GAI MỀM


Nữ MC trên TV ngạc nhiên nói: "Khí chất này thật sự rất phù hợp làm người mẫu, biểu hiện rất ấn tượng..."
"Xem chẳng hiểu gì cả." Nguyễn Tứ nghiêng đầu hỏi Tần Tung: "Em định chuẩn bị cho Lê Ngưng quà sinh… Em đang làm gì đấy?"
"Đang tập trung suy nghĩ." Tần Tung giữ nguyên động tác, ngước mắt nhìn anh, "Còn chưa nghĩ ra.

Anh quyết định đi?"
"Anh chưa quyết định được," Nguyễn Tứ nhìn chằm chằm cậu, "Xem em á."
"Chọn đại đi… Anh tặng sách đi." Cánh tay Tần Tung chống đầu gối ngăn ánh mắt dò xét của Nguyễn Tứ, "Em đang nghĩ Bảo Bảo tặng gì?"
"Một lọ thủy tinh đầy ngôi sao giấy tự xếp, còn có bình sứ nhỏ tự tay làm." Nguyễn Tứ lắc lắc remote, "Làm gần cả tháng đó.

Có phải cái remote này cũ quá rồi không, sao không phản ứng gì thế này."
Tần Tung nhận lấy mở nắp phía sau ra, "Thay pin mới thử xem?"
"Trong ngăn kéo bàn đọc sách có hai cái." Nguyễn Tứ giơ cánh tay ra hai bên, "Anh lười." Lại chuyển sang Tần Tung, "Em đang làm cái động tác gì đấy?"
"Tập trung suy nghĩ," Tần Tung nói: "Ngô nhật tam tỉnh ngô thân (*)."
(* tam tỉnh: Ba điều tự hỏi mình, chỉ sự tự xét mình.

Trong Luận Ngữ - Học nhi, Tăng Tử viết: Ngô nhật tam tỉnh ngô thân: Vi nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền bất tập hồ?
Mỗi ngày tôi tự xét ba việc: Làm việc gì cho ai, có hết lòng không? Giao thiệp với bạn bè, có thành tín không? Thầy dạy cho điều gì, có học tập đủ không?)
"...!Em che cái gì?" Nguyễn Tứ sáp tới gần, "Điệu bộ này của em cứ như là phòng bị anh làm gì em ấy."
Cái đôi tai mèo tiến tới gần, mái tóc màu đen của Nguyễn Tứ và cái cổ trắng nõn đang không ngừng sáp tới, mùi thơm của sữa tắm xông thẳng vào mũi Tần Tung.

Ánh mắt Nguyễn Tứ nghi hoặc, đuôi lông mày chau lại rất có tính công kích khinh cuồng.

Cánh tay chống một bên vai Tần Tung hơi nặng, là cơ bắp căn xứng của thiếu niên.
Điểm này cũng không giống con gái.
"Chẳng phải hiện giờ anh muốn làm gì đó với em à." Bàn tay Tần Tung vẫn che trên mũi, nhưng chẳng cách nào cản nổi mùi thơm tươi mát của sữa tắm.

Cậu hơi ngửa ra sau, nói: "Đừng cướp sắc, moah moah cái là được rồi."
"Tốt như vậy sao, được thôi," Nguyễn Tứ nhiệt tình nói: "Moah!"
Tần Tung che mặt già mồm nói: "Tránh ra chút đi, trông ghét quá."
"Đồ hâm." Nguyễn Tứ giật tai mèo, "Đừng cọ vào ngực anh...!Mẹ kiếp!"
Anh bị Tần Tung thẹn thùng vùi đầu đụng cho té từ trên ghế sô pha xuống, sàn nhà lạnh mông muốn chết.


Tần Tung nhanh chóng đứng dậy kéo cánh tay anh, Nguyễn Tứ thuận thế liếc thấy cảnh xấu hổ không thể miêu tả.
Nguyễn Tứ lạnh lùng nói: "Có phải là anh nên chào hỏi một cái không."
"Không cần đâu." Tần Tung nói: "Buổi sáng gặp rồi."
Nguyễn Tứ: "..."
Anh ném cái gối bay đến mặt Tần Tung, "Cho em mượn phòng vệ sinh đó!"
Cuối cùng thì Tần Tung cũng không dùng phòng vệ sinh, người trẻ tuổi bắt đầu tư xuân là chuyện khó lường được, nửa đêm cậu và Nguyễn Tứ lưng tựa lưng, đây cũng là một loại quấy nhiễu dày vò cậu.

Sau lưng Tần Tung ẩm ướt, còn có thể nghe thấy tiếng thở bình ổn của Nguyễn Tứ.

Sau nửa đêm hình như Nguyễn Tứ còn nằm mơ, phát huy khả năng quấn quít sít chặt không muốn người biết của anh, kề sát trên lưng Tần Tung, Tần Tung gần như muốn "đệt" một tiếng làm chút gì đó.
Sau đó chút kiều diễm ấy còn chưa kịp xâm nhập đã bị đầu gối Nguyễn Tứ đâm vào đùi sau.
Tần Tung "dm" một tiếng.
Con mẹ nó mềm thật.
Nguyễn Tứ tứ ngưỡng bát xoa (*) tỉnh lại, bị ném một cái gối đầu lên măt.

Anh táo bạo mắng một tiếng.

Lấy gối đầu ra mơ mơ màng màng trông thấy Tần Tung đang đứng bên cạnh thay quần áo.
(* tiếng địa phương Bắc Bình.

Chỉ dáng vẻ tứ chi mở rộng mà nằm ngửa.)
Sáng sớm tinh mơ đã kích thích như vậy.
Nguyễn Tứ đạp chăn mấy lần, đồng hồ báo thức muộn màng vang lên, ngay trong tiếng hót chói tai của chim Quốc nhấc chân giẫm lên mông Tần Tung.

Tần Tung đang giơ tay mặc áo thun, đường cong sau lưng trôi chảy, chỉ là giẫm lên mông mặc gấu Winnie này có hơi cứng.
"Anh phiền quá." Tần Tung kéo vạt áo, quay đầu nói với anh: "Anh đang quấy rối tình dục đó."
"À," Nguyễn Tứ đội cái đầu xù lông xoay người ngồi dậy, có chút lười, trong lúc nhất thời không biết mình muốn làm gì, thuận miệng nói, "Lưu manh đùa nghịch chuyên nghiệp, ai biết hưởng thụ."
Tần Tung mặc đồng phục vào, quần áo thể thao nhìn thì biết đã từng sửa qua.

Đồng phục của hai người bọn họ đều do Nguyễn Tứ đem đi sửa, Nguyễn Tứ còn bảo người ta vẽ con Kungfu Panda phía sau đồng phục của mình, mỗi tiết thể dục giữa giờ chân dài thẳng tắp xoay tròn phối hợp nhảy lên hết sức lả lơi.

Tần Tung xoay người bụp một tiếng quỳ gối xuống, ấn Nguyễn Tứ hãy vẫn còn đang ngáp, một tay đè vai Nguyễn Tứ, một tay mạnh mẽ sờ mấy cái trên mặt anh.
Nguyễn Tứ bị ấn sau ót đau muốn chết.
"Lưu manh đùa nghịch chuyên nghiệp là như vậy." Tần Tung cúi đầu, nói: "Moah."
Ba giây khởi động lại, Nguyễn Tứ bỗng nhiên xoay người, hung tợn ném gối đầu qua, "Ba ngày không đánh lên nóc nhà lật ngói, anh dạy..."
Lý Thấm Dương thò đầu vào giữa cửa, "a u" một tiếng nói, "Con làm gì đấy.

Sao con lại bắt nạt Bánh Ú Nhỏ, bao lớn rồi hả, trẻ con quá nha."
Tần Tung không biết xấu hổ giả bộ yếu đuối, "Dì Thấm, Nhuyễn Nhuyễn nói anh ấy muốn cùng con chơi..."
Nguyễn Tứ dùng gối đầu che mặt cậu lại, quay đầu nói với Lý Thấm Dương, "Nhóc con này hiện đang thiếu đánh, xấu tính xấu tính!"
"Tốt xấu gì con cũng mặc cái quần đàng hoàng vào cái." Lý Thấm Dương nói: "Sắp thành người lớn rồi, sao con còn mặc quần đùi in hình anime nữa."
"Nhìn đâu vậy mẹ!" Nguyễn Tứ che đằng sau, giơ tay thúc giục nói, "Ngài ra phòng khách đợi chút đi, lát nữa tụi đi ra."
"Còn thẹn thùng," Lý Thấm Dương di dép lê, "Có gì đáng xem đâu.

Nhanh lên đó, lâu quá cơm nguội hết đấy."
Tần Tung nhanh tay lẹ mắt qua lớp áo thun nhéo eo Nguyễn Tứ một cái, Nguyễn Tứ ăn đau kêu "Đệt", thúc cùi chỏ trả thù cậu.
Cho đến tận lúc đạp xe đạp lưng vẫn còn đau, tóc Nguyễn Tứ bị gió thổi tung, cam chịu đón gió hét: "Tôi là cơn gió! Bạn là kẻ ngu!"
"Còn đau hả?" Tần Tung vươn tay từ phía sau tìm đến bên eo, xoa nhẹ, "Em cho là anh da dày thịt béo không có cảm giác luôn chứ."
"Em có chút tự giác được không?" Nguyễn Tứ nói: "Lực tay của em mạnh chết người, eo anh mà bị tật thì sau này để em đạp xe."
"Không được," Tần Tung cười, "Chẳng phải nói xe này chịu không nổi sức lực Hồng Hoang của em sao, đạp hỏng hai ta sẽ phải đi bộ đó."
"Nếu hỏng." Nguyễn Tứ cười lạnh, "Sẽ cưỡi em đi học."
Sau lưng xiết chặt, Tần Tung ở phía sau "ừ" một tiếng, thổi gió thảnh thơi nói, "Được, cho anh cưỡi." Hai tay ôm eo anh như keo dán, "Anh muốn cưỡi không động thì đổi em ôm, cái eo nhỏ này thuận tiện ôm.

Cảm động trời đất, vì giúp bạn nối khố(*) té trượt chân trở lại trường, thanh niên Tần Tung dốc lòng đủ kiểu..."
(* Phát tiểu: tiếng địa phương nguồn gốc từ tiếng Bắc Kinh, chỉ những người bạn có cha mẹ biết nhau, chơi chung từ nhỏ, cùng nhau lớn lên.)
Nguyễn Tứ nghe tiếng trống lập tức tăng tốc, Tần Tung bị xóc đến suýt nữa đụng răng.
"Mẹ kiếp!" Hai người đồng thanh nói, "Sao còn xóc như thế!"
Lúc Nguyễn Tứ vào lớp học Khổng Gia Bảo đang nằm sấp trên bệ cửa sổ quay đầu, nói: "Hai cậu đây là sau một đêm làm lành rồi hả?"
"À," Lúc này Nguyễn Tứ mới nhớ lại, "Hôm qua quên hỏi em ấy."
"Thế này còn hỏi cái gì nữa." Khổng Gia Bảo giơ ngón tay cái, "Anh Tứ anh ngầu thật đấy, cứ để thế mà làm lành luôn."

"Mị lực từ nhân cách (*)," Nguyễn Tứ hàm súc nói, "không còn cách nào."
(* Nhân cách mị lực: ý chỉ một người có các phương diện tính cách, khí chất, năng lực, phẩm chất đạo đức có rất hấp dẫn người khác.)
"Không biết xấu hổ." Khổng Gia Bảo nói: "Nghĩ kỹ tặng quà gì cho Lê Ngưng chưa?"
"Khổng thị Đại Bảo." Nguyễn Tứ dựa vào ghế ngửa ra sau, chân dài để dưới bàn, "Đủ ý nghĩa rồi."
"Đủ ý nghĩa, chỉ sợ người ta không thèm." Khổng Gia Bảo nằm lên bàn, gõ bàn nói: "Tớ đang suy nghĩ, nếu không thì tỏ tình ngay trong tiệc sinh nhật luôn nhỉ."
"Cậu nghĩ từ tiểu học đến tận bây giờ." Nguyễn Tứ ngửa đầu ra sau, "Sao cậu không đợi cô ấy kết hôn rồi thổ lộ luôn."
"Trước kia là không đúng thời điểm." Khổng Gia Bảo nói: "Hiện giờ rất thích hợp, học cũng không nhiều, chờ sang năm… Haiz, chờ sang năm sao có đủ thời gian chứ? Tới gần thi đại học cô ấy sẽ chuyên tâm học tập, bằng không thì tớ chờ tới tốt nghiệp?"
"Được đó." Nguyễn Tứ nói: "Vừa tốt nghiệp đường ai nấy đi, cậu để lại cho người ta một cái kết thúc hồi ức thanh xuân tốt đẹp?"
"Sầu." Khổng Gia Bảo ôm đầu, "Sầu muốn chết."
"Lần này luôn đi." Nguyễn Tứ chuyển bút, "Trước mắt cũng là một đao, nói không chừng thành thì sao."
"Nếu có thể thành, tớ mời cậu và Tần Tung ăn bánh bao đậu một năm!" Khổng Gia Bảo nói.
"Vậy ăn đến đau đấy." Nguyễn Tứ nói: "Mua kẹo bạc hà cho Tần Tung một năm đi."
Buổi sáng có hai tiết ngữ văn, Nguyễn Tứ đều dùng cả hai tiết này để sửa bản thảo trong sổ tay.

Chữ viết qua loa nhưng lại rất nhanh.

Bút máy trôi chảy mượt mà, có xu hướng càng viết càng không dừng được.

Ánh nắng bên ngoài hắt xuyên qua cửa kính, nhẹ nhàng đậu xuống trang giấy.

Ngón tay bị nắng rọi ấm lên, Nguyễn Tứ dần tiến vào tiết tấu, đắm chìm trong cái thế giới độc đáo nào đó.

Kết hợp câu chữ là một trò chơi, mỗi một người yêu quý nó đều có nhịp điệu và cách sắp xếp khác nhau, cho dù phong cách tương tự nhau nhưng cũng sẽ có chỗ khác biệt.

Kết hợp giữa xương và thịt tạo thành tâm trí giữa lập thể của người, chúng nó hành động như thường giữa ánh sáng và bóng tối.

Thông qua tấm gương vô hình, tác giả sẽ dần dần từ cảm giác tìm kiếm ban sơ, biến thành cảm giác đi theo nó.
Trò chơi này làm Nguyễn Tứ si mê.
Lúc Hạ Tịnh đến tìm anh cùng đi ăn thì Nguyễn Tứ đã ngừng bút, sổ tay đã bỏ vào ngăn kéo, đang đứng ở cửa sau phòng học nói chuyện với Khổng Gia Bảo.

Nhìn thấy Hạ Tịnh, ba người cùng đi ăn cơm trưa, ngang qua sân thể dục còn trông thấy Tần Tung và Khổng Gia Ngọc đang đánh cầu.
"Giữa trưa nóng muốn chết." Khổng Gia Bảo phất tay, "Nè em trai ngu xuẩn của anh..."
Tần Tung nhìn sang, Nguyễn Tứ giơ ngón út, ra hiệu eo mình còn đau đây.

Tần Tung mỉm cười, vài bước nhảy lên, lúc rơi xuống đất còn giơ ngón cái với Nguyễn Tứ, rồi chỉ lại mình.
"Đệt," Nguyễn Tứ bật cười, "Có gan đó, tan học gặp."

"Tình cảm hai người bọn họ tốt lắm á." Khổng Gia Bảo nói đùa với Hạ Tịnh, "Cậu tuyệt đối đừng ăn dấm nha."
"Cậu cút xéo." Nguyễn Tứ nói: "Nói năng cho đoàng hoàng vào."
Khổng Gia Bảo khoác vai anh, lại kéo đến chủ đề sinh nhật Lê Ngưng, bàn với Hạ Tịnh tặng cái gì, cơm nước xong xuôi còn lưu luyến không rời cố nói tiếp.
Tiết cuối cùng của buổi chiều là thể dục, ngoài chơi bóng rổ ra thì không có hoạt động gì đặc biệt.

Nguyễn Tứ và Khổng Gia Bảo chơi mướt mồ hôi, tan học xong cũng không muốn trở về lớp học nên về nhà luôn, đến nhà xe lại nhớ quên lấy sổ tay, đành phải quay trở lại.
Trong phòng vệ sinh Triệu Vân Lâm đang hút thuốc, năm sáu người chen lấn trong cửa.

Hắn quay ra ngoài cửa sổ nhả khói thành một vòng, lật vài trang sổ tay đang cầm trong tay.
"Mẹ kiếp." Triệu Vân Lâm cười: "Cái quần què này không ngờ lại là tiểu thuyết, Nguyễn Tứ trông vậy mà lại đi viết tiểu thuyết."
"Tao xem với." Nam sinh đang bật lửa châm thuốc bên cạnh nói, "Chữ của nó có thể đọc được cái quỷ gì, nhân vật chính tên… Á, cái này là bút danh của nó nhỉ, chọn cái gì thế? ** má chữ này có thể có tâm chút được không."
Một vòng người truyền nhau xem, Triệu Vân Lâm hỏi: "Ai mang theo bút không?" Nó ngậm điếu thuốc, "Xem đồ của người ta thì không thể xem không, để tao bình cho vài chữ."
"Chỗ này." nó dùng bút tùy tiện khoanh một vòng tròn trên trang giấy, viết bậy lên trên chữ viết: Cái thứ đồ chơi gì đây.
"Tao nữa tao nữa." Nam sinh châm thuốc nhận lấy, vẽ mấy dấu gạch lên trên chữ, vừa viết vừa nói: "Hành văn rác rưởi, một chữ ông đây cũng đọc không ra, có chút thái độ thôi."
"Mày đừng viết, thứ gì, kinh sợ giới văn học trong tương lai, cái gì ấy nhỉ, sỉ nhục văn học."
"Đáng khinh… Mẹ kiếp, hai chữ đáng khinh này viết như thế nào í nhỉ."
"Viết ghép vần là được rồi." Triệu Vân Lâm nhả khói, "Dù sao cũng không dùng được nữa."
"Vài ba dòng là được rồi." Phía sau có người nói, "Nguyễn Tứ nhìn là biết, chọc nó nóng lên lại đánh nhau."
"Cho nó đến đấy." Triệu Vân Lâm cười lạnh, "Tao mà phải sợ nó à? Sao biết là ai làm.

Người nó thế, mày sợ mấy đứa ẻo lả như nó á? Năm ngoái Trần Lân và nó đấu bò, không phải cũng chỉ biết nén giận mà không làm gì được sao.

Nó tên Tứ, lại còn họ Nhuyễn, sợ cái quần gì."
Trang giấy xoạt một tiếng bị xé mất, nam sinh châm thuốc tiện tay lại xé một trang, nói: "Xé cũng là nghệ thuật, giống tao này, đúng là mỹ cảm..."
Cửa bị đạp bật mạnh ra, đập trên lưng đám đằng trong, tiếng chửi thề bật ra.
Nguyễn Tứ uống một ngụm nước lớn, không đóng nắp chai đi thẳng vào.

Nam sinh châm thuốc còn cầm sổ tay, chỉ điếu thuốc thẳng mặt Nguyễn Tứ.
"Bị điên à! Con mẹ mày..."
Nguyễn Tứ đứng trước mặt hắn ta ực nước, chợt túm chặt tóc hắn tông mạnh vào tường, sao đó đè ót lên gối, ngửa tay đổ nửa chai nước còn lại lên đầu hắn, lại đập mạnh một cú vào mặt.
"Tao là thằng bố mày đấy."

(*) Ba ngày không đánh leo nóc nhà lật ngói: chỉ đứa trẻ nghịch ngợm, ba ngày không đánh thì nó nghịch loạn lên.

Tương truyền Bảo thị có hai đứa con trai, bởi vì Bảo thị bận rộn, không rảnh quản lý con, kết quả ba ngày sau mấy đứa con leo lên nóc nhà lật ngói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi