ôm theo cái đầu không tỉnh táo ra khỏi nhà.

Cô muốn ra ngoài tìm đồ ăn, thuận tiện hít thở không khí trong lành.

Tiểu khu dành cho người giàu không nhiễm khói lửa trần gian mà Lâm Tố ở không có mấy thứ như chợ hay xe bán hàng rong, nhưng lại có mấy nhà hàng cơm Tây, đồ Nhật gì gì đó tương tự thế.

Xem như là không để cho những hộ gia đình của tiểu khu không có chợ hay quán lề đường này phải đói chết.

Lâm Tố ra khỏi cổng tiểu khu, dự định sẽ tùy tiện tìm một nhà hàng nào đó ăn hai miếng lót bụng. Đang đi trên đường, trong tầm mắt mơ hồ chợt phát hiện ra một bóng người rất quen thuộc.

Lâm Tố thoáng cái tỉnh táo.

Cô híp mắt một cái, sau đó đứng lại, dụi dụi mắt hai cái, cuối cùng đảm bảo đã nhìn rõ ràng mới đưa mắt về chỗ cũ xác nhận lại. Sau lần thứ hai xác định, cô đã chắc chắn cái bóng quen thuộc kia chính là Đào Mục Chi.

Lâm Tố: "..."

Trong lòng Lâm Tố nhảy ra một tràng chửi tục!

Nhưng chỉ có vậy thì vẫn chưa đủ để miêu tả tâm trạng hiện tại của cô. Bởi vì lúc cô nhìn rõ là Đào Mục Chi, đồng thời cũng đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngồi đối diện hắn.

Cô gái kia từ ăn mặc đến cách trang điểm đều rất tỉ mỉ không tầm thường, cũng dễ nhìn đáng yêu, cô ấy vừa ăn vừa nói chuyện với Đào Mục Chi. Đào Mục Chi nhìn cô ấy, kiên nhẫn nghe cô ấy nói, không biết cô ấy vừa kể chuyện cười hay gì mà thấy Đào Mục Chi cũng mỉm cười theo.

Máu huyết trong người Lâm Tố loáng cái vọt lên đến đỉnh đầu!

Hắn thế mà lại biết cười! Cô quen hắn lâu như vậy, lại chưa từng thấy hắn nhếch mép một lần nào, cô còn tưởng hắn cười sẽ bị xấu nên mới không dám cười, ai mà ngờ được lại càng đẹp như thế chứ!

Lâm Tố càng tức giận hơn.

Từ bầu không khí này, một nam một nữ, hẳn là đang trong giai đoạn tiếp xúc tiến tới phát triển tình cảm, chính là xem mắt trong truyền thuyết.

Lâm Tố không cho rằng cô gái đó là bạn gái của Đào Mục Chi, bởi vì hắn từng nói mình không có bạn gái, hơn nữa tuy rằng hai người đang cười nói, nhưng vẫn thiếu mấy phần thân thiết của một cặp đôi thật sự.

Thế nhưng một khung cảnh xem mắt này đã đủ khiến Lâm Tố tức giận rồi!

Hay lắm, hôm qua hắn ném cô vào bồn tắm, hại cô bị cảm. Bây giờ cô khó chịu muốn chết, vừa đói vừa mệt, mà Đào Mục Chi này lại vui vẻ mà đi xem mắt.

Xem mắt thì xem mắt đi, còn ở ngay dưới mí mắt cô mà xem mắt!

Đây là muốn khiến cô tức chết rồi trực tiếp nhảy vào mồ của mình luôn đúng không?

Thân thể và tinh thần của Lâm Tố đều có một ngọn lửa cháy hừng hực!

Không được. Lâm Tố nghĩ. Đào Mục Chi không cho cô dễ chịu, thế thì hắn cũng đừng mong được dễ chịu.

Lâm Tố nghĩ đến đây, bèn vỗ vỗ mặt cho bản thân tỉnh táo lại. Tuy là cô đang sốt cao, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. Lâm Tố vừa muốn nghĩ cách, đã lập tức có cách từ trong não cô nhảy ra.

Nhìn một nam một nữ ngồi trong nhà hàng, Lâm Tố cười lạnh một tiếng, sau đó đi thẳng một mạch vào trong.

-

Lâm Tố đi vào cửa, nhân viên phục vụ đứng bên ngoài hỏi.

"Tiểu thư, xin hỏi chị đã đặt trước chưa ạ?"

"Chồng tôi ở đây." Lâm Tố nói xong, chỉ tay về phía Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi đưa lưng về phía cửa nên không phát hiện ra cô, mà nhân viên phục vụ nghe cô nói là đến tìm chồng, hơn nữa người chồng này lại đang ngồi với một cô gái, trong phút chốc ánh mắt không khỏi hiện lên phức tạp.

Anh ta còn chưa kịp lên tiếng khuyên ngăn, Lâm Tố đã vượt qua đi thẳng vào trong, sau đó thả người xuống chiếc ghế Đào Mục Chi đang ngồi.

Ghế dài này dành cho hai người, nhưng vì Đào Mục Chi và Khương Chỉ mỗi người ngồi một bên nên hắn ngồi ở chính giữa chiếc ghế.

Lâm Tố bị sốt nên đầu óc choáng váng, lúc ngồi xuống không kiểm soát được hơi nghiêng ngả. Đào Mục Chi đúng lúc này nhìn lên, không kịp nghĩ nhiều vội đưa tay ra ôm cô vào lòng.

Mà Khương Chỉ ngồi đối diện nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến mức hai mắt mở to.

"Hai người đang làm gì?" Lâm Tố ngồi dựa vào lồng ngực vững chãi của Đào Mục Chi, cô nghiêng đầu, đánh giá Khương Chỉ ngồi đối diện, sau đó bỗng nhiên cười, "Không phải là đang xem mắt đấy chứ?"

Khương Chỉ: "..."

Khương Chỉ là một cô gái rất xinh đẹp, ở thành Nam cũng từng gặp không ít phụ nữ xinh đẹp trong giới thượng lưu. Thế nhưng cô gái ngồi trong lòng Đào Mục Chi lại khiến điểm đánh giá về cái đẹp trong lòng cô ấy tăng lên mấy bậc.

Cô thật sự rất đẹp, làn da trắng như sứ, mái tóc dài xoăn nhẹ để xõa, phía dưới là khuôn mặt tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật. Thế nhưng nếu như so với bề ngoài này, thì mị lực trên người cô mới là điểm chết người nhất.

Nói thật lòng, ngay khi cô cứ thế ngồi vào lòng Đào Mục Chi, Khương Chỉ đã cho rằng cô là kẻ có vấn đề về thần kinh.

Nhưng chính là loại khí chất người bệnh không bình thường này mới mài mòn phần nào sắc bén trên người cô. Cô giống như một món sứ trắng thời Tống được tỉ mỉ tạo hình, tỏa ra cảm giác mạnh mẽ riêng biệt không thể khinh thường.

Kiểu mỹ nữ này thật sự là quá quá quá quá mức hấp dẫn mà!

Mà mỹ nữ này vừa mở miệng, ngay câu đầu tiên đã khiến Khương Chỉ chấn động, cô ấy vừa muốn đáp lại, mỹ nhân điên đối diện đã ngồi thẳng dậy, dáng vẻ nghiêm túc nói với cô ấy.

"Từ bỏ anh ta đi, người đàn ông này chính là một tên cặn bã! Hôm nay anh ta đến xem mắt với cô có đúng không? Hôm qua anh ta còn vào khách sạn với tôi, cùng nhau tắm uyên ương rồi. Hiện tại quan hệ của anh ta và tôi còn rất tốt đẹp, vẫn chưa nói chia tay, thế nhưng anh ta lại đến đây xem mắt, chứng tỏ điều gì? Là anh ta muốn bắt cá hai tay đó!"

Khương Chỉ: "..."

Không phải, chị gái xinh đẹp có phải đang hiểu nhầm gì không?

Khương Chỉ giống như bị lời nói của cô làm cho hoàn toàn chấn động, nhưng cũng đồng thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đến Đào Mục Chi đằng sau cô.

Lâm Tố biết cô ấy còn chưa tin lời mình nói.

Không được, ở cái quan hệ tay ba này, chỉ dựa vào lời của cô thì sẽ không thể khiến cho cô gái nhỏ đơn thuần này tin được.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố xoay người, vòng tay ôm lấy cổ Đào Mục Chi.

Từ lúc cô đi vào, đến khi cô làm mấy chuyện này, cả lúc cô nói mấy câu kia với Khương Chỉ, Đào Mục Chi đều không lên tiếng. Hẳn từ đầu đến cuối chỉ dùng một tay ôm lấy cô để cô không bị ngã xuống, lại tùy ý cho Lâm Tố làm loạn.

Anh đã khoan dung như thế thì tôi cũng không cần khách sáo nữa. Lâm Tố nghĩ.

"Bảo bối~" Lâm Tố dùng giọng nói khàn khàn do sốt cao gọi. Đây vốn là một cái xưng hô khiến người nghe nổi da gà, thế nhưng bởi vì ốm mà không có sức, mang theo mấy phần khàn khàn và âm cuối kéo dài, lại nghe ra một cảm giác rất khiêu khích.

Ánh mắt của Đào Mục Chi chuyển lên mặt cô.

Cánh tay ôm lấy hắn siết chặt hơn, cô cười ngọt ngào, nói với Đào Mục Chi.

"Hôm qua không phải đã nói là muốn tiếp tục làm với em à? Em không để ý anh thân thiết với những cô gái khác, chỉ cần buổi tối anh thuộc về em là được rồi nè."

Nói xong, Lâm Tố bổ sung một câu.

"Em có thể chờ anh."

Lâm Tố tận lực khoe ra khuôn mặt và cơ thể mê người của mình, mục đích để chứng minh Đào Mục Chi chính là một tên cặn bã. Cô chỉ cần nói mấy lời như vậy trước mặt Khương Chỉ, sau đó phóng khoáng rời đi. Không cần biết sau đó Đào Mục Chi giải thích thế nào, Khương Chỉ nhất định sẽ nghi ngờ hắn.

Nghi ngờ hắn là một tên cặn bã, chỉ cần như vậy, buổi xem mắt hôm nay của hắn xem như thất bại rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố giống như được uống thêm một chai nước tăng lực, cơ thể áp sát Đào Mục Chi, liếc sang Khương Chỉ ngồi đối diện một cái, sau đó nói với Đào Mục Chi.

"Hôm nay anh muốn làm ở đâu nè? Khách sạn, nhà anh, nhà em, hay là..."

"Nhà cô đi."

Lâm Tố còn chưa nói xong, Đào Mục Chi đã trực tiếp cắt ngang.

Người đàn ông dùng giọng nói bình tĩnh quyết định xong xuôi, Lâm Tố nhất thời không kịp phản ứng lại.

"... A?"

Trong lúc cô còn đần người, Đào Mục Chi đã đứng lên, thuận tiện ôm theo cả cô đứng dậy.

Đào Mục Chi nói với Khương Chỉ mù tịt ngồi đối diện: "Thật ngại quá, anh còn có chút việc phải đi trước. Hóa đơn anh thanh toán rồi, em ở lại đây chờ thêm một lát sẽ có tài xế đến đưa em về trường."

Xong xuôi, Đào Mục Chi nói: "Tạm biệt."

Khương Chỉ: "Tạm, tạm biệt..."

Lịch sự chào tạm biệt với Khương Chỉ xong xuôi, Đào Mục Chi nắm tay Lâm Tố rời khỏi nhà hàng.

Lâm Tố được Đào Mục Chi dắt đi: "..."

Không, không phải, đợi đã, đây là cái tình tiết gì đây?

Đào Mục Chi, anh muốn đưa tôi đi đâu hả!

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi