Yêu đương chưa tới nửa tháng, Hứa Giai phát hiện ra một chân lý - yêu đương vừa tốn thời gian còn tốn cả năng lượng.
Nếu không phải cô có thể kiếm được vài ba trăm ngàn một ngày, một tháng kiếm được hai ba triệu, thế thì chắc chắn cô chẳng thể có tâm tư đi tìm đối tượng để yêu đương được.
Kẻ mới có bạn trai, thời gian huấn luyện bị giảm mất một phần tư - Hứa Giai cho biết.
"Hay là chúng ta cùng nhau tập luyện đi?" Tề Viễn nhiệt tình tự giới thiệu, "Tớ có thể làm bao cát cho cậu!"
Hứa Giai liếc mắt, cô chỉ là một người mới tập luyện chưa đầy 3 tháng, gặp phải một kẻ già đời lão luyện đã tập luyện đến mười mấy năm, nhìn đối phương thế nào cũng không thấy giống một bao cát.
"Cảm ơn, tớ không thích tự ngược đâu".
Hứa Giai từ chối.
"Ai lại ngược bạn gái của mình chứ?" Tề Viễn dở khóc dở cười.
"Cậu có nhường tớ cũng không nỡ đánh! Mà hai chúng ta luyện tập với nhau cũng có ý nghĩa gì đâu?" Hứa Giai khó hiểu.
Tề Viễn tự nhủ, có ý nghĩa chứ, vô cùng có ý nghĩa là khác.
Đáng tiếc Hứa Giai không cảm thấy như vậy.
Cô kiên quyết yêu cầu nhân tố quấy nhiễu rời khỏi sân, để tránh lúc cô tập luyện sẽ phân tâm và bị thương.
Tề Viễn bất đắc dĩ đành phải rời đi.
Về đến nhà, người chơi có đủ giá trị sức mạnh và giá trị trí tuệ cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán.
Vất vả lắm mới có bạn gái, thế mà không thể giây giây phút phút bên cạnh ôm hôn, thật quá là thê thảm.
**
Năm ngày sau, một trò chơi mới lại chính thức bắt đầu.
Sau khi mở mắt ra ngắm nhìn bốn phía, Hứa Giai phát hiện mình đang xuất hiện ở trong một sân trường.
Chỉ là lúc này bên cạnh cô không có ai cả.
Chữ lớn màu vàng kim bắt đầu hiển thị, giới thiệu quy tắc trò chơi.
"Chào mừng bạn đến với Game show vô hạn".
"Trò chơi vòng này có tên là "Chơi trốn tìm cùng quỷ", tổng cộng có 10 người chơi tham gia.
Trong đó bạn là người chơi số 2, thân phận là oán quỷ".
"Đêm khuya, trong sân trường có 10 sinh vật, có con người, có quỷ, có oán quỷ".
"Chú ý 1: Trong trường học có các tấm thẻ manh mối được cất giấu ở mọi nơi.
Dùng bút viết con số của người chơi khác lên đó bạn có thể biết được thân phận của đối phương".
"Chú ý 2: Nếu quỷ xé được bảng tên của con người, hoặc con người xé được bảng tên của quỷ (bao gồm cả oán quỷ), thân phận của cả hai sẽ bị tráo đổi.
Quỷ A xé trúng bảng tên của quỷ B (bao gồm cả oán quỷ), quỷ A sẽ bị loại.
Con người A xé bảng tên của con người B, người bị xé bảng tên (B) sẽ bị loại.
Oán quỷ thành công xé được bảng tên hai con quỷ khác sẽ được chuyển thế thành người, xé bảng tên con người, oán quỷ lập tức bị loại".
"Chú ý 3: Quỷ có thể sử dụng phương pháp giải hận để chuyển thế thành người."
"Người chơi hãy tích cực tìm thẻ manh mối, cẩn thận tránh khỏi tấn công của những người chơi khác.
Sau một tiếng, người chơi có thân phận là con người may mắn sống sót sẽ giành được thắng lợi".
"Mười phút sau trò chơi chính thức bắt đầu, mong người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng".
Tiếp theo là phần thưởng chiến thắng.
[Những người chiến thắng trong trò chơi lần này sẽ chia đều số tiền thưởng 1 triệu.
Nếu như chỉ có một người chơi sống sót thì người đó sẽ nhận được toàn bộ tiền thưởng].
[Sau khi kiểm tra đối chiếu, cấp độ của bạn hiện đang là người chơi level 3.
Tất cả tiền thưởng bạn nhận được trong trò chơi lần này sẽ tăng thêm 15%]
Hứa Giai nhanh chóng động não, phân tích: "Thân phận con người có thể bị quỷ cướp đi, nhưng không phải lo bị quỷ tấn công; quỷ xé bảng tên lẫn nhau sẽ bị loại, lại còn lo lắng bị oán quỷ uy hiếp.
Oán quỷ không sợ bị xé, nhưng nếu tất cả quỷ đã giải hận thành công, thì oán quỷ không thể nào chuyển thế thành người."
"Nói cách khác, việc thay đổi thân phận của mình trong trò chơi lần này rất quan trọng".
"Quan trọng nhất là người chiến thắng cuối cùng của trò chơi lần này có thể nhiều hơn một người.
Nếu nhận được thân phận con người và ẩn náu cho đến tận khi trò chơi kết thúc, việc chiến thắng không phải là chuyện khó khăn gì.
Chẳng qua nếu muốn đạt được nhiều tiền hơn, thì nhất định phải giảm bớt số lượng người sống sót".
Hứa Giai lộ ra vẻ mặt suy ngẫm: "Chẳng trách trò chơi lần này lại có tên là trốn tìm cùng quỷ, đúng thật là một đám người đi trốn, một đám người phải đi tìm".
Cân nhắc một lát cô đã có ý tưởng, lẳng lặng chờ đợi trò chơi bắt đầu.
Sau khi vòng ánh sáng biến mất, Hứa Giai tùy ý đi lại trong sân trường.
Là một oán quỷ không ai có thể loại bỏ nên cô vô cùng an toàn, chỉ cần chú ý kỹ số lượng quỷ còn lại, trước khi tất cả bọn họ giải được hận thì diệt trừ hai con đi là được.
Mới đi chưa được bao lâu cô đã thấy có hai bóng người đang giằng co, trong đó có một người hết sức quen mắt.
Hứa Giai vui vẻ đi tới, chào hỏi: "Đã lâu không gặp".
Người kia nét mặt lanh tanh, lời nói phát ra từ trong nội tâm: "Tôi hi vọng hai chúng ta vĩnh viễn đừng gặp nhau".
"Đừng như vậy chứ".
Hứa Giai vui vẻ đáp lời, "Tốt xấu gì hai ta cũng từng kề vai chiến đấu".
"Sau lần đó gặp lại, cũng có thấy cô nhớ tới tình đồng đội buông tha cho tôi đâu".
Tư Hải bĩu môi, tâm tình chẳng tốt tí nào.
Sắc mặt Hứa Giai nghiêm nghị: "Sao tôi có thể cố ý tha cho cô được? Như thế chính là khinh thường cô đó!"
Hai người câu được câu chăng nói chuyện, người còn lại nhịn không được, lòng bàn chân như bôi dầu nhanh chóng chạy mất.
Hứa Giai nhìn theo người nọ đã chạy xa, vô tội chớp chớp mắt: "Có phải tôi đã quấy rầy hai người rồi không?".
"Có gì tốt đâu mà quấy rầy? Dù sao tôi cũng không quen người ta".
Tư Hải từng bước lùi về phía sau, ý định rút lui vô cùng rõ ràng.
Đợi đến khi khoảng cách giữa hai người đã đủ xa, cô bé không nói hai lời đã xoay người bỏ chạy, còn không thèm quay đầu nhìn lại.
Hứa Giai: "..."
Cô bị ghét đến như vậy cơ à?
"Ôi thành kiến người đời!" Hứa Giai bắt đầu thở dài đi về hướng khác.
**
Số 10 đang đi dạo trong lớp học, cũng không nhịn được lải nhải một mình: "Hiệu ứng ánh sáng của trò chơi này tốt ghê! Ánh đèn màu đỏ mờ chiếu lên vách tường giống y như máu.
Độ sáng cũng không đủ, dễ làm người chơi hoảng loạn."
Cậu ta vừa nói vừa tìm đồ trong bàn học.
Bỗng nhiên, một cú đánh đập mạnh vào gáy cậu ta.
Số 10: "!!!"
Cậu ta quay phắt đầu lại, phát hiện số 9 vô tội đứng ở ngay phía sau, nhìn cậu ta cười cười: "Bị doạ rồi hả?" Giống như một trò đùa.
"Nhiệm vụ giải hận phải không?" Số 10 không hề bị lừa gạt, nhanh chóng liên tưởng tới chuyện khác.
"Không phải".
Số 9 kiên quyết phủ nhận.
"Không phải nhiệm vụ giải hận thì anh đập vào gáy tôi làm gì?" Số 10 giơ tay lên ôm đầu, nét mặt buồn rầu oán hận, "Đập mạnh như thế, đau quá".
"Chào hỏi cậu thôi, xem cậu có bị dọa hay không".
Số 9 hờ hững bảo thế, nhưng lại lặng lẽ bước ra xa.
Số 10 nhanh chóng đuổi theo quyết tâm muốn báo thù: "vậy thì để tôi đánh trả anh một cái".
"Sao cậu nhỏ mọn thế?" Số 9 trốn sang bên cạnh.
"Anh hào phóng vậy thì anh để cho tôi đánh đi!" Số 10 đuổi theo không bỏ.
Số 9 không thể thoát được, đành phải nhận lỗi: "Được rồi, là tôi sai, để cho anh đánh lại".
Dù sao thì nhiệm vụ giải hận của mỗi con quỷ là không giống nhau, cho dù anh ta bị đánh cũng sẽ không bị tổn thất.
Về phần anh ta, nhiệm vụ giải hận là phải đánh vào gáy ba người chơi khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ này anh ta mới có thể biến thành người".
Số 10 không hề khách khí, đi tới bên cạnh số 9, sau đó...!nhanh chóng xé bảng tên.
Số 9: "???"
Tại sao anh ta lại nghe thấy tiếng "xoẹt"?
Số 9 xoay người lại, nhìn thấy số 10 đang đắc ý mỉm cười: "May mắn ghê, một con quỷ đang đi làm nhiệm vụ giải hận tự dưng lại dâng đến trước miệng".
"Anh là oán quỷ?" Số 9 bừng tỉnh.
Lúc này anh ta mới kịp phản ứng lại, hiểu ra lúc nãy số 10 đuổi theo mình đòi báo thù, thực chất chỉ là muốn tìm một lý do thích hợp để lại gần.
bởi vì cậu ta đã đoán được mình đang đi làm nhiệm vụ giải hận, xác định mình là quỷ, cho nên có thể yên tâm loại trừ".
Loa phát thanh thông báo: "Quỷ số 9 OUT! Quỷ số 9 OUT!".
Số 10 nhét bảng tên vào tay số 9, thân thiết vỗ vai: "kiếp sau hãy đầu thai làm người cho tốt, đừng làm cô hồn dã quỷ nữa".
"Em gái mày!" Số 9 ném bảng tên của mình xuống đất.
Chỉ mới không chú ý một chút đã bị loại ngay! Trò chơi còn mới bắt đầu chưa được nổi mấy phút nữa.
Số 9 trong lòng đầy oán giận, tự nhủ không biết có phải mình đã phá kỷ lục người chơi bị loại nhanh nhất hay không.
Nhưng anh ta vẫn không cam lòng, chất vấn: "anh không sợ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ giải hận rồi sao?".
"Nếu như anh đã thành con người, chắc chắn anh sẽ không chấp nhận cho tôi đến gần.
Mà anh sẽ chạy thật xa không thèm quay đầu nhìn lại".
Số 10 cười nhạo, tiếp tục đi tìm thẻ đạo cụ.
Số 9 suy nghĩ cẩn thận lại, không thể không thừa nhận lời của số 10 là lời nói đúng.
Nếu như anh ta đã biến thành con người, chắc chắn anh ta sẽ liều mạng chạy cho thoát! Bởi vì anh ta vẫn là quỷ nên anh ta mới không cảnh giác.
Nghe thấy tiếng loa phát thanh thông báo, Hứa Giai bỗng nhiên dừng bước.
Cô không dám tin: "Số 9 là quỷ?"
Theo quy tắc trò chơi đã nêu, nếu quỷ xé quỷ sẽ bị loại.
Nhưng trên thực tế để tránh nhóm oán quỷ tấn công, phần lớn những con quỷ đều sẽ chọn con đường giải hận trước sau đó mới bắt đầu tấn công người chơi khác.
"Chẳng lẽ...!oán quỷ không chỉ có một con?" Hứa Giai không khỏi sinh ra những phỏng đoán khác.
Giây tiếp theo, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng.
Sở dĩ cô ung dung đi dạo ở nơi này, bởi vì cô cảm thấy thân phận của mình không cần phải vội vàng, có thể đợi xem trò chơi diễn biến ra sao rồi từ từ điều chỉnh chiến lược.
Nhưng nếu có đến hai ba con oán quỷ, giờ phút này đều đang lùng sục bắt quỷ, những con quỷ khác lại cố gắng thực hiện nhiệm vụ giải hận, nhanh chóng biến thành người, vậy thì một lát nữa trong trò chơi này sẽ không còn quỷ, vậy thì chẳng phải cô sẽ khổ chết rồi sao!
Nghĩ đến đây, Hứa Giai lo lắng hơn thật, không cầm lòng được tăng tốc độ bước đi về phía trước.
**
Tề Viễn đang đi trên hành lang.
Vừa đi anh vừa cảnh giác nhìn xung quanh, lúc nào cũng chú ý động tĩnh.
Đột nhiên, nét mặt anh thay đổi, tìm được một mục tiêu không tồi.
Số 8, là một chàng trai tầm 20 tuổi, dáng vẻ nôn nớt, có lẽ là một sinh viên.
Tuy là một nam sinh, nhưng dáng người rất gầy yếu, hai mắt lơ mơ, hơi giống mọt sách.
Tề Viễn lặng lẽ tới gần, sau đó nhổ một sợi tóc.
Số 8 bị đau, nhanh chóng xoay người dựa lưng vào tường, sợ hãi nhìn về phía kẻ đánh lén.
Dáng vẻ Tề Viễn rất vô tội: "Tôi chỉ đi ngang qua, cậu cứ tiếp tục đi".
"Nhiệm vụ giải hận?" Số 8 nhanh chóng đoán ra.
Con ngươi cậu ta dịch chuyển, trên mặt lại hiện ra về sợ hãi, cố gắng giữ bình tĩnh: "tóc cũng đã nhổ rồi, anh còn đứng đây làm gì? Mau đi đi!"
Tề Viễn ngẩn ra, nhìn số 8 một cách kỳ quái.
Nhưng suy nghĩ một chút, anh lại cười như không cười mà hỏi: "Con người sao?"
"Không phải!" Số 8 chém đinh chặt sắt phủ nhận.
"Đúng, tôi cũng cảm thấy không phải".
Tề Viễn gật đầu, nghiêm túc phân tích: "Cậu diễn quá lộ liễu.
Nếu như cậu là con người, chắc chắn cậu sẽ không sợ bị xé bảng tên, cùng lắm chỉ bị trao đổi thân phận mà thôi".
"Lúc mới bị đánh lén, con người sẽ hành động theo bản năng của mình, hành động đó không thể nào lừa được người khác - rõ ràng cậu đã bị dọa, vậy thì chắc chắn cậu không phải là con người".
"Hiện giờ cậu cố ý giả vờ, là muốn để tôi ra tay với cậu đúng không?".
Tề Viễn lắc lắc đầu: "Ngây thơ quá".
Nếu như anh đã hoàn thành nhiệm vụ giải hận, vậy thì anh đã là con người, số 8 là quỷ, anh xé bảng tên của cậu ta xuống, thân phận hai người sẽ bị hoán đổi.
Nếu nhổ tóc của một người chưa đủ để hoàn thành nhiệm vụ giải hận, anh vẫn là quỷ, như thế nếu anh sẽ bảng tên của quỷ số 8 xuống, anh sẽ bị loại.
Nếu như bị số 8 lừa, tin lời cậu ta, thì cho dù anh là con người hay bất cứ thân phận nào khác thì anh cũng sẽ vui vẻ xé bảng tên cậu ta xuống.
Nhưng khi bảng tên đã xé xuống rồi, người được lợi sẽ chỉ có thể là số 8.
Sắc mặt số 8 xám đen.
Đối phương đoán được toàn bộ, cậu ta không còn lời nào để nói, chỉ có thể bỏ lại một câu: "Anh không tin thì thôi".
Sau đó nhanh chóng rời đi.
"Cuộc đời là một vở kịch, tất cả đều phải dựa vào diễn xuất".
Tề Viễn than một câu, sau đó chọn bừa một hướng để đi.
Chỉ là vừa tới góc rẽ, thì bỗng có một bàn tay vươn tới! Đó chính là số 10!
Tề Viễn giật mình.
Anh đang mải sắp xếp lại suy nghĩ, không nhận ra có người mai phục ở gần.
Đến khi phát hiện, kẻ đánh lén đã đưa tay lên lưng anh.
Động tác của Tề Viễn nhanh như điện giật, nhanh chóng xoay người, hất tay kẻ đánh lén.
Số 10 không bỏ cuộc, từ bỏ phòng ngự, liều lĩnh tấn công.
Cuối cùng anh ta cũng nắm được bảng tên, hung tợn xé xuống.
Số 10 vô cùng kích động.
Anh ta trợn mắt với Tề Viễn, sung sướng nói gần nói xa: "Tề Viễn, mày không nghĩ đến chuyện này phải không? Thế mà tao lại có thể loại được mày!"
Tề Viễn nghiêng đầu nhìn người đứng trước mặt, nửa ngày sau mới hỏi thăm: "Anh là ai?"
Số 10: "..."
Ký ức bị lừa vẫn còn mới mẻ, thế nhưng kẻ phạm tội lại đã quên hành động của mình.
Số 10 tức giận, nhưng lại ra vẻ rộng lượng: "Không nhớ trước kia đã từng gặp thì từ giờ trở đi mày sẽ nhớ, mày đã từng bị tao loại! Ha ha ha ha!"
Nói xong lời cuối cùng, cậu ta không nhịn được cười ha ha, rõ ràng đắc ý lắm.
Sắc mặt Tề Viễn rất bình tĩnh, không hề bối rối.
Anh nhếch miệng, cũng lộ ra một nụ cười kỳ quặc: "Tôi bị loại? Anh chắc chứ?"
"Đương nhiên!" Số 10 ngẩng đầu, ưỡn ngực kiêu ngạo: "Tao thấy mày nhổ tóc của số 8, chắc chắn đang làm nhiệm vụ giải hận.
Mà tao lại là oán quỷ, có thể loại quỷ!"
Tề Viễn nhắc nhở: "Anh xem lại đi, bên trong bảng tên viết gì?"
Trừ "quỷ" ra còn có thể là gì?
Số 10 buồn bực, lập bảng tên lên xem.
Ngay sau đó, hai chữ "con người" đập thẳng vào mặt.
Số 10: "..."
Chắc chắn đây là ảo giác..