GAMESHOW VÔ HẠN


Trận đấu đầu tiên kết thúc, thẻ bài tự động đổi mới.

Hệ thống không thông báo kết quả đặt cược, chỉ tuyến bố: "Trận thứ hai, người chiến thắng là người lật được con số lớn nhất".
Tề Viễn nao nao, rất nhanh đã nhận ra một chuyện: "Đặt cược cho cả vòng chứ không phải từng trận?"
Nói cách khác, cả trò chơi lần này chỉ có ba cơ hội đặt cược.
Hứa Giai lại chú ý đến chuyện khác: "Thế có nghĩa là, sáu người chúng ta phải tiếp tục lật bài?"
Vừa nói, cô vừa hướng ánh mắt nhìn sang người nào đó.
Nhạc Lâm, "..."
Hắn có một dự cảm không hay, hắn luôn cảm thấy có chuyện gì đó lại sắp xảy ra.
Những người khác cũng chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu thứ hai.
Lâm Hi bước lên trước một bước: "Vừa rồi theo trình tự 1-6 rồi, thì lúc này đến 6-1 nhỉ?"
Dù sao cũng không thể không lên, kết quả trò chơi vẫn phải xác định.
"Được".

Tề Viễn thoải mái đồng ý.
Thế là Lâm Hi là người đầu tiên bước lên, lật thẻ số 13, mặt sau viết đúng con số 13.000, không tệ lắm.
Tiểu Doãn nghĩ nghĩ, lật thẻ số 7, đáng tiếc mặt sau là 6000.
Lúc Nhạc Lâm bước lên, hắn hít sâu khiến mình bình tĩnh hơn, cẩn thận quan sát.

Nhìn tư thế của hắn thì cứ như đang có ý đồ xuyên thấu thẻ bài, nhìn ra con số phía sau.

Rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định, lật thẻ số 5, con số 18.000 xuất hiện trước mặt mọi người.
"Oa!!!"
Tiếng thán phục liên tiếp vang lên.
Sắc mặt Tư Hải phức tạp: "Dựa theo trình từ lớn đến nhỏ, con số 18.000 lớn thứ ba trong 20 con số, chỉ có 19.000 và 20.000 mới thắng được nó.

Nếu Nhạc Lâm không thắng được thì từ hôm nay trở đi tôi sẽ tin tưởng huyền học".
Nói xong, cô chọn thẻ số 8, một giây sau, con số 19.000 xuất hiện.
Nhóm người còn lại: "!!!"
Nhạc Lâm trừ f*ck ra thì không còn lời nào để nói.

"Ha ha ha ha." tiếng cười hủy thiên diệt địa đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Doãn cười gập cả người, liên tục hỏi: "Cô phục chưa? Có phục chưa hả?"
Tư Hải lau mồ hôi, quyết định từ bỏ thành kiến trước giờ đối với huyền học.
Hứa Giai cũng cười không nổi nữa, bước tới tùy ý chọn con số 20.

Nhưng mà con số lớn nhất 20.000 lại cứ thế mà xuất hiện.
"Ha ha ha ha ha!" Lại một trận tiếng cười lớn vang lên.
Lâm Hi không thể không thừa nhận, "Người chơi tài giỏi sóng sau xô sóng trước, tôi nhận thua".
Tiểu Doãn ngã ngồi dưới đất, la hét: "Vất vả lắm mới lật được 18.000 thế mà lại bị hai kẻ đè đầu.

Hóa ra trước giờ tôi đã quá coi thường anh! Ôi ôi, không may thành dạng này, làm sao anh có thể yên bình lớn đến tận giờ vậy?"
Nhạc Lâm mím chặt môi, không muốn nói chuyện.
"Mỗi lần có trò chơi so vận may, Nhạc Lâm là người xứng đáng với MVP nhất".

Tề Viễn thực lòng than thở.
Tài năng này có cho hắn cũng không muốn! Nhạc Lâm cảm thấy trái tim mình đau quá.
Hệ thống đúng lúc tuyên bố, "Trận thứ ba, người chơi lật được thẻ 8000 là người chiến thắng.

Nếu không có ai lật trúng thì người lật trúng tấm thẻ gần với 8000 nhất là người chiến thắng".

(Ví dụ 7000 hoặc 9000).
Tề Viễn đề nghị, "Nhạc Lâm lật trước đi, sau đó Hứa Giai, Tiểu Doãn lật, thế nào?"
Tư Hải tràn đầy phấn khởi miêu tả, "Nhạc Lâm lật ra 7000, sau đó người tiếp theo lật được 8000, chậc chậc..."
Cô mới hơi tưởng tượng, lập tức cảm thấy cảnh đẹp như họa.
Nhạc Lâm không đáp lời, hơi nâng cằm, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng – làm bộ điềm nhiên như không có việc gì chính là kiên cường cuối cùng của hắn.
Ai ngờ tấm thẻ số 7 mới được lật ra, con số 9000 lập tức xuất hiện.
Tư Hải không giữ nổi nét mặt, hiếm khi bật cười thành tiếng.
Tiểu Doãn lẩm bẩm liên tục, "Người tiếp theo lật ra 8000 thì kịch bản đã hoàn thành."
Ai ngờ cô nàng tiện tay lật một cái, con số lật ra lại là "11000".


Tiểu Doãn đành phải đem hi vọng gửi gắm cho Hứa Giai, ánh mắt tràn ngập cổ vũ: "Dựa cả vào cô".
"Tôi không có năng lực đặc biệt sao có thể muốn lật gì là lật được chứ?" Hứa Giai tiện tay lật tấm thẻ số 16, trong lòng cũng không ôm kỳ vọng lớn.
Ai ngờ ——
"8000!!!"
"Ha ha ha ha! May mà tôi kịp khống chế, chút nữa là cười thành tiếng heo kêu rồi".
Tất cả mọi người hòa vào bầu không khí sung sướng vui vẻ, ai cũng hòa thuận, vui sướng nói chuyện phiếm.

Chỉ có suy nhất Nhạc Lâm đứng một bên ngẩn người, nét mặt mờ mịt luống cuống – thế giới này có phải đã tàn nhẫn với hắn quá rồi không?
Hệ thống tuyên bố, "Trò chơi đầu tiên kết thúc, người chiến thắng là số 2".
"Kết quả đặt cược của người chơi như sau:
Sáu người chơi đều bỏ quyền, không ai đặt cược".
Tiểu Doãn nói thầm "Vua tay thối tham gia thi đấu, ai dám đặt cược chứ".
Tư Hải thì lại nghĩ: "Sáu người đều tham gia, biến số quá lớn, không nên đặt cược".
Đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên tối đen, bàn tay giơ lên cũng không nhìn thấy ngón.
Hứa Giai hơi ngốc ra, vô thức hỏi thăm, "Có chuyện gì thế?"
"Chẳng lẽ trò chơi lần này không chỉ đặt cược mà còn có nhiệm vụ khác?" Tư Hải nghi ngờ.
Tiểu Doãn nhịn không được phàn nàn: "Tối quá, sao còn chưa bật đèn vậy?"
"Im lặng!" Bỗng nhiên Tề Viễn vội vàng nói nhanh: "Đừng nói nữa".
"Gì chứ..." Tiểu Doãn nhẹ giọng lầm bầm một câu, nhưng cuối cùng vẫn thành thật ngậm miệng.
Lát sau, bóng tối dần lui, ánh sáng trong phòng trở lại như cũ.
Hàng chữ to màu vàng hiện lên: "Ngời chơi số 5 (Tiểu Doãn) bị người thiết kế lấy đi 60.000 phí nhiệm vụ.

Hiện tại số dư là -26.667".
"Chú ý 1: Sau khi người thiết kế hoàn thành nhiệm vụ ẩn có thể cướp phí nhiệm vụ của những người chơi khác."
"Chú ý 2: Sau ba vòng trò chơi, người chơi cần phải suy đoán ra thân phận của người thiết kế.

Nếu đoán đúng, mỗi người chơi sẽ được chia đều phí nhiệm vụ tích lũy của người thiết kế".

Người thiết kế?! Tất cả người chơi đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"-26667..." Tiểu Doãn bị con số này làm cho chết đứng.
Nhưng rất nhanh tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần, bắt đầu suy nghĩ: "Tại sao lại là 60.000?"
"Người thiết kế là ai?"
"Tại sao lại lấy đi 60.000?"
Im lặng một hồi, mỗi người chơi anh một lời tôi một lời đưa ra suy luận.
Hứa Giai nói đầu tiên: "Vừa rồi lúc bốn phía tối đen, ba cô gái đều đang nói chuyện, không giống như người biết chuyện".
Nói cách khác, ba cô gái khó có thể là người thiết kế.
Nhạc Lâm cười nhạo, "Cô cho rằng cô nói vậy thì có thể kéo cả ba cô gái ra ngoài sao? Bề ngoài thì nói là các cô gái nhưng thực tế thì cô đang tự tạo thân phận tốt cho chính mình chứ gì?"
Hứa Giai, "..."
Vị này hình như bị cô lừa phát sợ, nhưng lần này đúng thật không phải cô làm.
Tiểu Doãn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Tề Viễn, giọng điệu hung dữ: "Là anh phải không? Vừa rồi anh bảo người khác im lặng bởi vì chúng tôi nói chuyện sẽ làm ảnh hưởng anh làm nhiệm vụ ẩn?"
Không đợi Tề Viễn trả lời, Tư Hải đã gật gật đầu, phụ họa: "Đúng là khả nghi."
"Không phải tôi." Sắc mặt Tề Viễn vẫn bình tĩnh: "Tôi bảo mọi người đừng nói chuyện là vì tôi nghe thấy có tiếng bước chân cố tình bước thật nhẹ".
Tiếng bước chân? Tất cả đều giật mình.
"Đi về phía bên kia, sau đó lại quay trở về, có lẽ là một trong ba người: Nhạc Lâm, Tư Hải, Lâm Hi".
Tề Viễn căn cứ theo ký ức của mình chỉ về một hướng, lại phát hiện ra mình đang chỉ vào đĩa quay.

Phía trên đĩa quay tổng cộng có sáu ô, theo thứ tự là "Số 1", "Số 2", "Số 3", "Số 4", "Số 5", "Số 6".
Ánh sáng trong đầu lóe lên, Hứa Giai lập tức nhớ ra: "Vừa rồi không phải là Nhạc Lâm quay đĩa quay sao? Sáu người chúng ta chơi lật bài cho nên số tiền bị mất là 60.000!"
Những người khác cũng kịp nghĩ ra: "Đĩa quay đang chỉ số 5, đĩa quay bên kia chỉ số lượng là 6, cho nên người chơi số 5 bị cướp 60.000".
Trong nháy mắt từng mảnh vỡ được ghép lại, tất cả manh mối được xếp thành một đường thẳng.
Nhưng ngay sau đó, Hứa Giai nhíu mày, "Tại sao lại là số 5 chứ? Trước đó tôi đã nhìn rồi, rõ ràng là số 2".

Bởi vì có con số của mình nên cô rất để ý.
Tề Viễn nhếch miệng, nhàn nhạt nói, "Cho nên mới phải thừa dịp đèn tắt đi sang chuyển động đĩa quay".
Nhưng Lâm Hi vẫn không yên lòng như trước: "Hứa Giai nói vừa rồi đĩa quay chỉ số 2, những ai đã trông thấy?"
Tư Hải giơ tay lên, "Tôi cũng chú ý đến, trước khi đèn tắt, kim chỉ đang dừng ở số 2".
Nhạc Lâm tổng kết, "Nói cách khác, thừa dịp bốn phía tối đen có người đã đứng lên, lén lút sang chỗ đĩa quay làm chuyện khác.

Hai đĩa quay, một bên chỉ mục tiêu, một bên chỉ ra số lượng tiền".
Hứa Giai tán thành, "Chắc là như vậy."
Tề Viễn nói tiếp, "Sau này chúng ta quan tâm chú ý đến Tư Hải, Nhạc Lâm, Lâm Hi hơn chút, hẳn là có thể tìm ra người thiết kế."
Ba người bị nhắc tên còn chưa nói gì, Tiểu Doãn đã cười trước: "Ôi, hiềm nghi của anh còn chưa rửa sạch sao đã gọi tên người khác rồi?"
"Tôi có hiềm nghi gì chứ?" Tề Viễn khó hiểu: "Tôi là người chủ động chỉ đĩa quay, người bị tình nghi là tôi chủ động chỉ, rõ ràng là đang suy nghĩ cách tìm ra kẻ cướp".

Trong lúc lơ đãng, anh vô thức nói ra từ ngữ chuyên dùng trong trò chơi "Trời tối rồi mời nhắm mắt".

Tìm kẻ cướp, đương nhiên chính là tìm ra người thiết kế.
"Khó nói lắm".

Tiểu Doãn nhìn trời, "Tác phong chơi trò chơi của anh và Hứa Giai luôn như vậy, có lẽ anh đang cố ý tạo thân phận cho mình tránh khỏi nghi ngờ.

Mà chuyện nghe tiếng bước chân phân biệt phương hướng này nghe sao cũng thấy quá khó tin".
Tề Viễn không còn gì để nói, "Cho nên tất cả mọi người trừ cô đều đáng nghi?"
"Không sai." Tiểu Doãn nghiêm túc nói, "Tôi là người bị hại, người thiết kế đương nhiên không thể nào là tôi."
Nhạc Lâm cười lạnh, "Ai biết được có phải chính cô đang diễn kịch không chứ? Cô cố ý biến mình thành kẻ bị hại đầu tiên, mượn cơ hội tốt này rửa sạch thân phận".
Mắt thấy cho dù nói thêm gì đi nữa, sáu người chơi ở đây cũng không có ai là kẻ tốt, Hứa Giai tranh thủ thời gian mở miệng nhắc nhở: "Chú ý đọc quy tắc trò chơi."
"Có ý gì?" Tư Hải không hiểu.
"Quy tắc nói rằng, đoán đúng người thiết kế sẽ được chia đều số tiền người đó có.

Nói cách khác đây chính là trận chiến cá nhân".

Hứa Giai tỉnh táo phân tích.
"Nhìn ai cũng thấy giống kẻ cướp là chuyện của mình không cần phải khiến người khác tin phục, cũng không cần cãi lộn, mỗi người đều nên tự có phán đoán của mình.

Ví dụ như tôi, tôi chọn tin tưởng Tề Viễn, sau này sẽ chú ý đến ba người Tư Hải, Lâm Hi cùng Nhạc Lâm".
"Đoán đúng đoán sai toàn bộ là do chính mình, nhưng mọi người hãy cố giữ tỉnh táo đừng bị người khác lừa gạt.

Nói không chừng đang có kẻ đục nước béo cò, giội nước bẩn lên thân người vô tội".
Sắc mặt Lâm Hi rất bình tĩnh.

Anh ta đỡ mắt kính, nghiêm mặt nói: "Hứa Giai nói có lý, tất cả mọi người hãy tỉnh táo.

Nếu đã biết người thiết kế ra tay thế nào thì sau này bắt người cũng dễ hơn, không cần phải tranh cãi đúng sai ngay lúc này".
Tề Viễn thì không nhanh không chậm trấn an: "Ở đây đều là những người chơi cao cấp, người thiết kế muốn giấu giếm hành động của mình cũng không dễ.

Hãy bình tĩnh, chúng ta có thể thắng."
Nói thêm gì cũng có khả năng là bị đổ tội danh "Châm ngòi ly gián", Tiểu Doãn, Nhạc Lâm không thể không im lặng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi