Suy nghĩ một lát, Hứa Giai đã hiểu, điểm mấu chốt trong trò chơi lần này chính là: "Để bảo đảm thắng lợi, những người chơi phải xé bảng tên lẫn nhau, cố gắng đổi đội.
Biện pháp tốt nhất hiện giờ là nghỉ ngơi dưỡng sức, quan sát tình thế, đợi đến năm phút trước khi trò chơi kết thúc mới ra tay hành động".
Đang còn mải mê ngẫm nghĩ, trên đầu Hứa Giai đã xuất hiện một chiếc mũ trắng (ám chỉ cô là thành viên đội trắng), trò chơi cũng chính thức bắt đầu.
Cùng lúc đó, trước mắt Hứa Giai xuất hiện một hàng chữ trong suốt nhắc nhở: "Thành viên đội đen: số 1, số 3, số 5, số 7 (x)".
"Thành viên đội trắng số 2, số 4 (x), số 6, số 8 (x)."
"Hiện tại đội thắng lợi là đội đen".
"Trong đội chẵn có hai xman à..." Hứa Giai suy nghĩ rất nhanh, sau đó cảm thấy chuyện này không quan trọng lắm, "Giai đoạn đầu trò chơi, đội ngũ chiến thắng sẽ đổi tới đổi lui, lo lắng cũng không có ý nghĩa gì.
Quan trọng là giai đoạn cuối cùng, năm phút đồng hồ cuối, đó mới là thời khắc quyết định chiến thắng".
Thế là cô thoải mái dạo chơi, không có chút lo lắng nào.
Trò chơi diễn ra trong thư viện, tổng cộng có hai tầng, cũng không lớn cho lắm.
Rất nhanh, bốn thành viên đội trắng đã tập hợp.
Hứa Giai hiếm lạ nhìn người đồng đội quen thuộc kia, cảm thán: "Không hổ là vua tay thúi! Không những tốc độ tay nhanh mà may mắn cũng chẳng thấy đâu".
Số 4, Xman, Nhạc Lâm sắc mặt xám đen.
Giờ phút này hắn chỉ muốn im lặng, không muốn nói chuyện.
Số 8 mấp máy môi, chậm rãi mở miệng nói, "Dù sao chúng ta cũng là một đội..."
Số 6 không hề quan tâm, cắt đứt luôn, "Thắng hay thua đều là do chính mình".
Số 8: "..."
"Sao đây?" Số 6 lộ ra nét mặt cười như không cười: "Trông cậy chúng tôi giúp cậu chiến thắng à? Mặc dù trò chơi này là thi đấu đoàn đội, nhưng thực tế thì đây chính là trận chiến cá nhân.
Người chơi phải liên tục thoát khỏi đội ngũ có nhiều xman, người nào chống cự được tới cuối cùng chính là người chiến thắng".
Dừng một chút, số 6 dùng giọng điệu không quan tâm nói tiếp: "Mặc dù bốn người chúng ta chắc chắn không thể cùng chiến thắng với nhau, nhưng tôi vẫn chúc mọi người may mắn nhé".
Nói xong, hắn ta không lưu luyến chút nào, quay người rời đi.
Số 8 không nhịn được, nghiến răng ken két.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, cậu còn âm thầm cảm thấy may mắn vì mình chiếm được vị trí người chơi có thân phận, tự kiêu ngạo trong lòng, ai ngờ đây lại là một cái hố.
Gì mà sắm vai nhân vật chứ, có mà là quả bom người chơi bình thường nhìn thấy chỉ sợ tránh không kịp thì có.
"Cố lên" Hứa Giai dùng ánh mắt bày tỏ lòng cổ vũ.
Nhạc Lâm không hề thấy cảm động chút nào.
Hắn liếc mắt sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy cô nữa.
Hứa Giai nhún vai, dứt khoát rời khỏi.
Xung quanh chỉ còn lại mình số 4, số 8 không nhịn được kéo tay người ta kể lể: "Anh nói xem chuyện này là thế nào chứ? Còn tưởng có thân phận là chuyện tốt, ai ngờ...!Ôi~"
Nhạc Lâm liếc mắt nhìn số 8, sắc mặt lạnh nhạt: "Tôi thấy cậu còn đang nghĩ ngợi lung tung, chưa biết rõ tình thế hiện tại của mình đấy."
Số 8 giật mình.
Nhạc Lâm tiếp tục nói, "Người chơi bình thường muốn sống có không ít cách, nhưng xman muốn sống thì chỉ có một cách thôi".
Nhạc Lâm nhìn thẳng số 8, gằn từng chữ, "Tránh khỏi hai xman khác, một mình giành thắng lợi".
Nói xong, hắn không quay đầu, đi thẳng.
Số 8 được đánh thức, trong lòng lạnh run.
Lúc này cậu ta mới nhớ tới lời hệ thống nói: "Trò chơi kết thúc, đội có ít xman nhất sẽ giành được thắng lợi cuối cùng".
Có tổng cộng ba xman, rõ ràng đang nói rằng, đội chiến thắng là đội chỉ có một xman hoặc không có xman nào.
Nói cách khác, người chơi bình thường có lẽ còn có khả năng hợp tác với nhau, nhưng giữa các xman thì không thể nào.
Bọn họ phải đánh nhau vỡ đầu giành lấy cơ hội chiến thắng duy nhất.
Nghĩ đến điều này, số 8 không khỏi sốt ruột.
Cậu ta vội vàng lên đường, hi vọng nhanh chóng tìm được số 7 (xman), sau đó xé bảng tên đối phương, đổi mình sang đội đen.
**
Hứa Giai tìm một chỗ khuất ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi trò chơi tiến vào giai đoạn sau.
Chờ một lát, cô nhàm chán ngáp một cái, trong lòng thầm muốn tìm một quyển sách để đọc, giết thời gian.
"Chán thế hả?" Tề Viễn ngồi xuống cạnh bên.
Hứa Giai buồn bực: "Sao lại là cậu?" Nếu cô nhớ không lầm thì hai người họ đã liên tục tiến vào cùng một trò chơi rất nhiều lần.
Tề Viễn nhún vai, "Tớ cũng không biết, hệ thống sắp xếp."
Được rồi, Hứa Giai miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Cô lại ngáp một cái, hững hờ hỏi, "Có ý kiến gì không?"
Tề Viễn chậm rãi nói, "Trò chơi này rất đơn giản, chỉ cần lúc sắp kết thúc ra sức một chút, sắp xếp lại thành viên trong đội là có thể chiến thắng".
"Thế nhưng trò chơi này cũng rất khó, vì có quá nhiều nhân tố không thể nào xác định.
Vài phút cuối cùng chắc chắn tất cả người chơi sẽ hỗn chiến, xé bảng tên lẫn nhau".
"Sợ nhất là người chơi bình thường trong đội chúng ta sẽ bị xman xé bảng tên, trao đổi đội với xman.
Như thế, kết quả trò chơi có thể ngay lập tức bị thay đổi."
"Cho nên tớ có một cách".
Hứa Giai lộ ra nét mặt vô cùng nghiêm túc.
"Cách gì?" Tề Viễn tò mò.
Hứa Giai chỉ chính mình, nói: "Người chơi bình thường".
Lại chỉ sang Tề Viễn: "Người chơi bình thường".
Cuối cùng cô nói: "Chúng ta trước tiên cứ về cùng một đội đã, sau đó bắt cóc một người chơi bình thường vào đội.
Cứ như thế trong đội chúng ta chắc chắn có ba người chơi bình thường.
Cho dù người chơi thứ tư có là người bình thường hay là xman thì thắng lợi chắc chắn thuộc về chúng ta".
Bắt cóc...
Tề Viễn cong môi, nghiêm túc tiếp lời: "Ý kiến hay".
"Nhưng lại có thêm một vấn đề mới".
Hứa Giai vô tội chớp mắt: "Cậu có thấy người nào thích hợp không?"
Nếu như Nhạc Lâm không phải xman, chắc chắn cô sẽ không do dự chọn hắn.
Đáng tiếc, sứ mệnh vua tay thối của hắn quá mạnh mẽ, hết lần này tới lần khác cứ chọn trúng thân phận đặc biệt.
Nghĩ nghĩ, Tề Viễn nói: "Số 3 Chu Duyệt thì sao? Thực lực cô ấy không tồi, đầu óc cũng được, không đến mức tuột xích vào lúc quan trọng".
Hứa Giai cảm thấy có thể, "Trước kia từng quen biết, nói chuyện cũng đơn giản hơn".
"Đợi đến mười lăm phút trước khi trò chơi kết thúc, tớ dẫn cậu đi tìm cô ấy".
Tề Viễn thuận tay kéo đầu bạn gái tựa xuống vai mình, sắc mặt rất bình tĩnh.
**
Trên hành lang, hai người chơi nam đang điên cuồng đuổi bắt nhau.
Số 7 chạy đằng trước, số 8 đuổi phía sau, hai người thở hổn hà hổn hển, rõ ràng đã mệt mỏi, nhưng không ai chịu từ bỏ, vẫn đuổi chạy như cũ.
Số 7 bị đuổi theo quá gấp, hoảng hốt chạy bừa, kết quả chạy vào ngõ cụt.
Anh ta mới xoay người, số 8 đã chặn đường ra duy nhất, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh ta.
"Sao nghiêm túc thế anh bạn?" Số 7 phàn nàn.
Số 8 nghiêm mặt nói, "Xin lỗi.
Nhưng chỉ khi anh chết rồi tôi mới có cơ hội sống sót."
Đúng như số 4 (Nhạc Lâm) nói, chỉ có một xman có khả năng may mắn chiến thắng.
Nếu không may, có khi cả ba người họ sẽ bị loại hết.
Số 7 có ý định phá vòng vây từ phía bên trái, số 8 nhanh chân chặn lại.
Số 7 đang định chuyển hướng sang bên phải, ai ngờ số 8 lại ôm chặt anh ta, cánh tay cố gắng duỗi về phía sau.
Số 7 vô cùng bất đắc dĩ, số 8 quấn quá chặt, anh ta không thể nào thoát được.
Mà cho dù anh ta ra tay xé hay số 8 ra tay xé thì kết cục cũng như nhau, hai người họ sẽ trao đổi đội.
Số 8 an toàn vào đội đen, còn anh ta không thể không vào đội trắng có 2 xman (số 4 và số 7).
Thế nhưng cho dù không muốn thì anh ta cũng không thể trốn được.
Nghĩ thế số 7 quả quyết xé bảng tên số 8 xuống.
Loa phát thanh thông báo: "Người chơi số 7 và người chơi số 8 trao đổi đội ngũ.
Người chơi số 7 và người chơi số 8 trao đổi đội ngũ".
Mũ đội đầu của số 8 biến thành màu đen, mũ đội đầu của số 7 biến thành màu trắng.
Đồng thời, trước mặt tất cả các người chơi xuất hiện hàng chữ trong suốt thông báo: "Thành viên đội đen: Số 1, số 3, số 5, số 8 (x)".
"Thành viên đội trắng: số 2, số 4 (x), số 6, số 7 (x)."
"Hiện tại đội chiến thắng là đội đen".
Số 8 mừng rơn, tranh thủ thời gian chuồn đi.
Số 7 vội vàng đuổi theo, thề phải bắt được số 8, xé thêm lần nữa.
Số 8 hổn hà hổn hển chạy, không thèm để ý sau lưng.
Ai ngờ lúc chạy đến chỗ rẽ lại có một bàn tay vươn tới.
Số 8 ngốc ra, ba chân bốn cẳng ngăn cản đòn tấn công của đối phương.
Đáng tiếc thân thủ kẻ đánh lén nhanh nhẹn, bảng tên của cậu ta lập tức bị xé xuống.
Người kia xé xong lập tức xoay người chạy mất, chưa được mấy giây đã không còn bóng dáng.
Số 7 đến chậm một bước, tức đến bật cười: "Vào đội đen rồi cũng không giữ nổi chỗ, cậu còn muốn tranh giành với tôi làm gì?"
Số 8, "..."
Cậu ta không còn lời nào để nói.
Loa phát thanh đúng lúc thông báo:"Người chơi số 6 và người chơi số 7 trao đổi đội ngũ.
Người chơi số 6 và người chơi số 7 trao đổi đội ngũ".
Dòng chữ trong suốt lại hiện lên: "Thành viên đội đen: Số 1, số 3, số 5, số 6".
"Thành viên đội trắng: số 2, số 4 (x), số 7 (x), số 8 (x)."
"Hiện tại đội chiến thắng là đội đen".
Ba xman tụ hội ở đội trắng, hương vị tay thúi đập vào mặt.
Thân là người chơi bình thường duy nhất trong đội trắng, Hứa Giai vẫn lạnh nhạt nói tiếp: "Đội ngũ còn thay đổi nhiều lắm.
Nghỉ lúc nữa đi, nửa sau trò chơi hẵng bắt đầu ra sức".
"Được".
Tề Viễn nhẹ nhàng đáp lời.
Hai người họ nhàn nhã thoải mái, lẳng lặng ngồi một bên chờ đợi, khung cảnh đẹp như một bức họa.
**
Nhạc Lâm âm thầm nôn nóng trong lòng, nhưng hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hắn nói với chính mình: "Chưa tới lúc ra tay, lúc này chạy khắp nơi chỉ lãng phí sức".
Hắn ẩn nấp ở tầng hai, vừa chú ý động tĩnh của những người chơi khác, vừa nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trái ngược lại, số 7, số 8 hiện tại lại lo lắng không thôi.
Hai người họ chạy khắp mọi nơi, cứ như hai cơn lốc tàn phá bừa bãi bốn phương.
Số 3 – Chu Duyệt đang đi loanh quanh, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi tới, cô lập tức trốn đi.
Chỉ thấy số 8 mới bị ăn quả đắng đang đến gần, vừa chạy vừa chú ý cẩn thận quan sát, thế là cậu ta lập tức phát hiện được mục tiêu!
Cậu ta lập tức như một con hổ đói bắt được dê, nhào tới tóm lấy.
Chu Duyệt nhanh chóng giữ chặt cánh tay cậu ta, trong miệng toàn lời nói bậy: "Ôi chao, sao lại đi tấn công con gái thế này.
Cậu tùy tiện nhào vào tôi như thế, người khác nhìn thấy thì biết nói sao đây".
"Tất cả đều là người chơi, nào có phân biệt nam nữ!" Số 8 khàn giọng nói: "Nếu đã là trò chơi đương nhiên phải có tinh thần thi đấu, sao có thể vì cô là con gái mà tôi cố ý nhường cô được!"
Chu Duyệt đen mặt, trong lòng tự nhủ tên này nào có tinh thần thi đấu gì, tinh thần vì tiền thưởng thì có.
Nhưng mà khổ là cô không thể ra tay tấn công, bị nhốt vào góc chết, chạy cũng khó thoát, không thể không dùng lời lẽ thuyết phục: "Hay là thế này nhé, chúng ta oẳn tù tì đi.
Tôi thắng cậu thả tôi đi, tôi thua thì cậu xé bảng tên tôi xuống?"
"Được." Số 8 suy ngẫm chốc lát, đồng ý.
Oẳn tù tì, số 8 ra đá, Chu Duyệt ra vải, Chu Duyệt thắng.
Chu Duyệt mừng lắm, nhưng còn chưa đợi cô nói gì, số 8 đã nhào lại thêm lần nữa, nghiễm nhiên đang định tiếp tục dùng vũ lực xé bảng tên của cô.
Chu Duyệt, "..."
Hóa ra tên nhóc này không hề có ý định giữ lời hứa..