GẮN KẾT BÊN EM



Cô trợ lý nhỏ vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong, bị sự hiếu kỳ xúi giục, cô bèn vụng trộm dán chặt lỗ tai lên cánh cửa, tỉ mỉ một lúc cũng không nghe ra cái gì khác thường, trong lòng càng khó chịu.

Tới bây giờ, cô chưa từng thấy chị Mai Nhiễm có hành động bất thường như thế ở bệnh viện. Chị ấy trực tiếp kéo tay một người đàn ông giữa một đám người, ngay cả cô gọi mấy lần chị ấy cũng không nghe thấy.

Điền Điềm lắc đầu, “Rất khác thường rất khác thường, chắc chắn hai người này có mờ ám.”

Cô lén lút đẩy cánh cửa ra thành một khe hở hẹp.

Tất cả bình thường!

Xem ra tại bản thân mình nghĩ nhiều, nam thần là của “Suy Nghĩ Thật Kỹ”. Cô một lần nữa khép cửa, trở về quầy thuốc, tiếp tục sắp xếp lại dược liệu.

Nhưng mà, nếu Điền Điềm cẩn thận hơn một chút, nhất định cô sẽ phát hiện cảnh tượng bên trong không đơn giản như mắt thường trông thấy.

Chỉ thấy từ trước đến nay bình chân như vại, lúc này trên gương mặt bác sĩ Mai – Mai Nhiễm còn có một lớp màng hồng rực, ánh mắt nhìn về phía anh chàng đối diện trong trẻo, mềm mại, ngay cả vành tai cũng đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

“Mạch tượng lần này vững hơn lúc trước,” Cô dời tay khỏi cổ tay của Phó Thì Cẩn, lại hỏi tình hình dùng thuốc theo thường lệ rồi viết đơn thuốc:

Bán hạ 10 khắc, trần bì 9 khắc, cam ba lá 6 khắc, trúc nhự (1) 2 khắc, cát cánh 9 khắc, phục linh 15 khắc, đun nước uống…… (đây đều là các vị thuốc nên ta để nguyên nhé)

(1) Trúc nhự là tinh cây Tre. Bằng cách cắt đốt tre làm nhiều khúc, cạo bỏ lớp vỏ xanh bên ngoài đi, chỉ lấy lớp bên trong để dung.

Mai Nhiễm không viết ngoáy, ngược lại chữ cô còn đẹp hơn người, mỗi nét bút đều rất cẩn thận. Cô suy ngẫm kĩ, cây bút màu đen được nắm trong ngón tay mảnh khảnh, thong thả di chuyển…… Tất cả không hề bỏ sót rơi vào mắt người đối diện.

“Gần đây anh có dựa theo mấy điều em từng nói……” Giọng Phó Thì Cẩn tạm dừng, “Vận động vừa phải, dì cũng làm dược thiện mỗi ngày cho anh, mấy ngày nay gần như bệnh đau nửa đầu không tái phát.”

Mai Nhiễm cảm thấy chắc chắn người đàn ông này cố ý. Đúng lúc này, cô cần tỏ ra vẻ “uy nghiêm” của bác sĩ điều trị, nhìn thẳng vào mắt anh, “Có thế chứ, ở chỗ bọn em có một câu thế này. Chỉ có bệnh nhân không hợp tác, không có bệnh nào không trị được.”

Cô nói có bài bản hẳn hoi, mà không biết khoé môi mình vẫn cong cong, hai gò má đỏ ửng nên chẳng hề có sức thuyết phục chút nào.

Phó Thì Cẩn cười, trong ngữ điệu mang theo sự vô lại, “Anh nhất định tích cực phối hợp điều trị, tranh thủ có thể sớm tiến hành một vài vận động hơi mạnh một chút.”


Mai Nhiễm: “……”

“Em đừng hiểu lầm,” Nhìn đôi mắt cô lại tràn ngập xấu hổ, anh từ tốn giải thích, “Ý của anh là, tháng sau cục thể dục của thành phố A tổ chức một trận thi đấu dưới nước……”

Việc này bắt nguồn sâu xa từ lần trước cách đây không lâu anh từng hiến tặng ngọc tỉ bạch ngọc kia, trải qua tin tức trên báo, Phó Thì Cẩn gần như thành danh nhân của thành phố A, dự thi cũng thật sự là tấm lòng nồng nhiệt khó mà từ chối. Có điều theo tính cách của anh, từ trước đến nay không cảm thấy hứng thú với mấy hoạt động công khai kiểu này, nhưng mà, lần này anh có suy tính riêng.

“Thi đấu dưới nước?”

“Đúng,” Người đàn ông gật gật đầu, lại hỏi, “Chẳng lẽ bệnh tình của anh không thích hợp tham gia?”

Mai Nhiễm suy nghĩ, “Nếu thi đấu không quá lâu thì có thể.”

Anh nhanh chóng nói tiếp, “Chỉ là thi đấu ở hạng mục ngắn thôi.”

“Nếu vậy không có vấn đề gì lớn.” Mai Nhiễm ngước mắt lên, một ánh mắt trong trẻo như ánh trăng cũng đang nhìn chính mình, cô do dự mãi, vẫn quyết định hỏi, “Anh…… Vì sao anh chỉ chú ý một mình em?”

Phó Thì Cẩn hơi nhướn mày, cười khẽ, “Anh còn nghĩ bản thân mình phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.” Anh nói là việc chú ý lại.

Mai Nhiễm ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.

“Lấy lòng bác sĩ điều trị của bản thân không phải chuyện rất bình thường sao? Dù sao……” Trong đôi mắt người đàn ông giống như có tia sáng vụt qua, anh đột nhiên tiến lại gần nhỏ giọng nói một câu.

Đừng nói chuyện kiểu mờ ám vậy được ko? Mai Nhiễm chỉ cảm thấy một trận rung động mà từ trước tới nay chưa từng có. Ngay cả ban nãy khi cô vừa mới bị anh ôm, hôn môi cũng không mãnh liệt như vậy, cô đột nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào, may mắn ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Tiếp theo, cô trợ lý nhỏ thò đầu vào nhắc nhở, “Sư tỷ, hai người còn chưa xong hả? Bệnh nhân của buổi hẹn trước tiếp theo đã đến.”

“À!” Mai Nhiễm vội vàng đáp, “Sắp xong rồi!”

Cô vừa đứng lên, mu bàn tay bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, trên gương mặt của người đàn ông tuấn tú là vẻ thong dong, giọng nói lại trầm thấp kinh người, “Nhiễm Nhiễm, buổi tối cùng ăn cơm nhé.”

Mai Nhiễm: “……Vâng.”

Ý cười yếu ớt theo đáy mắt cô trào ra, giống nhau mặt hồ nổi lên từng đợt gợn sóng.

Buổi chiều tương đối đông bệnh nhân, khi Mai Nhiễm tiễn bước người cuối cùng, ngoài cửa sổ sớm khoác lên tấm áo hoàng hôn thật mỏng, đồng hồ treo tường chỉ sáu giờ rưỡi. Cô trợ lý nhỏ vô tình đấm đấm thắt lưng, tựa vào cửa thở dài thở ngắn, “Một buổi chiều không ngừng bận việc, thật sự là mệt chết cục cưng rồi!”

Mai Nhiễm uống một hớp, không ngừng chân vào phòng tắm ở chỗ nghỉ tắm qua một lần, may mắn chiếc váy mua lần trước đi dạo phố với Dư Thanh bị cô thuận tay nhét vào tủ đồ cá nhân, còn chưa cắt mác, đỡ được phiền phức phải về nhà thay quần áo.

Cô đứng trước gương, tô một lớp son trên môi, nghĩ đến điều gì, cô dừng lại động tác, lại lau lớp son màu đỏ đó đi. Ăn son môi không tốt cho thể chất của anh.

Kiểm tra từ đầu đến chân một lần, Mai Nhiễm cầm lấy túi chuẩn bị ra ngoài, khi thấy cô, ánh mắt cô trợ lý nhỏ sáng lên, giống như trong đêm tối đột nhiên bừng lên hai ngọn lửa nhỏ, “Sư tỷ, chị mặc bộ này thật đẹp!”

Ánh mắt cô mang theo thưởng thức không thêm che giấu đảo qua chiếc váy của Mai Nhiễm. Màu xanh như nước càng tôn lên phần da thịt lộ bên ngoài lớp vải trắng nõn đến mức chói mắt, váy có thiết kế độc đáo thắt một vòng theo bờ eo mảnh mai, dưới làn váy rũ xuống là đôi chân vừa dài vừa thẳng……

Trời ạ! Không nghĩ ngờ bên dưới tấm áo blouse sư tỷ dáng người sư tỷ lồi lõm đến thế, cô sắp bị bẻ cong có được không?

“Hả, chị đưa khăn tay cho em làm gì?”

Mai Nhiễm cố nén ý cười, “Lau nước miếng ở khóe miệng em đi.”

“A a a! Sư tỷ, chị lại trêu em!”

Đi ra khoa Trung y, văng vẳng còn nghe được tiếng cô trợ lý nhỏ giơ chân ồn ào, Mai Nhiễm cười, đi bộ về phía chiếc xe màu đen đỗ trong bóng tối không biết đã chờ bao lâu.

Mai Nhiễm thắt chặt dây an toàn, hỏi, “Có phải anh chờ lâu lắm không?”

“Một lúc, không lâu lắm.” Ngón tay người đàn ông thon dài nhẹ nhàng đặt trên tay lái, vẻ mặt thản nhiên, anh nghiêng đầu xem cô, “Em muốn ăn gì?”

Mai Nhiễm thoải mái cười nói, “Xem ra em không thể nói tùy tiện.”

Phó Thì Cẩn hơi cong khóe miệng, rất ga lăng nói, “Không sao, đây là quyền lợi của người phụ nữ. Vậy…… để anh quyết định nhé?”

Mai Nhiễm tự nhiên đồng ý.


Xe dọc theo trục đường chính rồi rẽ vào một con đường mòn, sau khi quẹo mấy vòng, dừng lại trước một quán trà cổ kính. Đằng trước quán trà là một cái ao nhỏ, nước ngập đến nửa, trên mặt nước lác đác hoa súng màu trắng nhạt. Loại hoa này có một tập tính tương tự với dâm bụt: Ban ngày nở hoa, ban đêm khép kín.

Mai Nhiễm tự nhẩm dưới đáy lòng, [Bổ sung Bản thảo cương mục (2)] phần hoa súng, giải nóng; giải rượu; ổn định tâm thần. Chủ yếu dùng cho cảm nắng; khát nước do say rượu; bệnh động kinh của trẻ em.

(2) Bản thảo cương mục: Sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.

“Em nghĩ gì mà ngẩn người thế?” Bên cạnh truyền đến một giọng nam trong trẻo.

“Em nhớ lại hồi đại học từng nuôi một bồn hoa súng.”

Người đàn ông nắm tay kéo cô đi về phía trước, một bên chăm chú nghe cô nói, “Khi đó ký túc xá tra xét rất nghiêm, em chỉ có thể nuôi nó dưới gầm giường. Nhưng loại hoa này thích ánh mặt trời và gió, qua mấy ngày nó đã héo rũ.”

Phó Thì Cẩn nghe xong có phần đăm chiêu, “Thật đáng tiếc.”

“Đúng vậy,” Mai Nhiễm nhẹ giọng nói, “Cho nên từ đó về sau, em không nuôi bất cứ thứ gì, thứ nhất là bận quá, thứ hai là em hơi sợ bởi vì sự ích kỷ của bản thân mà tước đoạt quyền lợi tiếp tục tồn tại trên đời và nở rộ của chúng.”

Có một người đàn ông trung niên đứng đón khách ở chỗ rẽ, quen thuộc chào hỏi, “Phó tiên sinh, ngài đã tới. Vẫn là nhã gian như cũ?”

Phó Thì Cẩn gật đầu, ông vội vàng đi trước dẫn đường.

Trước mặt người khác, hình như anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, Mai Nhiễm tò mò hỏi, “Anh thường xuyên đến đây à?”

“Ông chủ nơi này là cháu của dì,” Anh ngồi xuống đối diện với cô, “Có điều, thật ra đồ ăn cũng không tệ lắm.”

Mai Nhiễm đã hiểu, lại không ngờ “cũng không tệ lắm” trong miệng anh là ở trình độ này. Khẩu vị con người này kén chọn cỡ nào?

Đây chỉ là một món canh ngô hầm xương đơn giản, dùng lửa nhỏ đun cách thủy, tinh túy của xương cốt hòa vào nước. Canh có màu trắng ngà, sôi ùng ục, ngọt lành vừa miệng, nếm kĩ bên trong còn có vị ngô mát lành.

Mai Nhiễm uống liền một lúc hơn nửa bát. Trong quá trình này, người đàn ông đối diện hầu như không động đũa, gần như luôn nhìn cô ăn.

“Thích không?”

“Có.” Mai Nhiễm rất lâu không nếm qua bữa tối hợp ý mình như vậy, cô thích thú híp mắt lại, giống như một con mèo nhỏ.

“Sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây.”

Đây đã là câu nói mang tính ám chỉ vô cùng rõ ràng, Mai Nhiễm biết một khi bản thân đồng ý chẳng khác anfo có một lời hứa hẹn. Cô nhìn cặp mắt sâu thẳm kia, trịnh trọng gật đầu, “Được!”

Cơm nước xong sau, Phó Thì Cẩn đưa cô đến tiểu khu dưới lầu, có một cây hoa ngọc lan đang nở đúng mùa. Mùi hoa thơm ngát giống như được ngâm dưới ánh trăng như nước, hơi hơi lên men, làm người ta mê say.

Hai người giống như đi giữa giấc mộng.

“Vậy…… hẹn gặp lại.” Mai Nhiễm dừng trước bậc thềm.

Cô để xõa tóc, phủ đầy trên vai, mái tóc đen dài che khuất một đoạn cổ như ngọc, Phó Thì Cẩn buông tay, từng sợi tóc lướt qua bàn tay, giống như trong quá khứ vô số buổi đêm rét buốt anh tựa vào cửa sổ, làm cách nào cũng không thể bắt được ánh trăng sáng kia.

Anh đột nhiên vươn tay ôm chặt cô vào lòng, cảm thụ được sự chân thật đến muộn màng.

Tiếng tim đập vững vàng, cái ôm ấm áp, có thể nghe thấy rõ hơi thở, trái tim Mai Nhiễm trong nháy mắt mềm mại giống như hoa oải hương khẽ lay động theo gió dưới ánh trăng.

Cô túm lấy cổ tay áo anh, nhẹ giọng hỏi, “Bây giờ xem như chúng ta là bạn trai bạn gái của nhau đúng không?”

Cô vẫn muốn xác nhận lại với anh.

Chỉ cảm thấy từ lồng ngực bên kia truyền tới tiếng tim đập càng ngày càng kịch liệt, giọng người đàn ông êm dịu như ánh trăng từ mái tóc cô đổ xuống, “Em cảm thấy anh đủ cao không?”

Mai Nhiễm ngỡ ngàng, cô chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới lúc ở phòng chơi bài chính mình từng nói bạn trai tương lai phải rất cao, cao đến mức cô có thể ngước lên.

“Cũng đủ.” Ánh sáng trong mắt cô tuyệt đẹp hơn cả bầu trời ngàn sao.

“Anh rất vinh hạnh,” Nụ hôn mang theo niềm thương tiếc và yêu sâu đậm dừng trên trán cô, “Ngủ ngon.”

Đêm nay, Mai Nhiễm lại mất ngủ.

Vì thế, trời còn chưa sang, cô đã đứng lên nhào nặn bột làm bánh bao, chuẩn bị dùng để làm bữa sáng, thuận tiện mang thêm một ít đến chỗ làm. Cô biết gói vài kiểu tiểu long bao (3) hình dạng độc đáo lại xinh xắn, nhân bánh cũng vừa miệng, rất được mọi người yêu thích.


(3) Tiểu Long Bao: loại bánh bao chứa nước súp trong nhân. Cái tên xuất phát từ tên của chiếc lồng nhỏ bằng tre, chuyên dùng để hấp bánh nên gọi là lồng “tiểu long”. Nước súp ở đây lại nằm bên trong chính nhân bánh. Vỏ bánh tương đối mỏng, bao trọn phần thịt lợn cùng nước súp rồi hấp lên.

Một đồng nghiệp từng trêu, “Bác sĩ Mai, tương lai nếu cô không làm bác sĩ nữa, cô cứ mở quán Tiểu Long Bao ở bệnh viện chúng ta, chúng tôi nuôi cô!”

Tay nghề Mai Nhiễm là học theo mẹ, nếu bà không đi sớm như thế, chắc bà sẽ còn dạy cô nhiều thứ hơn.

Mở nồi hấp, hơi nước “Dududuo” xì ra từ nắp nồi, chỉ chốc lát ra có mùi thơm toát ra.

Lại đợi 10 phút, Mai Nhiễm tắt bếp, chia tiểu long bao ra các hộp đựng thức ăn, dùng gói to bọc lại rồi mang đến bệnh viện.

Mấy bảo vệ trực ca đêm còn chưa thay ca, đang tụ tập buôn chuyện, Mai Nhiễm đưa cho họ hộp đựng lớn nhất.

“Cám ơn cháu,” Một bác bảo vệ lớn tuổi cười ha ha nói, “Bác sĩ Mai, hôm nay cháu vẫn đến rất sớm.”

“Vâng,” Mai Nhiễm cười cười, “Cháu dậy khá sớm.”

“Bác bảo này, hôm qua bạn trai cháu……” Bác bảo vệ già giơ ngón tay cái, “Thật to gan đấy! Lúc ấy bọn bác chờ ngoài cửa, đột nhiên cậu ta đến mượn dùi cui của bác,” Lại nói tiếp ông vẫn còn hơi sợ hãi, “Bác đã nghe bảo là kim tiêm HIV, nếu như bị truyền nhiễm thì nguy to, cho nên bọn bác không dám hành động thiếu suy nghĩ, cháu nói xem bình thường mấy chuyên này ai chẳng lẩn nhanh như trạch? Không ngờ……”

“Ánh mắt bác sĩ Mai thật tốt, chàng trai này không những có vẻ ngoài đẹp trai, còn có tinh thần trách nhiệm, chuẩn men!” Bác bảo vệ già vuốt cằm, “Hôm qua bác còn thấy cậu ta ở bên ngoài đợi cháu một buổi chiều……”

“Một buổi chiều sao ạ?” Mai Nhiễm không thể tin được cắt lời ông.

“Đúng vậy!” Bác bảo vệ già khẳng định gật đầu, chỉ vào bãi đỗ xe cách đó không xa, “Xe của cậu ấy đỗ ở đó, cậu ta ngồi trong gần một buổi chiều.”

Ông nhớ rất rõ, bệnh viện quy định xe đỗ ở bãi đỗ xe quá hai tiếng sẽ thu lệ phí, chàng trai đó là trường hợp duy nhất vượt quá thời gian.

Mai Nhiễm liếc sang, trong lòng khẽ run, nơi anh đỗ vừa vặn đối diện khoa Trung y.

“Cám ơn bác.”

Bác bảo vệ già không rõ cho nên sờ sờ đầu.

“Bác sĩ Mai, chúng tôi cũng cám ơn cô!” Hai, ba bảo vệ trẻ đằng sau phùng má, “Tiểu long bao này quá ngon!”

“Aizz!” Bác bảo vệ già trợn mắt, “Lũ ranh con, tốt xấu giữ lại cho bác mấy cái chứ!”

Mai Nhiễm cười, vẫy vẫy tay với họ, mang theo gói to đi về hướng khoa Trung y. Trở lại văn phòng, cô ngồi im lặng một lúc lâu.

Nếm qua bữa sáng, sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, cơn chấn động trong lòng kia mới miễn cưỡng bị kiềm chế xuống vài phần, cô lấy điện thoại, tìm ra một số di động bấm gọi.

Đầu kia nhanh chóng được kết nối, “Nhiễm Nhiễm?”

Hình như chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng người đàn ông còn hơi khàn khàn, Mai Nhiễm cắn cắn môi, “Anh, hôm qua anh đợi em một buổi chiều?”

“Nhiễm Nhiễm,” Vài giây sau, đầu kia mới đáp lại, “So sánh với bảy năm, một buổi chiều căn bản không tính là bao.”

Nước mắt bắt đầu đảo quanh trong mắt Mai Nhiễm.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi