GÁI XẤU CÔNG SỞ

Tôi tình cờ chạm mặt anh Phú phòng Marketing. Mới thấy mặt tôi là anh hứng chí:

- Sao, dạo này em với Huy thế nào? Chắc là khắng khít lắm hả? Hai người nổi tiếng rồi nha, ai trong công ty cũng biết.

- Anh cứ làm quá, chỉ vài người biết chuyện của tụi em thôi.

- Đâu nào, sau vụ tấm hình chụp cả hai ở tiệm phở là em nổi tiếng rồi. Mà em phải cảm ơn anh đấy, vì nhờ anh phát tán tấm hình đó...

Liền khựng người, tôi cắt ngang đầy kinh ngạc:

- Chính anh là người chụp lén bọn em rồi phát tán hình cho mọi người sao?

- Em đừng đổ oan cho anh. Chính Huy nhờ anh chụp hai người hôn nhau mà, sau đó còn yêu cầu anh gửi hình cho mọi người nữa.

- Anh bảo rằng, anh Huy nhờ anh làm như thế? - Sự tiết lộ này khiến tôi càng thêm sửng sốt.

- Đúng vậy, bộ thằng Huy không nói em biết à?

- Nhưng lý do gì anh ấy làm thế?

- Chắc nó muốn mượn cái này để công khai chuyện tình cảm với em.

Nhíu mày, tôi thực sự không hiểu gì cả. Nếu đúng như lời anh Phú thì lý do gì Đinh Huy lại phải làm thế trong khi ngay từ đầu chính anh là người đề nghị giấu kín mối quan hệ yêu đương này?

- Mà chiều nay Huy đi công tác về, cả hai lập kế hoạch hẹn hò gì chưa?

Lần nữa, những câu bông đùa vô tình của anh Phú khiến tôi không khỏi bất ngờ:

- Anh Huy bảo vì phát sinh thêm việc nên ngày mốt mới về.

- Đâu có, sáng thằng Huy nói với anh chiều nay sẽ về. Chắc nó muốn dành bất ngờ cho em đấy.

Cười nhe răng, anh Phú rời đi, để tôi ở lại với dáng vẻ bất động. Đầu óc trở nên mù mờ và tôi không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ thêm điều gì nữa.

Suốt buổi chiều, tôi biết mình đã làm việc trong một trạng thái trống rỗng, như người mất hồn. Chuyện bạn trai nói dối hai lần, đối với một người con gái thì điều đó đáng lo lắm chứ. Càng khó hiểu, tôi càng sốt ruột mong tìm ra lời giải đáp cho mọi vấn đề mập mờ. Tôi muốn gọi điện cho Đinh Huy ngay lập tức để hỏi rõ nhưng lại sợ anh tiếp tục nói dối mình. Với tâm trạng thấp thỏm không yên, tôi bực bội kinh khủng. Đang dọn dẹp đồ đạc, chợt tôi nghe anh Quý hỏi sang sảng:

- Ủa, Huỳnh Trân đâu rồi?

Nghe cái tên đó là tự dưng lòng tôi nhói lên một chút, cứ như cây kim châm vào vết thương đang lành. Tiếp, giọng chị Bình trêu:

- Làm gì hỏi người ta hoài thế, bộ tính cưa hả? Không được đâu nha, người ta là hoa có chủ rồi.

Lập tức đám đồng nghiệp nam hét lên bất ngờ. Ban đầu tôi cũng giống họ nhưng sau đó lại nghĩ, chị ta đẹp thế mà chưa có bạn trai mới là lạ. Vậy là ai nấy đều nhao nhao hỏi thăm tên tuổi chủ nhân của đóa hoa xinh đẹp phòng Kinh doanh.

- Nói thật với mấy bác, tôi cũng chưa biết anh ta mặt mũi ra sao, tên là gì. Ban nãy trông mặt cô ấy phấn khởi, tôi lân la hỏi, cổ liền trả lời rằng chiều nay tan việc sẽ đi gặp một người con trai rất là yêu mình.

Chị Bình vừa dứt lời, đám đàn ông trong phòng hệt bị trúng gió, rên rỉ thảm thiết, bao nhiêu "cây si" đồng loạt bị "chặt". Chuyện chẳng liên quan đến mình, tôi không để ý nữa, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Rồi không rõ trời đất xui khiến thế nào, trong đầu tôi lại bật ra những câu nói của anh Phú rồi lại nhớ lời chị Bình ban nãy. Đột nhiên tôi lần lượt sắp xếp lại những sự việc khó hiểu trong mấy tuần qua. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một dòng suy nghĩ tồi tệ vụt qua não tôi. Thế là nhanh như cắt, tôi chạy vội ra khỏi phòng. Thật may khi tôi còn kịp trông thấy Huỳnh Trân chạy xe ra khỏi công ty. Lập tức, tôi vào bãi, lấy xe và quyết định bám theo chị ta. Chẳng hiểu sao, lòng linh cảm rằng, lát nữa thôi tôi sẽ biết toàn bộ bí mật được che giấu suốt bấy lâu nay, về Đinh Huy và cả Huỳnh Trân.

***

Kiên nhẫn chạy theo phía sau gần 20 phút, tôi không hề rời mắt khỏi Huỳnh Trân. Tôi thắc mắc chị ta muốn đến đâu mà nãy giờ chạy vòng vèo mãi. Bám theo 5 phút nữa, cuối cùng tôi mới thấy chị ta dừng lại trước cửa một khách sạn sang trọng. Nói chuyện với nhân viên bảo vệ xong, chị chạy xuống hầm gửi xe. Tôi chạy theo Vào hầm gửi xe, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng Huỳnh Trân đâu. Tôi xuống xe, chậm rãi đi loanh quanh xem tình hình. Đến một khúc ngoặt khá kín đáo gần lối cầu thang thoát hiểm, tôi lập tức dừng bước, cái nhìn sững sờ.

Trước mặt tôi, hiện ra trong không gian nửa tối nửa sáng, là cảnh Đinh Huy đang hôn Huỳnh Trân đắm đuối. Lần đầu tiên tôi mới hiểu thế nào là trời đất sụp đổ, mọi thứ quay cuồng và khung cảnh phía trước tối sầm. Có cảm giác, cơ thể tôi đã mất đi trọng lượng, nhẹ hẫng. Mặc dù đầu óc chẳng còn khả năng điều khiển, ấy vậy cơ thể tôi lại tự dịch chuyển, đôi chân bước về phía cặp nam nữ vẫn chìm trong nụ hôn ngọt ngào say đắm mà không hề biết đến sự hiện diện từ kẻ thứ ba.

- Hai người... đang làm cái gì vậy? - Dường như lời nói phát ra trước khi tôi kịp nhận thức về hành động của mình.

Bấy giờ mới giật mình, Đinh Huy và Huỳnh Trân ngừng hôn, lập tức xoay qua nhìn tôi đang đứng đó. Đôi mắt họ lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng, hệt kiểu sự xuất hiện của tôi tại đây là một trò chơi khăm từ số phận. Đặc biệt là Đinh Huy, ánh mắt kinh ngạc đến khó tả, đôi môi mở hé nhưng lại chẳng thốt ra lời nào, vẫn còn dính vệt son đỏ lem luốc từ nụ hôn đắm đuối ban nãy. Không phải tôi không hiểu họ vừa làm gì mà là vẫn muốn nghe một lời giải thích từ anh. Tuy nhiên, câu đầu tiên anh nói ra lại là câu hỏi sáo rỗng:

- Tại sao cô lại ở đây?

Từ khi nào anh xưng hô với tôi bằng kiểu xa cách đó? Không cho phép mình yếu đuối, tôi đáp lại bằng câu hỏi khác thật rõ ràng:

- Em phải hỏi anh câu đó mới đúng! Anh và Huỳnh Trân là sao vậy?

Huỳnh Trân liền lên tiếng thay Đinh Huy, nghe giọng có thể nhận ra sự sốt ruột:

- Chẳng cần dài dòng với cô ta nữa, anh Huy! Chuyện đã như vậy thì cứ nói hết sự thật ra cho xong!

- Sự thật? Thế là đúng như tôi nghĩ, hai người đang che giấu điều gì đó?

- Phạm Nguyễn, cô biết tôi và Đinh Huy có quan hệ gì không? Chúng tôi từng là người yêu của nhau thời đại học.

Tôi sững sờ. Người yêu? Mối quan hệ gần gũi đến vậy mà khi lần đầu gặp mặt trong công ty, họ lại tỏ ra như người xa lạ, chỉ mới biết nhau. Dáng vẻ giả vờ ấy tài tình làm sao! Huỳnh Trân lại tiếp, lần này giọng cao hơn, như để tôi nghe cho rõ:

- Tuy đó là quá khứ nhưng hiện tại chúng tôi vẫn còn yêu nhau đấy, nói vậy để kẻo cô tưởng lầm thì khổ. Chỉ vì anh ấy có chút hiểu lầm tôi nên cả hai mới chia tay. Sau một thời gian xa cách, tôi nhận ra mình không thể quên anh ấy nên đã nộp đơn ứng tuyển vào công ty. Xui xẻo thay, cô lại bám theo anh ấy như đỉa đói, khiến tôi rất bực bội.

- Vậy tại sao Đinh Huy lại tỏ ra cáu bẳn mỗi lần gặp chị?

- Trời ạ, cô không nghe tôi nói sao? Vì anh ấy hiểu lầm tôi nên còn giận chuyện xưa. Ngoài ra, cô phải biết rằng, hành động đó sẽ dễ đánh lừa cô.

Vành môi Huỳnh Trân kéo xếch lên, tạo thành đường cong mỉa mai thật hoàn hảo. Để rồi, tôi dần hiểu ra màn kịch đầy công phu nhưng cũng rất kinh tởm của họ.

- Thế những hành động giúp đỡ tôi, và cả những lời nói đầy châm chích dành cho chị là do Đinh Huy cố ý làm?

Tôi vừa dứt lời thì ngay tức khắc, cái kẻ chủ mưu dựng lên kế hoạch toan tính từ đầu đến cuối đã chịu lên tiếng, chỉ hai từ ngắn gọn thôi:

- Đúng vậy!

Từ từ chuyển hướng nhìn sang Đinh Huy, tôi gần như giật mình vì chẳng rõ gương mặt đẹp đẽ luôn mỉm cười trước đây đã chuyển qua vô cảm, tàn nhẫn từ khi nào.

- Nếu tôi không tỏ ra là một tên đàn ông tốt bụng thì sao lừa được cô?

Bắt đầu hoang mang nhưng cố giữ bình tĩnh, tôi tiếp tục hỏi:

- Lý do anh làm thế là gì? Vì sao lại lợi dụng một đứa như tôi?

Lập tức Huỳnh Trân bật cười, với cái kiểu đang xem thường đứa ngu si là tôi, đồng thời thể hiện mình nắm rất rõ mục đích lợi dụng của Đinh Huy.

- Đơn giản, anh ấy đối xử tốt với cô là để tôi ghen thôi! Cô hiểu chứ, cảm giác vừa yêu vừa giận đấy, anh ấy cũng đang chọc tức để thử xem tôi có còn yêu anh ấy không. Tại sao lại là cô hả? Dễ hiểu mà, vì cô dễ lừa.

Lần nữa, tôi lại cảm giác mọi thứ xung quanh quay cuồng. Chuyện đời thật chẳng ngờ! Có ai nghĩ đứa con gái xấu xí như tôi lại bị lợi dụng. Giờ mới biết, người ta đã mưu tính thì vẫn sẽ biến mình thành món đồ trêu đùa để thỏa mãn mục đích. Đem tôi ra chỉ để thử lòng người yêu cũ sao? Cho đi những tình cảm giả tạo để tôi, từ lúc nào biến thành con ngốc, mù quáng đi theo mà không chút nghi ngờ. Ngay từ đầu, tôi đã bị ném vào một trò chơi mà mình chẳng hề biết, chẳng hề làm chủ được để rồi trở thành quả bóng bị tung qua tung lại giữa hai con người này. Chắc hẳn, rất nhiều lần họ đứng bên ngoài mỉm cười thích thú bởi thấy tôi vẫn ngây thơ, tin tưởng vào cái cảm giác hư ảo kia.

Giọng điệu cợt nhả từ chị ta tiếp tục ngân lên giữa thế giới dần tối sầm trong tôi:

- Này, đừng có chưng bộ mặt đáng thương ra như thế nữa. Dù gì tôi và Đinh Huy cũng rất cảm ơn cô vì nhờ cô mà chúng tôi có cơ hội nhận ra tình cảm thực trong lòng và quay về với nhau.

- Từ khi nào hai người quyết định trở về bên nhau?

- Là cái lần Đinh Huy nói nặng lời với tôi đó. Tôi rất giận vì anh ấy vì cô mà mắng tôi nên tối hôm đó tôi đến nhà anh ấy, giải thích sự hiểu lầm trong quá khứ. Ban đầu anh ấy không tin nhưng rồi cũng xiêu lòng vì còn yêu tôi mà.

Giờ thì tôi đã hiểu cái hành động nhắn tin và gọi điện với bộ mặt phấn khởi của Đinh Huy dạo gần đây. Kể cả cảm giác xa cách kỳ lạ mà tôi luôn nhận thấy mỗi khi cả hai hẹn hò. Có gì lạ đâu khi mà trái tim anh ta luôn hướng về người khác.

- Có phải mục đích anh để mọi người trong công ty biết chuyện tình này cũng là vì muốn thử lòng Huỳnh Trân?

Vừa hỏi, tôi vừa quan sát biểu hiện trên mặt anh ta. Vẻ mặt đó cứ tĩnh lặng, rồi rất nhanh đôi môi nhoẻn miệng cười, hệt kiểu anh ta bắt đầu hài lòng về việc cuối cùng tôi đã hiểu ra mọi chuyện.

- Tại sao lúc đó anh không chia tay tôi?

- Chúng tôi cũng chỉ mới quay lại với nhau được vài ngày và định tuần sau mới cho cô biết sự thật, nào ngờ hôm nay cô lại phát hiện ra sớm vậy.

Sau cùng, mọi bí mật đáng sợ cùng kế hoạch hoàn hảo đó đã hoàn toàn phơi bày. Nhìn vẻ đắc thắng ngạo mạn đáng khinh của hai người kia, tôi đè nén cơn phẫn nộ và nỗi đau vào lòng, chậm rãi từng lời:

- Tình yêu của hai người cao thượng thật! Hiểu lầm, chia tay, vì thương nhớ nên quay về. Đáng ngưỡng mộ ghê! Hai người coi trọng tình yêu của mình nhưng lại thản nhiên chà đạp cảm xúc người khác.

Giương mắt nhìn tôi bằng sự vô cảm, Huỳnh Trân khẽ nhếch mép, đôi môi đẹp đẽ phát ra những lời cay độc:

- Sai lầm lớn nhất của kẻ bị gạt chính là cả tin. Có biết vì sao tôi luôn ở bên cạnh cô? Thứ nhất, tôi có thể biết được tình hình giữa cô với Đinh Huy. Còn thứ hai là... Cô biết đó, nếu tôi đi cùng một đứa xấu xí như cô thì tôi càng trở nên nổi bật hơn. Đối xử tốt ư? Để lấy lòng tin thôi. Hãy nhớ rằng, trên đời này, những gì diễn ra quá tốt đẹp thì thường chứa đựng cạm bẫy.

Hình như mặt đất dưới chân tôi đang nghiêng? Hay là do tôi sắp ngã? Tôi phải thừa nhận, lời lẽ của Huỳnh Trân vô cùng tàn nhẫn, thế nhưng lại thực sự là một lời khuyên sâu sắc, đến nỗi khiến tim người ta như bị xé nát ra. Không còn gì để nói nữa, tôi khẽ khàng quay lưng, nhích từng bước nặng nề như có sợi xích kéo giữ. Trước khi mất dạng sau khúc ngoặt, tôi đã dừng lại nói thật bình thản:

- Hạnh phúc sẽ không tồn tại mãi khi được tạo nên từ sự tổn thương của người khác. Hai người cứ chống mắt mà xem.

Sau này nghĩ lại, tôi không rõ có phải lúc đó mình đã buông một lời nguyền lên tình yêu của họ, nhưng thực sự vào giây phút hoàn toàn tuyệt vọng ấy, ý nghĩ này là điều duy nhất mà tôi có thể tin tưởng.

***

Chẳng biết được tôi đã về nhà trong trạng thái như thế nào. Tôi nhớ mình bước vào nhà, mơ hồ thấy gương mặt lo lắng của cha mẹ và hai chị, cả những lời hỏi han cứ văng vẳng bên tai. Nhưng vẻ như tôi bỏ mặc tất cả, cứ thế đi về phòng.

Khi chỉ còn một mình trong căn phòng ấm cúng thân quen, thì tôi bắt đầu khóc. Nhiều lắm, lâu lắm, hệt như chưa từng được khóc. Tôi nhận ra cơ thể mình chẳng còn tồn tại cảm xúc nào nữa, sự trống rỗng đến sợ hãi, hệt như mọi bộ phận, mọi tế bào đều tan dần, lan ra bên ngoài cho đến khi tôi tan biến. Thứ cảm xúc hiện diện trong lòng tôi lúc đó thật kinh khủng, nó vượt lên bất kỳ nỗi đau to lớn nào. Hẳn là do, tôi vừa mất đi tình yêu, tình bạn, niềm tin và vừa mất cả bản thân mình. Tôi khóc ròng cả một đêm, khóc xong thì thiếp đi vì mệt mỏi và kiệt sức. Tôi ước giá như mình có thể ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại tôi sẽ trở về như lúc ban đầu.

Tôi tỉnh dậy khi ngủ suốt một ngày một đêm. Điều đầu tiên tôi thấy lúc mở mắt ra là đầu óc lẫn cơ thể đều nhẹ hẫng, tưởng như vừa trải qua một giấc mộng dài. Ngồi dậy, tôi đưa mắt nhìn căn phòng im lìm với cả đống khăn giấy vứt bừa bãi, chiến tích của "trận mưa nước mắt". Chợt, tôi nhìn lên bàn làm việc ngay cạnh cửa sổ mở toang, cơn gió sớm trong lành lùa vào, thổi tung những mảnh giấy bị xé vụn của bông hoa giấy mà Đinh Huy tặng tôi.

Hiển nhiên tôi đâu thể trốn mãi trong phòng được và rồi gia đình cũng biết ra mọi chuyện. Khỏi nói, mọi người đã tức giận thế nào, nhất là chị Hương. Đến nỗi nếu cha mẹ không ngăn lại thì chắc chị đã vác dao đi chém Đinh Huy và Huỳnh Trân rồi. Riêng chị Mỹ cứ khóc thút thít hoài bởi nghĩ rằng do chị nhìn lầm anh ta nên tôi mới chịu khổ. Còn cha mẹ thì không ngừng an ủi tôi.

Chiều hôm ấy, ngồi lặng lẽ trên giường nhìn ra cửa sổ, tôi quyết định đi đến một lựa chọn. Điều này không có nghĩa là tôi hèn nhát bỏ trốn mà vì tôi muốn bắt đầu lại mọi thứ. Phải, một khởi đầu mới. Vì mãi thơ thẩn nên tôi giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại reo. Trên màn hình, tên chị Bình nhấp nháy.

- Alo, Nguyễn hả, chị nè. Hai hôm nay sao không đi làm, em bệnh à?

- Vâng, em không được khỏe nên nghỉ ở nhà. Mà có chuyện gì không chị?

- Đâu có gì, tại lo nên chị gọi hỏi thăm thôi. Hai ngày nay em nghỉ, công ty xảy ra vài chuyện, đặc biệt nhất là sếp Đạt đưa đơn từ chức.

- Sếp từ chức ư? Tại sao?

- Thì là do mối bất hòa ngày càng lớn giữa sếp với giám đốc. Đó là một phần thôi, nguyên nhân chính thì nghe đâu là do nhà anh ấy xảy ra chuyện lớn gì đấy. Chả rõ sếp đưa đơn từ chức lúc nào mà hôm qua đã rời công ty rồi.

Lắng nghe từng lời chị nói mà tôi ngồi bất động vì quá đột ngột. Thời gian của buổi chiều hôm nay tự dưng dài một cách kỳ lạ, đồng thời cũng buồn thênh thang.

***

Sáng hôm sau, tôi đến công ty sớm, bước vào phòng thấy vắng hoe. Chưa có ai đến cả. Đứng quan sát căn phòng tĩnh lặng khoảng vài giây, cái nhìn của tôi ngừng lại ngay bàn trưởng phòng. Chậm rãi, tôi đi lại gần và đưa tay vuốt nhẹ mép bàn.

Chẳng ngờ rằng người ngồi ở đây lại ra đi sớm như thế, khiến tôi chưa kịp nói lời tạm biệt cùng cả lời cảm ơn chân thành. Đối với tôi, Lâm Đạt không chỉ là sếp mà còn là người thầy, người anh đồng thời là người bạn tốt nhất. Dù chưa khi nào nở nụ cười hay nói những lời ân cần dịu dàng thế nhưng chắc rằng sự quan tâm của anh dành cho tôi đều thật. Buồn thay khi bây giờ tôi mới biết rõ điều đó. Tại sao anh lại đi ngay đúng lúc này, khi tôi vừa nhận ra con người thật của Đinh Huy?

Dù chỉ là trong suy nghĩ thôi nhưng tôi cảm giác có lỗi vì đã nghĩ Lâm Đạt xấu xa và đi tin vào kẻ lợi dụng mình. Đúng như anh nói, tôi vô cùng kém cỏi trong việc nhìn người. Tự cười mỉa mai mình, tôi cầm cây bút màu xanh trong lọ lên, xoay xoay. Tuy khoảng thời gian làm việc cùng nhau chỉ vỏn vẹn sáu tháng nhưng tôi sẽ luôn nhớ kỷ niệm của cả hai và những lời chỉ dạy của anh. Nắm chặt cây bút, giá như có một mong muốn thì tôi hy vọng mình sẽ được gặp lại Lâm Đạt lần nữa, vào một ngày không xa. Đến lúc ấy, tôi nhất định nói lời xin lỗi anh.

Bỗng cửa mở, tôi liền quay qua, bắt gặp ngay dáng vẻ khá khó chịu của anh Quý. Bước đến trước mặt anh, tôi cúi chào. Khoanh tay, anh nói hậm hực:

- Gọi một cú điện thoại khó lắm à? Nghỉ mà không nói gì với anh hết.

- Em xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa đâu ạ, em đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi.

- Sao lại xin nghỉ?

- Vì xảy ra vài chuyện nên em không thể tiếp tục làm ở đây được nữa.

- Sao ai cũng lần lượt nghỉ hết thế? Mà nói thật, công ty này không biết còn duy trì được bao lâu nên ai nấy đều tranh thủ đi sớm trước khi nó phá sản.

Chất giọng thấp dần của anh càng khiến không gian tại đây thêm cô quạnh. Đứng bên cạnh, tôi cũng chỉ im lặng, mà như thế nỗi buồn càng thêm chất chồng hơn.

***

Vài ngày sau, tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng Kinh doanh. Đi được vài bước thì tôi tình cờ gặp Đinh Huy đi ngược trở xuống. Anh ta nhìn tôi, đôi mắt vẫn bình thản. Và tôi cũng đáp lại bằng cái nhìn không cảm xúc. Cả hai đều không có ý nghĩ dừng lại vì thế mà nhanh chóng bước ngang qua nhau. Vẫn tồn tại một cảm xúc nuối tiếc nhưng tôi tuyệt đối không quay đầu lại. Làm sao có thể quên những chuyện đã xảy ra, chắc rằng tôi sẽ nhớ đến suốt đời.

Suy cho cùng, cũng bởi con người diễn xuất quá tài tình. Họ làm chủ cảm xúc của bản thân và dẫn dắt cảm xúc của người khác, khiến tôi bị mê hoặc, bị lừa gạt lúc nào chẳng hay. Họ là diễn viên tài năng, dễ dàng nói ra những lời đẹp đẽ dù nó không hề đúng với những gì họ nghĩ. Dù vì nguyên nhân gì đi nữa thì tôi vẫn đã bị lừa. Tôi sẽ nhớ mãi bài học cay đắng đầu tiên này. Về tình yêu. Tình bạn. Lòng tin. Về những lời dối trá vẫn có thể mang một vỏ bọc hoàn mỹ.

Tôi rời khỏi công ty Bình Tân vào một buổi chiều dịu nắng, mang theo vết thương lòng đầu đời...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi