GẤM RÁCH

“Cô hình như rất không đồng tình?” Chúc Giai Giai lắc đầu, “Anh ấy làm bất cứ việc gì, nhất định đều có mục đích. Bởi vì thời gian của anh ấy rất quý báu, không cần thiết lãng phí thời gian vào việc vô dụng. Cô Phó, cô khiến anh ấy tốn không ít thời gian.”

Phó Thánh Hâm đổi một tư thế ngồi khác: “Ý của cô Chúc là…”

“Anh ấy yêu cô.” Chúc Giai Giai thành thật, “Tôi không biết vì sao, nhưng anh ấy thực sự yêu cô.”

Tuy Phó Thánh Hâm là người được tôi luyện ra như vậy, cũng suýt nữa bị sặc cà phê, cô cũng từng nghĩ mục đích của Dịch Chí Duy, chỉ là nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến cái kết luận này. Khó khắn lắm mới thở lại dễ dàng được, liền cười: “Cô Chúc thật là biết nói đùa.”

“Không phải là tôi nói đùa.” Chúc Giai Giai nói, “Tôi theo anh ấy 3,4 năm, chưa từng thấy anh ấy có dáng vẻ như bây giờ.”

“Có lẽ anh ấy là muốn thay đổi một chút cách thức sống.”

“Anh ấy là người cố chấp hơn nữa tương đối có chủ kiến.”

Kiểu nói chuyện nhạt này khiến Phó Thánh Hâm vất vả, cô không có gì để nói, đành rẽ ra vấn đề khác: “Gần đây tôi và anh ấy rất ít khi gặp mặt, gần đây anh ấy có quan hệ rất gần với một vị luật sư.”

“Cô chưa từng nghiên cứu biểu hiện của anh ấy trong nhiều cuộc thu mua sao? Anh ấy thường bắn bừa một phát, dùng thứ khác để phân tán sự chú ý của đối phương.”

“Cô Chúc.” Phó Thánh Hâm nhẫn nhịn dục vọng muốn than thở, “Tôi không biết là cô đang nói điều gì, tôi thấy cuộc nói chuyện của chúng ta không có ý nghĩa để tiếp tục nữa. Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Lái xe về nhà, lại là cả đêm không ngủ được. Ngày hôm sau sáng sớm liền thay quần áo đi đánh bóng. Cô đợi được Dịch Chí Duy ở sân gôn, anh kinh ngạc nhướn nhướn mày: “Chào buổi sáng!”

“Chào.”

Anh liền không kiềm được cười: “Sớm như vậy chạy đến sân gôn làm gì, không phải là muốn gặp anh chứ.”

Cô biết thời biết thế hỏi lại: “Anh nói xem?”

Anh cười không nói, cô ho một tiếng, hỏi: “Sao chỉ có một mình, không đưa theo nữ luật sư đến ăn sáng à?”

Anh nhìn cô một cái: “Bình thường em đâu có quan tâm anh như thế?”

Cô đưa mắt nhìn sân gôn: “Hôm nay nhiều người đánh bóng.” Bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quá đỗi quen thuộc, sắc mặt không kiềm được thay đổi, cúi đầu xuống.

Đây chỉ là việc trong chốc lát, anh lại nhìn thấy, nhìn theo hướng lúc này cô nhìn, lập tức tươi cười rạng sỡ: “Ồ, Phó tiểu thư, vận may của cô hôm nay thật sự không tồi. Nào, chúng ta đi chào hỏi anh Giản.”

Sắc mặt cô tái nhợt, anh nói cái gì? Cô chỉ muốn quay đầu bỏ đi! Anh đứng ở đó, nắm lấy tay cô: “Đi qua đó với anh.”

“Không!”

Anh nheo mắt lại: “Thánh Hâm?”

Cô biết anh đang tức giận, nhưng cô thà bị anh mắng cũng không muốn đi gặp mặt Giản Tử Tuấn. Thấy cô không hề động đậy, anh lại cười cúi vai xuống, trong mắt người khác, đây chắc là lời nói bên tai ngọt ngào của đôi tình nhân. Anh mỉm cười nói từng chữ từng chữ bên tai cô: “Tốt nhất em nên đứng dậy đi qua đó gặp anh ta với anh, nếu không thì em biết sẽ có hậu quả gì đấy. Bây giờ Hoa Vũ của em còn có 70% khoản vay chưa trả, có phải không?”

Anh thật là đê tiện, lại dùng công ty để uy hiếp cô! Cô cắn môi, phẫn nộ mà tủi thân nhìn anh.

“Anh cho em 5 giây suy nghĩ, anh đếm đến 5, em không đứng dậy, anh quyết không ép nữa, đảm bảo em quay đầu liền bỏ đi. 1,2″

Anh vẫn còn chưa đếm đến “3″ cô liền đứng dậy, anh thưởng cho cô một nụ hôn nhẹ lên má: “Đúng rồi, anh đã từng dạy em, cười ngọt ngào chút, cho dù muốn tự tay giết chết anh ta, cũng là việc của sau này.”

Đúng, không có gì to tát cả, chỉ là phải gặp Giản Tử Tuấn thôi. Cô quyết tâm, bỗng nhiên có dũng khí, cô ngẩng đầu, coi như là trước đây không quen anh ta là được. Một ông lớn trong ngành tài chính, trước đây cùng đi với Dịch Chí Duy đã gặp nhiều rồi, không có gì là lạ cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi