“Giá kết thúc có phải cao quá không anh?” Mai Nhiễm còn chưa kịp hoàn hồn từ cơn hoảng sợ.
Tuy nói đồ cổ vô giá, sau này chưa biết chừng có không gian tăng giá rất lớn, nhưng một lọ cắm hoa chạm khắc hồng mai không thể miễn cưỡng gọi là “kỳ bảo hiếm có” lại có cái giá này, thật sự làm cho cô có chút……
Người đàn ông bên cạnh cười, sờ mái tóc cô.
Xung quanh nổ ra tràng pháo tay, Mai Nhiễm không nghe rõ điều anh nói, không nhịn được xích lại gần, anh cũng nhân nhượng để cô dựa vào, hô hấp hai người quấn quýt bên nhau.
“Đáng giá.”
Lọ cắm hoa hồng mai này có chất ngọc trong suốt, hình dạng hơi cong như mặt trăng, xúc cảm trơn nhẵn, lấy hai cành làm trụ, cho hai nụ hồng mai uốn lượng bên trên, từng đóa từng đóa nở rộ đan cài vào nhau, là sắc đẹp hiếm có trong màu trà.
Quan trọng hơn là, với anh mà nói, từ nay về sau nó có một ý nghĩa đặc biệt.
Anh không ngờ rằng, anh sẽ có mối liên hệ sâu xa với mai đến thế.
Khi còn bé trong sân nhà ông ngoại trông một cây mai, khi tuyết trắng ào ạt muốn đè nặng lên cành, gốc hồng mai đó đã đón gió nở rộ, không phải nở hoa đồng loạt, mà là mỗi nụ hoa cao quý xinh đẹp một mình đua nở từ đóa này sang đến đóa khác.
Anh ngồi trước cửa sổ, ngửi làn gió thơm, thì thào ngâm nga: “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.” (1).
(1) Hai câu thơ trích trong bài Sơ viên tiểu mai của nhà thơ Lâm Bô thời Bắc Tống:
Dịch nghĩa: Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn,
Mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong bóng hoàng hôn.
Dịch thơ:
Chiều soi bóng nước bần thần
Đong đưa nguyệt hạ hương thầm vấn vương.
Mấy năm sau, anh lại kết duyên với một cô gái họ “Mai”, chú định kiếp này bên nhau không xa rời.
Nghĩ đến đây, Phó Thì Cẩn đưa tay cầm bàn tay mềm mại tay nhỏ bé trong tay mình chặt hơn mấy phần, Mai Nhiễm quay đầu liếc anh một cái, ý cười ngọt ngào từ làn môi trào ra.
Không biết từ khi nào, buổi đấu giá đã đi đến hồi kết, người chủ trì tuyên bố bắt đầu, lại nhấc lên một cuộc cạnh tranh về giá cao chót vót. Hai mắt Mai Mộng Nhiên trợn to hồi lâu có phần chua xót ê ẩm, hai hàm răng nghiến chặt như muốn đánh nhau, sự không cam tâm cộng với nỗi đố kỵ trong lòng kia lên men giống như loại rượu mạnh nhất trên đời này, bọt khí sôi ùng ục lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể.
Mai, Nhiễm.
Cô hận không thể từng nét từng nét khắc lên hai chữ này, đọc lên lời nguyền rủa độc ác nhất khắc chúng nó vào máu thịt, sau đó tái tổ hợp một lần nữa.
Mai Mộng Nhiên cũng nhớ không rõ vì sao cảm xúc này trào lên, làm sao lại sâu đậm đến thế, chỉ có thể nói rằng cô gái này quá may mắn lại rất xuất sắc, bởi vậy càng làm nổi bật lên sự quá quắt và ti tiện của bản thân.
Đôi khi, một người rất vĩ đại là kiểu xúc phạm không tiếng động đối với người khác.
Có ai hiểu thấu cảm giác từ trước đến nay luôn bị một người đè nặng trên đầu, giống như vĩnh viễn không thể xoay người không?
Mỗi đêm cô đều nhấm nháp nó, như một cơn ác mộng không có hồi kết.
Nếu chưa bao giờ mong ước xa vời, có phải sẽ không đau khổ như hiện tại không?
Bà cụ vẫn cổ vũ, ủng hộ cô vô điều kiện, cho nên cô đi đến vị trí cao hơn, chính là vì có một ngày có thể giẫm nát những người bản thân không vừa mắt dưới chân!
Đáng cười cỡ nào, nay cô tựa như một cái khất cái quần áo tả tơi, tránh ở góc tối không ai hay biết, chứng kiến cảnh tượng xung quanh hai người họ nở rộ hoa tươi ngọt ngào.
Ông trời tại sao không công bằng đến thế? Người như Mai Nhiễm, cô ta đã chiếm được nhiều như vậy, vì sao còn ban cho cô ta người đàn ông tốt đến thế?
Không cam lòng, thật sự…… cô thật sự không cam tâm!
Trên lưng lại có bàn tay một người đàn ông múp míp trượt tới, Mai Mộng Nhiên vội lấy lại tinh thần, sự dữ tợn nơi đáy mắt chưa kịp thu hồi, ông chủ Triệu suýt chút nữa bị cô dọa sợ.
“Bảo bối,” Lão ta cười nhe ra hàm răng vàng khè, “Suy nghĩ cái gì thế?”
Mai Mộng Nhiên ghê tởm đến mức muốn ói, lại ngại với thân phận của mình không tiện hành xử ở nơi công cộng, cô nhíu chặt mày đẩy đầu lão ta dựa trên vai mình ra.
Ông chủ Triệu thật vất vả mới ăn được ít đậu hủ, lúc trước nghĩ rằng chỉ là thủ đoạn lừa bịp chơi trò dục cự còn nghênh (2) mà thôi, dù sao cũng là ngôi sao ca nhạc có danh tiếng, có thể lý giải. Song, sau nhiều lần không tình nguyện bị đẩy ra, trong lòng ông ta cũng không vui, mặt lập tức lạnh tanh, “Con đ* thối tha, đừng cho mặt mũi mà không biết xấu hổ.”
(2) nghĩa là giả bộ từ chối cuối cùng cũng hoan nghênh.
“Ông biết tôi là ai không?” Mai Mộng Nhiên cười lạnh.
Ông chủ Triệu bất mãn hừ nhẹ một tiếng từ lỗ mũi, “Mày cho là, nếu mày không phải Mai Mộng Nhiên, mày có tư cách ngồi ở đây?”
Một tấm giấy mời đổi lấy một đêm ân ái dịu dàng, tuy rằng chưa thực hiện được, nhưng vụ kinh doanh này chỉ có thằng ngốc mới từ chối.
Chơi đùa loại phụ nữ trong vòng chỉ có vậy, chẳng qua lần đầu tiên lão ta nếm thức ăn tươi, còn là loại người cứng mềm không ăn, làm mọi cách mà không cắn xuống được.
“Nhà họ Mai ở thành phố S, từng nghe nói chưa?” Mai Mộng Nhiên cố ý làm lão ta nhầm lẫn, “Chủ nhân nhà họ Mai bây giờ là bà Mai, bà ấy…… là bà nội của tôi.”
Đôi khi con người thật mâu thuẫn, thứ rõ ràng coi là cái đinh trong mắt, đến một thời điểm nào đó bất đắc dĩ bị kéo ra làm đồ trang trí cho mặt tiền của cửa hàng, lấy nó để biểu hiện thân phận cao quý. Chính là Mai Mộng Nhiên biết quá rõ, sau lưng cảnh tượng hoa lệ ấy là một khoảng không giả tạo và thê lương.
Chân chính cao quý không phải nhà họ Mai, mà là ba chữ“Mai Hồng Viễn”, đáng tiếc chẳng có nửa phần quan hệ với cô.
Ông chủ Triệu là nhà giàu mới nổi, bánh thịt từ trên trời rơi xuống khiến lão ta chưa kịp tỉnh mộng từ cơn mừng như điên. Lão ta hấp tấp mang theo người vợ cám bã (3), sắc mặt vàng vọt, chen chân vào xã hội thượng lưu, nhưng nền tảng trống rỗng, xã giao nịnh hót khắp nơi mà có phần như lấy trứng chọi đá.
(3) nguyên văn cám bã thê, ý chỉ người vợ lấy mình từ lúc nghèo hèn.
Có điều, lão ta từng nghe qua về nhà họ Mai, nhất là ba chữ Mai Hồng Viễn lại như sấm bên tai, cứ như vậy, ông chủ Triệu có phần bị hù dọa, sau lưng túa mồ hôi lạnh.
Rất nhanh, buổi đấu giá đã xong, mọi người im lặng rời khỏi hiện trường, Phó Thì Cẩn và Mai Nhiễm vừa đứng lên, đằng sau đã vang lên một giọng nữ thánh thót, “Chị Nhiễm Nhiễm.”
Quay đầu thì thấy Mai Mộng Nhiên với gương mặt mỉm cười đi tới, “Thật sự là chị, khéo thật đấy, ban nãy em còn tưởng mình nhận sai người.” Cô vươn tay về phía Phó Thì Cẩn, “Phó tiên sinh, lại thấy mặt.”
“Phó tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Đằng sau Mai Mộng Nhiên đột nhiên nhảy ra người đàn ông béo ục ịch, nhiệt tình nắm lấy tay anh, Phó Thì Cẩn không biến sắc né tránh — từ trước đến nay anh không thích có tiếp xúc quá thân mật với người xa lạ.
Ông chủ Triệu cũng có phần xấu hổ, “Hắc hắc” cười gượng, Mai Mộng Nhiên hung tợn lườm lão ta, ánh mắt mang theo chất vấn: Không phải bảo ông đi trước à? Tại sao còn quay lại?
Cơ hội tốt như thế làm sao lão ta bỏ qua được?
Ông chủ Triệu tiến về phía trước từng bước, sóng vai đứng cạnh với Mai Mộng Nhiên, “Nhiên Nhiên, hóa ra em quen biết Phó tiên sinh, tại sao trước đây em không nói? Anh nên đến chào hỏi từ sớm.”
Phó Thì Cẩn lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thần sắc vẫn cao ngạo như cũ, chỉ là trong đôi mắt kia hiện lên một tia không hờn giận.
Tiếng “ranran”* phát ra từ miệng một người đàn ông khác tự dưng làm cho anh cảm thấy không thoải mái.
*Cách đọc Nhiễm Nhiễm và Nhiên Nhiên na ná nhau nên anh Cẩn chíu khọ đây mà.
Ông chủ Triệu còn không biết bản thân đã nói sai điểm nào, tầm mắt rơi xuống trên người Mai Nhiễm, gần như trong nháy mắt ánh mắt sáng ngời.
Lão ta cảm thấy so sánh với người phụ nữ đứng bên cạnh, đây mới thật sự là mỹ nhân, xem kìa da thịt trong suốt như ngọc vậy, dáng người lả lướt đầy hứng thú…… Hả?
Ông chủ Triệu đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh đáng sợ đập vào mặt, ánh mắt láo liên của lão ta không dám làm càn nữa, luống cuống khoanh tay đứng thẳng.
“Chị Nhiễm Nhiễm,” Mai Mộng Nhiên lại thân mật mở miệng, “Việc lần trước là em không đúng, chị không đến nỗi vì thế mà không để ý đến em chứ?”
Mai Nhiễm không học được dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười này của cô ta, vừa muốn nói gì, lại có một giọng nói chen vào, “Thì Cẩn.”
Bước đến là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, một thân tây trang màu xám, khí chất vô cùng ôn hòa, cho người ta một cảm giác thoải mái như gió xuân phất qua mặt.
“Vị này là?” Ông nhìn thoáng qua Mai Nhiễm, đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Phó Thì Cẩn cười, cầm lấy tay cô, “Vợ chưa cưới của cháu, Mai Nhiễm.”
“Đây là chú Chương.”
Suy nghĩ của Mai Nhiễm còn quanh quẩn ở ba chữ “vợ chưa cưới”, cô run sợ trong chốc lát, mềm mại theo sát chào một tiếng.
Chú Chương cao giọng cười to, “Tốt lắm thằng nhóc này, khi nào thì có thể uống rượu mừng của cháu?”
“Mai Nhiễm?” Ông lại suy xét một lúc, lập tức chán nản vỗ vỗ đầu, “Aizz! Phía trước cha cháu từng đề cập với chú, nói lần đầu tiên cháu đến buổi đấu giá nhờ chú chăm sóc cháu nhiều hơn, chú bận việc nên quên mất, thật sự xin lỗi!”
Mai Nhiễm lúc này mới vỡ lẽ người đàn ông bình dị, gần gũi đứng trước mắt này là người chịu trách nhiệm chính của buổi đấu giá lần này, cũng chính là Lưu Chương, người phụ trách của công ty bán đấu giá Phú Ân, vội vàng nói, “Không sao đâu ạ.”
“Có điều, may mà chú đã quên,” Tầm mắt chú Chương đảo qua mấy vòng giữa hai người, “Nếu không chú chạy tới làm bóng đèn to bự, cũng khó tránh khỏi có phần không thức thời.”
Trên người anh không hề có vẻ tự cao tự đại của đa số người có tiền, ngược lại tạo cho người ta cảm giác giống một trưởng bối hiền hòa hơn, ăn nói hài hước, Mai Nhiễm cũng bật cười.
Bị coi thành phông nền đứng một bên, lúc Mai Mộng Nhiên nghe đến từ “Vị hôn thê”, móng tay lún sâu vào lòng bàn tay, trong lòng càng là nghiêng trời lở đất, trên gương mặt càng phải nở nụ cười tao nhã.
Ông chủ Triệu đứng bên cạnh cô cũng có sắc mặt không dễ nhìn. Hóa ra vị này mới là thiên kim nhà họ Mai, kẻ mình mang đến đây là hàng giả. Lão ta thật sơ ý, tại sao trước đây không nghĩ đến nhỉ? Đường đường người nhà họ Mai tại sao cần dựa vào lão……
Vừa bước ra ngoài, lão ta dùng lực đẩy Mai Mộng Nhiên, nhổ một ngụm nước bọt, “Đ* không biết xấu hổ, lừa ông đây xoay vòng vòng!”
Mai Mộng Nhiên vô ý té ngã trên mặt đất, lòng bàn tay cũng trầy mấy khối da, cô ta vừa định chửi ầm lên, thì thấy đám người đi qua rối rít quay đầu, quăng tới ánh mắt khác thường, tuy rằng nơi này cấm chụp ảnh, nhưng cô không dám mất thể diện trước công chúng thêm nữa.
Ông chủ Triệu hùng hùng hổ hổ đi xa, cô cũng đứng lên, giống như một con khổng tước cao ngạo đi ra ngoài.
***
“Suy nghĩ gì thế?”
Mai Nhiễm cắn dĩa bạc, ánh mắt loạn chuyển, “Ban nãy, vì sao anh nói…… Em là…… Vị hôn thê của anh?”
Anh đặt thịt bò đã cắt sẵn trước mặt cô, hơi nhướn mày hỏi, “Em cho rằng em làm với anh…… mấy chuyện này rồi, em còn có thể chạy thoát hả?”
Bị chụp cái mũ lớn như thế lên đỉnh đầu, lông mi Mai Nhiễm ngạc nhiên run rẩy vài cái, mảng đỏ rực tràn ra hai bên má, “Cho nên, đây là anh có ý cầu hôn em? Hay là……” Cô nghĩ đến một khả năng, nhịn cười, “Anh ám chỉ, cầu hôn cũng cần em ra tay?”
Trên môi người đàn ông nhếch lên một độ cong, nghiêm túc nhìn cô, “Cái này thì không cần.”
Giọng anh ngừng lại, “Có điều, từ giờ trở đi em nên chuẩn bị sẵn.”
Mai Nhiễm uống một ngụm rượu vang, theo bản năng hỏi, “Chuẩn bị cái gì?”
“Chuẩn bị đối phó với khả năng tùy thời tùy chỗ anh sẽ đề xuất cầu hôn.”
Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu? Làm sao có thể, chẳng qua nói giỡn với cô mà thôi, lần cầu hôn duy nhất trong cuộc đời Phó Thì Cẩn anh, đương nhiên chỉ có thể tiến hành sau khi lên kế hoạch tỉ mỉ.
Sau khi ăn cơm xong ở nhà hàng, hai người nắm tay, gió đêm hơi lạnh, chậm rãi tản bộ trên bờ sông.
Đang đi, trời đột nhiên rơi xuống hạt mưa nhỏ, hai người đi vào một trung tâm thương mại gần đó, thuận tiện đi dạo.
Đi qua hàng thời trang nam, tầm mắt Mai Nhiễm lập tức bị một cái áo khoác màu xám đậm hấp dẫn.
“Anh thử xem?”
Phó Thì Cẩn là giá áo trời sinh, tỉ lệ dáng người vô cùng tốt, mặc cái áo khoác này trên người càng có vẻ đẹp trai hơn. Mai Nhiễm giúp anh sửa sang lại cổ áo, “Thật là đẹp mắt.”
Nhân viên bán hàng đứng cạnh tinh ý nói xen vào, “Tiên sinh, ánh mắt vợ ngài thật tốt, đây là con át chủ bài được đẩy lên trong buổi trình diễn thời trang mùa thu của chúng tôi……”
Người đàn ông bị hai chữ “vợ ngài” trong miệng cô lấy lòng, đôi môi mỏng mỉm cười nói, “Bà Phó, là người đẹp, hay là quần áo đẹp?”
Mai Nhiễm thoáng đỏ mặt, “Đều dễ nhìn.”
Phó Thì Cẩn nghe được đáp án vừa lòng, trực tiếp hôn môi cô một cái.
Anh càng ngày càng thích thân mật với cô, thậm chí chẳng phân biệt được trường hợp chẳng phân biệt được thời gian, chính là muốn cho tất cả mọi người biết, cô thuộc về anh!
Còn có người ngoài ở đây mà.
“Vậy lấy cái này.”
Mai Nhiễm vội vàng ngăn cản, một lần nữa lấy ra thẻ của mình, “Dùng của em.”
Anh hiểu ý rất nhanh, “Được.”
Đây là quần áo cô mua cho anh.
Sau khi quẹt thẻ xong, Mai Nhiễm từ từ ký tên mình lên, anh đứng sau lưng nhìn cô viết, trong lòng bỗng nhiên mềm mại rối tinh rối mù.
Lái xe gọi điện thoại báo đã đến nơi, cho nên hai người không tiếp tục đi dạo mà trực tiếp ngồi xe quay về khách sạn.
Vừa đóng cửa, thả đồ đạc xuống, anh đã đè cô lên ghế sofa để hôn.
Nụ hôn cuồng nhiệt rất dài qua đi, Mai Nhiễm thở hổn hển. Trông thấy cơn sóng ngầm trong đáy mắt anh vẫn sôi trào như cũ, cô vội vàng ngồi sang một cái ghế khác.
Phó Thì Cẩn không khỏi buồn cười, “Sợ anh ăn em à?”
Cô chậm rãi bình phục hô hấp, dường như đưa ra một quyết định, lại đi về chỗ anh, “Phó Thì Cẩn.”
“Hửm?” Anh nhìn cô dưới ánh đèn, ánh mắt sâu thẳm.
“Ngày kia ông nội Dư đại thọ tám mươi, anh đi Tân Nam cùng em nhé,” Mai Nhiễm dừng lại ở vị trí cách anh hai bước, giọng cô mềm mại như cơn mưa trên núi, “Đến lúc đó ba em cũng đi.”
Người đàn ông đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo thon, kéo cô tới gần chính mình, sau đó kẹp giữa đôi chân dài, bàn tay to từ từ ấn không mạnh không nhẹ xuống vùng thắt lưng, anh cười nói bóng gió đầy hàm ý, “Đây là em định công khai về anh?”