GAMESHOW VÔ HẠN


Tiểu Dương đưa thẻ manh mối mới cho đồng bọn.
Tiểu Doãn nhìn lướt qua, phát hiện trên thẻ viết "Một con quỷ bị tô son lên môi sẽ bị loại".
"Son môi? Xem ra đây là nhược điểm của con gái".

Tiểu Doãn suy đoán.
"Chưa chắc".

Tiểu Dương nhắc nhở, "Trò chơi lần này không giống bình thường".
Tiểu Doãn mở vật phẩm ra xem xét, bên trong là son môi màu tím đen.

Tưởng tượng ra hình ảnh người chơi nam nào đó bị thoa thứ son môi này lên, Tiểu Doãn không nhịn được rùng mình một cái – hình ảnh đẹp mắt đến nghẹt thở.
"Cho đến bây giờ chúng ta đã tìm được hai tấm thẻ manh mối".

Tiểu Doãn tổng kết.

"Một kẻ không thể thét lên, một kẻ không thể bôi son.

Người chơi đã bị loại bao gồm số 1 và số 7".
Tiếp đấy, cô thở dài, thì thầm: "Còn nhiều người quá, không đoán được ra nhược điểm là của người nào".
"Bình tĩnh nào.

Chúng ta không biết nên tấn công ai, những người khác chắc chắn cũng đang phiền não về chuyện này".

Tiểu Dương nhẹ nhàng an ủi.
Tiểu Doãn lấy lại tinh thần, nghiêm túc bảo đảm, "Tóm lại, hôm nay tớ sẽ tuyệt đối chú ý cẩn thận, không để ai đánh lén mình!"
Ở bên ngoài, Tiểu Doãn và Tiểu Dương đúng là bạn trai bạn gái.

Một hôm nào đó, hai người tổ đội chơi game online, cô nhanh tay ấn vào chữ Yes, thế là cả hai bị kéo vào Gameshow vô hạn này.
Tình cảm của hai người họ rất tốt, chưa bao giờ nghi ngờ lẫn nhau.

Tiểu Doãn rất tin tưởng Tiểu Dương, thậm chí còn tin tưởng cậu ấy hơn cả những đồng đội được chia cùng nhóm.

Đáng lẽ hai người hợp tác với nhau, trong những trò chơi thế này phải thắng giòn giã mới đúng.


Nhưng mà...!đồng đội có giỏi cỡ nào cũng không kéo nổi người luôn đứt xích giữa đường.
Còn đang mải cùng bạn trai nói chuyện, từ điểm mù của mắt bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra, vươn về phía cô.

Bực mình hơn chính là, chuyện này không chỉ xảy ra có một lần, mà lần nào cũng tránh không nổi.
Ngược lại khi hai người họ bị phân đến trò chơi khác nhau, lúc chỉ có thể dựa vào chính mình, Tiểu Doãn lại lúc nào cũng tỉnh táo, biểu hiện xuất sắc.

Tuy gameshow này chỉ là trò chơi, không có hình phạt, thậm chí còn cho tiền thưởng mang tính chất an ủi.

Nhưng Tiểu Doãn không muốn làm vật cản, cô không muốn vì chính mình mà bỏ qua cơ hội để hai người họ cùng chiến thắng.
"Trò chơi mà thôi, tớ không trách cậu." Tiểu Dương không để ý cho lắm.

Dường như khóe mắt cậu ta thoáng thấy gì đó, sắc mặt đột ngột thay đổi, cao giọng nhắc nhở: "Cẩn thận!".
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu ta không khống chế được giọng nói, hét rất to.
Có người thừa dịp cô nói chuyện với bạn trai đến kiếm chuyện! Tiểu Doãn buồn bực phẫn nộ không thôi.

Giờ phút này, thù mới hận cũ xông hết lên đầu.

Cô nắm tay người mới đến, hung dữ quăng anh ta xuống đất!
"Á!" Số 8 hít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy eo mình sắp gãy đến nơi.
Tiểu Doãn nhìn thoáng qua khăn quàng đỏ rực ở trên tay người mới tới, mí mắt giật giật.

Suýt chút nữa, chỉ một chút nữa, cô sẽ lại bị loại.
Đúng vậy, người chơi bị loại khi quàng khăn đỏ lên cổ không ai khác, chính là cô.
Nhưng thứ làm cho Tiểu Doãn nổi giận chính là, tại sao không đánh lén sớm cũng không đánh lén muộn, mà lại đúng lúc cô vừa mới cam đoan xong.

Đúng là cố ý vả mặt cô mà!
"Đè anh ta lại, tớ bôi son lên miệng anh ta".

Tiểu Doãn nhếch miệng, lạnh lùng nhìn số 8.
Thoa son môi tím đen lên, sau đó ép anh ta soi gương, người này nhất định sẽ thét lên.

Cứ thế, có thể thử cả hai phương pháp.
Tốt nhất là có thể loại được người, không thì...!Tiểu Doãn lạnh mặt nghĩ, cho tên nhóc này có bóng ma tâm lý cũng được.
Số 8, "..."

Tiểu Dương nghe lời cô.
Trái tim số 8 run lên.

Người khác thì không biết, nhưng cậu ta sao có thể không biết chuyện nhà mình? Bôi son chính là nhược điểm của cậu ta!
Cậu ta còn nghĩ không tìm thấy manh mối, thì không ai nghĩ đến son môi cả, cho dù cậu ta tấn công thất bại cũng không sao.

Đối phương không làm gì được mình, chỉ có thể thả cậu ta đi, thế nên cậu ta mới to gan đánh lén.

Ai ngờ đối phương lại đang giữ đạo cụ loại mình!
"Tôi sai rồi! Tôi biết sai lầm của mình rồi, thật đấy!" Số 8 dứt khoát cúi đầu.
"Vào địa ngục từ từ sám hối đi!".

Tiểu Doãn ý chí sắt đá vặn son môi ra, son môi màu tím đen yêu diễm tà mị hiện lên.
Số 8 run rẩy.

Không chỉ bởi vì cậu ta sắp bị loại, mà còn bởi vì nghĩ đến chuyện mình bị bôi soi tím đen lên môi, sợ hãi trong đáy lòng trào dâng.
Cậu ta cảm thấy mình còn có thể giãy dụa nên ra sức phản kháng, dùng toàn bộ sức mạnh, muốn cứu vớt tấm thân bé nhỏ đáng thương của mình.

Ai ngờ Tiểu Dương chỉ cần dùng một tay là giữ được cậu ta lại.
"Giữ được rồi, bôi son lên đi".

Tiểu Dương báo cáo với bạn gái.
Thế là Tiểu Doãn không hề khách khí xuống tay.

Cô rất cẩn thận vẽ son theo đường môi của số 8, ý muốn trang điểm cho cậu ta đẹp mắt một chút.
Nhưng người trong cuộc không muốn phối hợp, liều mạng giãy dụa.

Đầu lắc một cái, son môi đã từ môi chạy đến nhân trung.
Tiểu Doãn tức, nhắm mắt nhắm mũi bôi son xuống, dù sao dưới mũi đều là miệng...
"Cứu mạng!!!".

Số 8 thảm thiết kêu lên.


Tiếng la hét của cậu ta truyền đi rất xa, chắc là sẽ có người nghe thấy.
Thế là Tiểu Doãn tự giác tăng tốc độ.

Cô múa may một hồi, như dùng sáp màu tô tranh vẽ, tô qua tô lại.
Một lát sau, nhân trung, môi, cằm của số 8 đều tím đen một mảng, nhìn rất đáng sợ.
Son môi bôi xong, thét cũng thét xong, có thể loại người chơi này chưa? Tiểu Doãn nhìn số 8, hai mắt đầy chờ mong.
Không phụ hi vọng của cô, tiếng chuông lại Tinh một tiếng bên tai.
Một giây sau, loa phát thanh tuyên bố: "Quỷ số 8 OUT!"
Cùng lúc đó, trước mặt những người còn sống hiện lên dòng chữ đỏ máu: "Đã nói không nên bôi son mà?"
Số 8 uất ức trong lòng, gầm thét: "Tôi có muốn bôi đâu!!"
Tiểu Doãn giương cằm, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, ai bảo anh đánh lén tôi? Đáng đời!
Số 8 mang theo cả người lôi thôi lếch thếch, lòng đầy oán hận, hoàn toàn biến mất.
Cách đó không xa, Hứa Giai dán chặt vách tường, chăm chú che miệng của mình.

Vừa rồi cô nghe thấy có người hô cứu mạng, dường như hai bên đang tấn công lẫn nhau thế là vội vàng chạy đến xem.

Ai ngờ sau khi đến cô lại chứng kiến toàn bộ quá trình số 8 bị chà đạp.
Lòng dạ Hứa Giai ứa ra hơi lạnh.

Cô hiện giờ cảm thấy, bản thân bị loại không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là bị bọn họ dùng toàn bộ vật phẩm tìm thấy thử nghiệm lên người mình...
**
"Số 8 OUT? Vậy thì chỉ có Nhạc Lâm đeo kình." Tư Hải lẩm bẩm một mình.
Thế nhưng ngay sau đó, cô liền nhíu mày: "Còn lại bốn người, số 5 và số 6 luôn đi cùng nhau, Nhạc Lâm khó đối phó, Hứa Giai cũng không dễ động vào..."
Tư Hải không khỏi ngẩng mặt lên trời, hoài nghi cuộc đời – tại sao còn lại toàn những kẻ phiền phức vậy?
Cô còn định loại Nhạc Lâm, nhưng hiện giờ lại không còn tâm tư đó.

Dưới tình huống hiện tại, số 5 và số 6 còn khó giải quyết hơn, không thể không phòng.
Thế nhưng chẳng lẽ lại phải hợp tác cùng Nhạc Lâm hoặc Hứa Giai sao? Hai người này đều chẳng phải dạng lương thiện gì! Hợp tác với họ chẳng khác hổ mời người đến lột da.
"Không còn đường sống.

Cho dù tính toán thế nào, muốn giải quyết từng đối thủ một đều quá khó".

Tư Hải xoa xoa giữa hai hàng lông mày, cảm thấy đau đầu.
Cô muốn tìm ra một con quỷ không giống quỷ nhất, nhưng mà lại chẳng tìm được ai.
Tư Hải còn đang chìm trong suy ngẫm, gáy bỗng nhiên bị gõ một cái, thế là mờ mịt nhìn sang.
Hóa ra là Nhạc Lâm cầm búa hơi chui ra từ sau lưng cô, không hề do dự đập cô một cái.
"Bị loại chưa?" Nhạc Lâm vừa hỏi, vừa nhét bàn tay vào trong túi, dường như nếu chiêu này không được thì ta tìm chiêu khác.
Tư Hải, "..."
Cô vắt óc đứng đây nghĩ cách, cuối cùng chỉ vì không để ý nhất thời mà bị loại thế sao? Sớm biết thế thì quản thắng hay không làm gì, xử lý Nhạc Lâm cho nhanh!
Đáng tiếc, nói gì cũng đã trễ.

"Tinh!" Tiếng chuông kỳ lạ lại vang lên bên tai người chơi.
Một giây sau, loa phát thanh tuyên bố, "Quỷ số 3 OUT."
Cùng lúc đó, trước mắt những người chơi còn sống hiện lên dòng chữ đỏ máu: "Đã nói đừng để mình bị đánh trúng rồi mà?"
"Đi đây, mấy người cố lên nhé".

Cho dù thua, Tư Hải cũng vẫn thể hiện vẻ thoải mái như thường.

Thân thể của cô nhanh chóng biến mất, đồng thới búa hơi cũng biến mất theo.
Nhạc Lâm chậm rãi thở dài một hơi, cảm thấy sung sướng khắp người, tâm tình vui vẻ khác thường.

Hắn tự nói với mình: "Còn một kẻ phải báo thù nữa".
**
Bởi vì trong tay không có đủ manh mối nên bốn người tiếp tục đi tìm thẻ.
Không lâu sau, Hứa Giai tìm được thẻ manh mối: "Một con quỷ quàng khăn đỏ lên cổ sẽ bị loại".

Bên cạnh có vật phẩm – một chiếc khăn quàng đỏ chót.
Hứa Giai cầm lấy khăn quàng.

Thẻ manh mối lúc trước của cô đã dùng hết, đối thủ cạnh tranh hiện tại chỉ còn ba người, cô lại chỉ biết nhược điểm của một người.
"Đến tìm Tiểu Doãn, Tiểu Dương, bọn họ nhất định sẽ không để ý đến mình.

Nhạc Lâm từng bị mình lừa, sẽ không đồng ý hợp tác".

Hứa Giai khổ sở suy nghĩ: "Phải nghĩ cách mới được".
Một nơi khác, Tiểu Dương lại tìm được một tấm thẻ manh mối: "Một con quỷ bị tháo mắt kính xuống sẽ bị loại".
Cậu ta quay đầu hỏi Tiểu Doãn, "Vừa rồi cậu tìm được thẻ nhắc nhở, nói người hét to sẽ bị loại, đúng không?"
Tiểu Doãn gật gật đầu, "Đúng thế."
Tiểu Dương giơ tấm thẻ mới tìm thấy ra, "Trước mắt chỉ còn lại Hứa Giai và Nhạc Lâm, một người tháo mắt kính thì bị loại, một người hét lên thì bị loại."
Tiểu Doãn lập tức hiểu ngay, "Người tháo mắt kính sẽ bị loại chắc chắn là Nhạc Lâm, chỉ có anh ta đeo kính".
Vậy người thét lên chỉ có thể là Hứa Giai.
Tiểu Dương cũng gật đầu, nói: "Đi thôi, bắt người nào.

Tốt nhất là tìm thấy họ trước khi họ hợp tác, loại một người trước đi".
Tiểu Doãn đề nghị, "Bắt Nhạc Lâm đi.

Lỡ đâu Hứa Giai có chết cũng không chịu hét lên, thì hai chúng ta cũng không làm gì được cô ta".
"Được." Tiểu Dương đồng ý ngay.
Ấn đọc bình luận cái đi nè~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi