"Cái quỷ gì vậy?!" Thanh niên cao gầy sợ hãi đầy mặt, cơn ớn lạnh không ngừng bốc lên trong lòng.
Mặt vuông không hề xé bảng tên xuống, sao số 8 đã OUT rồi?
Số 7 cũng run sợ, muốn lùi lại.
Ai ngờ mặt vuông như hổ dữ bắt dê, nhào tới người cậu ta.
Vừa không chú ý một cái, số 7 đã bị đè ngã xuống đất.
Cậu ta trông thấy găng tay của số 3 đưa ra sau lưng mình tìm kiếm, vội hô to lên: "Thay thế, biến thành số 3!".
Vừa dứt lời, bảng tên sau lưng số 7 biến thành "Người chơi số 3".
Mặt vuông cuống cuồng bỏ tay khỏi lưng đối phương, lùi lại mấy bước.
Nhưng đã không kịp.
Số 7 xoay người đứng lên, giơ bàn tay về phía sau, xé bảng tên trên lưng mình xuống.
Mặt vuông đần mặt, trơ mắt nhìn chính mình nhạt dần.
Một giây sau, loa phát thanh kịp thời thông báo: "Số 3 OUT! Số 3 OUT!".
Quần chúng đứng xem khiếp sợ, thế cũng được sao??
Hứa Giai ngạc nhiên che kín miệng lại.
Cô tự nhủ với lòng, khó trách đám người này quay người đã phản bội, diêt số 3 và số 5, hóa ra ỷ vào chuyện mình có siêu năng lực.
Ví dụ số 4, xé bảng tên của cô bé rồi ai còn đề phòng nữa?
Lại như số 7, cậu ta không cần trực tiếp tấn công người chơi, chỉ cần biến bảng tên của mình thành bảng tên của mục tiêu, sau đó xé nó xuống, thế là đối thủ vĩnh viễn bị loại bỏ!
Nhưng vẫn không biết được số 6 và số 8 có siêu năng lực gì.
Sau khi loại bỏ số 3, số 7 quay đầu đề phòng cô gái nhỏ và thanh niên cao gầy, "Siêu năng lực của tôi có thể dùng hai lần, ai tấn công tôi tôi sẽ thay đổi bảng tên người đó!"
Vừa nói, cậu ta vừa từ từ lùi về phía sau, dường như định chạy trốn.
Siêu năng lực thay thế quá lợi hại, thanh niên cao gầy không dám lên.
Anh ta nhìn số 4 xin giúp đỡ, hi vọng số 4 đã phục hồi năng lực, ra tay, loại bỏ số 7.
Số 4 tự mình biết chuyện của mình.
Siêu năng lực cần thời gian khôi phục là chuyện cô nói bừa, cô bé chỉ là con rối, bảng tên sau lưng không sợ xé thật, nhưng bảng tên "Người chơi số 4" sau lưng gấu bông thì không giống vậy!
Ai biết được siêu năng lực của số 7 thế nào? Lỡ đâu bảng tên bị thay thế là bảng tên của gấu bông, cô bé biết tìm chỗ nào ngồi khóc được đây?
Thế nên cô gái nhỏ không nói một lời, lặng lẽ nhìn theo số 7 đi mất.
Chờ khi số 7 đi vào góc khuất không người, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn sợ hãi chưa thôi: "May mà lừa được họ.
Nếu mà lộ chuyện siêu năng lực của mình dùng xong rồi, thì họ sẽ chèn mình chết".
Đúng thế, năng lực Thay thế chỉ có thể sử dụng một lần, cậu ta đã không còn siêu năng lực.
Bên kia, thanh niên cao gầy hỏi số 4: "Cứ để số 7 đi thế sao?"
Cô gái nhỏ bình tĩnh vô cùng: "Không thì sao?"
"Siêu năng lực này nguy hiểm quá, phải xé được cậu ta".
Thanh niên cao gầy khích lệ.
"Anh muốn đi thì đi, dù sao tôi cũng không đi".
Cô gái nhỏ chém đinh chặt sắt, không đổi ý.
Thanh niên cao gầy: "..."
Vì để làm dịu bầu không khí, anh ta chuyển chủ đề: "Tôi là Lâm Đông Dương, cô tên gì?"
"Tư Hải".
Giọng nói của cô bé rất ngọt ngào, vẻ mặt không lộ ra vui buồn.
"Không phải họ nói số 1 rất giỏi hả? Hay chúng ta hợp tác nhé, cùng đối phó với số 1?" Lâm Đông Dương vui vẻ nói.
Tư Hải nghiêm túc nói, "Có hai khả năng, thứ nhất, anh ta lợi hại thật, thứ hai, là do số 3 và số 5 quá yếu".
Hứa Giai suýt chút bật cười.
Lời này có nghĩa, số 1 lợi hại là do đối thủ của anh ta là một đám gà.
Quả nhiên, Lâm Đông Dương gật đầu: "Có lẽ là khả năng số hai thật, mặc dù hai người kia đều lv3 nhưng thực lực không đến mức vậy".
Tư Hải ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Lâm Đông Dương, "Vì sao muốn hợp tác với tôi?"
Vẻ mặt Lâm Đông Dương lộ ra vẻ vô tội, nói, "Dù sao cũng phải kết thúc trò chơi mà!"
"Anh xem người khác là đồ ngu à?" Tư Hải nói chuyện không hề khách khí, "Biết rõ bảng tên tôi có xé cũng không bị loại, còn cố ý hợp tác với tôi, rõ ràng anh có âm mưu".
Cô bé hơi nghiêng đầu, đoán: "Chẳng lẽ siêu năng lực của anh vừa vặn áp chế được siêu năng lực của tôi?"
Lâm Đông Dương cười ha ha: "Cô đa nghi quá".
"Đa nghi cũng được, dù sao tôi cũng không muốn đi cùng anh".
Tư Hải ôm gấu bông rời đi.
Bảng tên của cô bé tỏa sáng rực rỡ trước mắt Lâm Đông Dương, anh ta phải cố nén lắm mới không chạy lên xé bảng tên số 4 xuống.
"Ồ, bị đoán được rồi à, nên làm gì đây?" Lâm Đông Dương buồn lo.
Hứa Giai đứng xem toàn bộ câu chuyện thành công thoát thân, lặng lẽ biến mất.
Trò chơi còn lại năm người:
Người chơi số 1, Tề Viễn, siêu năng lực "Người điều khiển thời gian", không biết đi đâu rồi.
Người chơi số 2, Hứa Giai, siêu năng lực "Phản xạ", có hai tấm thẻ gợi ý.
Người chơi số 4, Tư Hải, siêu năng lực "Bất tử".
Người chơi số 6, Lâm Đông Dương, siêu năng lực không rõ.
Người chơi số 7, không biết tên, siêu năng lực "Thay thế", tự nói vẫn còn một lần sử dụng.
Những người chơi may mắn còn sống sót này, Hứa Giai nên tìm ai để hợp tác đây?
Cô chìm vào suy ngẫm.
**
Tề Viễn đứng ngay ở tầng hai nhìn sang.
Anh đã sớm trông thấy đám người chơi tập hợp một chỗ, đi về phía anh.
Nhưng kịch bản kế tiếp lại ngoài dự đoán.
Số 5 bị loại, số 8 bị loại, số 3 bị loại.
Chớp mắt cái liên minh đã sụp đổ, người chơi còn lại năm người.
"Người chơi lv1, lv2 giờ cũng lợi hại ghê".
Tề Viễn than thở.
Nguy hiểm biến mất, anh đang định xuống tầng dưới đi tìm thanh mai của mình tâm sự.
Ai ngờ đi được nửa đường lại bị người khác chặn lại.
Lâm Đông Dương cười hì hì mời chào: "Hợp tác với tôi đi".
Tề Viễn nhướng mày, ám chỉ: "Hợp tác phải có thành ý".
"Thế nào được tính là thành ý?" Lâm Đông Dương khiêm tốn lắng nghe.
"Ví dụ như anh nói xem, anh có siêu năng lực gì." Tề Viễn thuận miệng nêu ví dụ.
"Được nha".
Lâm Đông Dương vỗ ngực, thoải mái nói rõ ràng: "Siêu năng lực của tôi là tăng năng lực bản thân, tốc độ tăng 20%, sức mạnh tăng 20%".
Tăng năng lực bản thân? Tề Viễn hơi ngạc nhiên.
Nghe thì rất bình thường, nhưng bảo hoàn toàn không có tác dụng thì lại không đúng.
"Còn anh?" Lâm Đông Dương tràn đầy phấn khởi hỏi lại.
Tề Viễn nhếch miệng, "Không nói với anh."
Sấm sét giữa trời quang! Lâm Đông Dương ngây người.
"Tôi nói với anh rồi mà".
Anh ta nhấn mạnh.
"Anh rất có thành ý".
Tề Viễn lật mặt ngay, "Nhưng tôi không có".
Lâm Đông Dương, "..."
Cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao số 3 và số 5 khi nhắc đến số 1 này, ai cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Kẻ này đúng là kiểu người khiến người ta muốn đập cho một phát.
"Đi đây".
Tề Viễn vẫy vẫy tay.
Lâm Đông Dương nghiến răng, lẩm bẩm chửi mắng, dường như không cam lòng sau khi bị lừa gạt.
Chờ khi anh ta đi vào góc khuất không còn ai khác, anh ta mới tháo bỏ lớp mặt nạ giả dối của chính mình, lộ ra vẻ mặt không còn cách nào khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chả có kẻ nào dễ lừa cả, sao chơi tiếp đây?"
**
Hứa Giai còn đang khổ sở suy ngẫm xem mình nên tìm ai hợp tác thì bỗng có người tìm tới tận cửa, mà không chỉ có một người.
Tư Hải đứng bên trái Hứa Giai, mời mọc: "Hợp tác với em đi".
Số 7 đứng bên phải Hứa Giai, nói to: "Cô mau lại đây! Cô ta nguy hiểm lắm".
Tư Hải chậm rãi nói, "Nào có nguy hiểm bằng anh chứ? Người chơi lv3 còn không phải đối thủ của anh nữa là".
"Vậy còn cô?" Số 7 chế nhạo lại: "Xé bảng tên cũng không chết, ai thắng nổi cô chứ!".
Hứa Giai bị kẹp ở giữa.
Hai bên đều cho rằng mình yếu thế hơn, cần tìm đồng đội hợp tác, nhưng họ lại không muốn tìm người quá mạnh, thế nên mới quý hóa cô ấy hả?
Số 4 và số 7 còn đang cãi nhau.
Hứa Giai không thể hiện thái độ, tay phải chỉ vào Tư Hải: "Siêu năng lực Bất tử, xé bảng tên gấu bông sẽ loại được cô ấy".
Sắc mặt Tư Hải biến đổi.
Từ khi vào trong trò chơi này đến giờ, đây là lần đầu tiên cảm xúc trên mặt cô bé thay đổi rõ ràng đến vậy.
Hứa Giai không quan tâm, chỉ tay sang số 7: "Siêu năng lực Thay thế, có thể đổi bảng tên với người khác.
Nhưng chỉ có thể dùng một lần".
Mí mắt số 7 giật nảy, gần như không thể khống chế nét mặt của mình.
Hứa Giai lùi ra sau mấy bước, bình tĩnh nói: "Hai người đấu với nhau đi, ai thắng thì tôi hợp tác với người đó".
Tư Hải nhìn Hứa Giai thật sâu, hỏi, "Siêu năng lực Toàn trí toàn năng?"
Hứa Giai không trả lời thẳng, "Không khác là mấy".
Chuyện cô chỉ có hai tấm thẻ gợi ý cô chắc chắn sẽ không nói ra.
Còn số 7...!có trời mới biết, cô đúng là lừa người ta thật.
Siêu năng lực Thay thế quá mạnh, cô cảm thấy nếu có hai lần sử dụng thì không hợp logic, cho nên mới cố ý nói nó chỉ có thể sử dụng một lần.
Nếu như đoán đúng, chứng tỏ số 7 đã là người bình thường, rất dễ bị số 4 xé.
Nếu đoán sai, thì khi số 7 muốn loại số 4, anh ta nhất định phải sử dụng nốt lần siêu năng lực còn lại.
Cho dù đoán đúng hay sai, cô cũng không lỗ thứ gì.
"Xé bảng tên gấu bông à..." Số 7 cười cười, "Tôi bảo mà, sao cô luôn ôm chặt con gấu bông đó không chịu buông, mà con gấu này cũng chẳng phải đồ chơi quý giá gì".
Hóa ra là không thể buông ra!
Tư Hải nghiêm túc nói: "Vậy thì cô ấy nói đúng sao? Siêu năng lực Thay thế chỉ dùng được một lần?"
"Chuyện đến nước này còn giả bộ làm gì?" Số 7 lạnh lùng nói, "Nếu cô ấy nói dối, cô gấp nỗi gì?"
Chỉ có nói đúng tim đen thì mới nôn nóng đến vậy.
Tư Hải mấp máy môi, lựa chọn lùi bước, đề nghị: "Ba chúng ta có thể cùng hợp tác".
"Không cần phiền phức thế đâu, chỉ cần hợp tác với một người là đủ".
Số 7 cười nói: "Cô sợ cái gì? Tôi bây giờ chỉ là một người bình thường không có siêu năng lực".
Tư Hải im lặng không nói.
Cô bé có thể loại số 5 phần lớn bởi vì sau khi xé bảng tên của cô, số 5 mất cảnh giác.
Nhưng nếu như có một người chơi đàng hoàng cướp gấu bông của cô, cô không thể tin tưởng chính mình có thể bảo vệ nó.
Có vài chuyện nom thì sâu sắc khó lường, nhưng sau khi bị vạch trần thì cũng chỉ có vậy.
Siêu năng lực của cô bé cũng chỉ có thế.
Trước đó, chỉ có mình cô bé tấn công được người khác.
Nhưng sau khi lộ ra siêu năng lực, cô phải cố gắng bảo vệ gấu bông nên sẽ bó tay bó chân.
Tư Hải quay đầu nhìn về phía Hứa Giai, miệng mấp máy, dùng khẩu hình nói với Hứa Giai hai chữ: "Giúp tôi".
Hứa Giai nhìn trời, không hề mềm lòng.
Dù sao cô cũng chỉ là một người chơi lv1 nhỏ bé yếu ớt, cô rất sợ hãi đó.
Thắng lợi cuối cùng chỉ có một người, ai có thể trông cậy vào người khác đây? Tư Hải lại một lần nữa hiểu được sự thật tàn khốc này.
Cô bé vẫn còn đang cân nhắc thì số 7 đã cười lạnh bước đến.
Tư Hải cắn răng, dứt khoát ném gấu bông cho Hứa Giai: "Nhận lấy! Bảo vệ nó!" Sau đó cô bé chạy lên, giằng co với số 7.
Hứa Giai vô thức nhận lấy gấu bông.
Chờ khi cô lấy lại tinh thần thì ánh mắt cũng lóe lên sự ngầm hiểu ý..