GẮN KẾT BÊN EM



Tháng giêng tân niên vừa qua, đảo mắt sắp đến giao thừa.

Năm nay ngày hai mươi tám Mai Nhiễm mới bắt đầu nghỉ. Sáng sớm cô đã thức dậy thu dọn hành lý, mặc dù đã cố gắng tối giản, nhưng cuối cùng vẫn nhét đầy ra hai va li lớn, ngoại trừ quần áo, đa số đều là quà biếu mọi người trong nhà.

Phó Thì Cẩn dẫn theo một vali nhỏ màu bạc đứng ở cửa, khẽ nhếch mi nhìn cô, “Xong chưa?”

“Đợi em năm phút đồng hồ, em kiểm tra lần cuối cùng.”

Mai Nhiễm không ngoảnh đầu, cúi người bắt đầu bận việc, anh đứng sau cô đỡ trán.

Cuối cùng chờ cô xong xuôi, dường như cô mới ra chuyện trọng yếu, “Anh về thành phố S đón năm mới cùng em, bà và chú Dương……”

Anh mỉm cười, “Hôm qua hai người đã về nhà cũ của dì.”

Mai Nhiễm ngạc nhiên, “Cùng nhau?”

Lại hỏi, “Hai người……”

Người đàn ông đi tới vò tóc cô, thuận tiện đè mấy sợi lộn xộn xuống, khẽ cười nói, “Em không nhìn ra à?”

Đúng là nhìn không ra.

“Dì ở goá nửa đời, cả đời chú Dương cũng chưa lập gia đình, hai người già làm bạn vô cùng tốt.”

“Vậy hai người có…… Kết hôn hay không?”

Anh trùm khăn quàng cổ cho cô, ngón tay lơ đãng xẹt qua bên gáy cô, “Anh đề cập qua một lần, nhưng hai vị lão nhân gia đều nói không quan tâm thủ tục này.”

Mai Nhiễm run rẩy, “Thì ra là thế.”


Lại kiểm tra cửa sổ và điện nước lần nữa, cô mới hoàn toàn yên tâm, tiến lên nắm tay anh, “Mình đi thôi.”

Biển người ở sân bay bắt đầu xuất hiện, gần như chen lấn kín không kẽ hở, lúc trước ở trên đường đã tắc cứng khoảng hai tiếng, họ vừa kịp đến đúng giờ đăng ký.

Máy bay vững vàng vận hành, Mai Nhiễm nhả kẹo cao su trong miệng, dùng một tờ giấy gói lại, cô xoa xoa huyệt Thái Dương, có thể vì tối hôm qua hưng phấn quá mức, cô không ngủ ngon, hiện tại bắt đầu hơi mệt.

Mơ hồ nghe tiếng tiếp viên hàng không ngọt ngào lọt vào tai, sau đó cô không còn nghe thấy nữa.

Chờ đến khi lại nghe thấy động tĩnh và mở mắt, máy bay đã sắp đến thành phố S, Mai Nhiễm duỗi người, “Thật nhanh.”

Người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu, hạ giọng hỏi, “Anh nhớ rõ tối hôm qua…… Chỉ có một lần, sao em mệt thành như thế, hử?”

Anh trực tiếp đưa ra kết luận, “Thể lực quá kém.”

Mai Nhiễm ho nhẹ một tiếng, trong lòng yên lặng phản bác, tuy rằng chỉ có một lần, nhưng không chịu nổi thời gian dài nghiêm trọng tiêu hao thể lực được không?

Người nào đó cố ý tra tấn người khác, thật đúng là……

Máy bay dừng bánh, khoang hạng nhất đã bắt đầu có người đi lại, Mai Nhiễm cũng đứng lên, giống như ban nãy không nghe thấy.

Hai người kéo vali ra khỏi sân bay, Mai Nhiễm nhìn một vòng cũng không phát hiện xe của chú Chu, đang định lấy di động ra gọi điện thoại, sau lưng vang lên tiếng nói quen thuộc, “Tưởng Tưởng.”

Cô quay đầu nhìn về hướng giọng nói, thấy rõ người tới, vừa mừng vừa sợ, “Ba ba, sao lại là ba?!”

Phó Thì Cẩn cũng hơi bất ngờ, “Ba.”

Mai Hồng Viễn gật đầu với hai người, “Lên xe đi, hôm nay, ba làm tài xe một lần cho hai đứa.”

Mai Nhiễm ném xuống hành lý cọ cọ vào người ông, cười mắt mũi cong cong, “Thật tốt quá!”

Nghĩ đến những năm gần đây cô và cha chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, số lần ngồi cùng một chiếc xe gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng miễn bàn ông tự mình lái xe.

Mai Hồng Viễn chọc nhẹ cô chóp mũi, cưng chiều cười nói, “Gió lớn, nhanh lên xe đi.”

Mai Nhiễm kéo người đàn ông bên cạnh ngồi vào ghế sau, Phó Thì Cẩn suy nghĩ tỉ mỉ làm sao có thể để nhạc phụ đại nhân lái xe, tự giác ngồi vào ghế lái, nhường lại ghế sau.

“Ba ba, ba về khi nào?”

“Ngày hôm qua.”

“Chuyện ở tập đoàn xong xuôi cả rồi ạ?”

Mai Nhiễm nhớ rõ năm ngoái ít nhất ông còn chậm lại một ngày mới về, tối hôm qua hai người có nói chuyện gần một giờ, kết quả ông gạt cô việc về trước.

Chẳng lẽ ông đặc biệt chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô?

“Còn vài việc kết thúc,” Mai Hồng Viễn nói, “Ba giao cho thư ký Vương để ý.”

“Lễ mừng năm mới ba nên cho thư ký Vương một bao lì xì đỏ to,” Mai Nhiễm không nhịn được cười trộm, “Hai năm qua không biết anh ấy mọc thêm bao nhiêu sợi tóc bạc.”

Mai Hồng Viễn hỏi, “Cậu ta cáo trạng với con à?”

“Không có.” Mai Nhiễm vội vàng phủ nhận.

Để tiện biết lịch trình và tình trạng cơ thể của cha bất cứ lúc nào, cô vẫn duy trì thường xuyên liên lạc với thư ký Vương, ngẫu nhiên sẽ nghe anh vô tình hay cố ý “oán giận” vài câu nên ghi tạc trong lòng.

Hành trình hơn một tiếng kết thúc trong lúc hai cha con nói chuyện trên trời dưới bể, xe dừng trước cửa đại viện Mai gia.

Mai Nhiễm xuống xe, đón một mảnh nắng ấm đi vào trong. Vừa bước vào cửa, cô nghe một tiếng nói mềm nhũn, cô nhìn sang, chỉ thấy một cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt đang nói chuyện với Mai Lương Chi, “Tên của người và ba cháu cùng có hai chữ, chẳng lẽ người chính là chú…… của cháu?”

Mai Lương Chi cười to, “Cháu thật thông minh!”


Anh thoáng nhìn, thấy người đứng ở cửa, bĩu môi, “Bảo bối, cháu đến xem kia là ai.”

Cô bé quay đầu thấy đại mỹ nữ đứng cạnh cửa, hai mắt đột nhiên sáng ngời, chớp chớp, bởi vì thục nữ rụt rè, cô “chậm rì rì” nâng váy chạy tới, cái đầu nhỏ vung vẩy, hai bím tóc cũng lắc lư theo.

Mai Nhiễm vẫn là lần đầu tiên bị một bảo bối nhỏ phấn điêu ngọc mài đánh giá từ đầu đến chân, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, lại nghi ngờ, con cái nhà ai vậy nhỉ?

“A a a!” Cô bé đột nhiên lao tới, dùng sức ôm chặt chân của cô, “Người xinh đẹp y hệt con, người chính là cô Mai Nhiễm đúng không? Đúng không ạ?!”

Cô bé nháy cặp mắt to tròn xinh đẹp kia, như đang hỏi ý kiến.

Mai Nhiễm đã đoán được thân phận của cô bé, ngồi xổm xuống bóp khuôn mặt cô mềm mại nhỏ nhắn, lại cầm bàn tay bé xíu, “Lần đầu gặp mặt, xin chào, bạn nhỏ ‘mỹ tửu’.”

Đây là con gái duy nhất Mai Cửu của anh họ Mai Lương Giác.

“Cô ôm con.”

Cô bé có vẻ không hề sợ người lạ, “bẹp” một tiếng hôn một cái rõ to lên mặt Mai Nhiễm. Cô da mặt mỏng, không chống đỡ nổi sự nhiệt tình này, bị cô bé hôn một cái đã đỏ ửng.

“Ồ,” Cô bé nhìn thấy ngoài cửa còn đứng hai người đàn ông, một già một không già, cô nhìn về phía Mai Hồng Viễn đầu tiên, mi tâm non nớt nhíu một chút rồi lại giãn ra, “A! Cháu biết rồi! Người là bác Cả!”

Cô vui vẻ vươn tay nhỏ bé muốn ôm một cái, Mai Hồng Viễn cười tiếp nhận, ước lượng, “Cửu Cửu hình như nặng hơn?”

Khi ông đi công tác ở Moscow, ông từng ghé qua nhà họ một lần, chắc là bạn nhỏ còn có ấn tượng với ông.

Mai Cửu chê ngực ông cứng rắn, ôm không thoải mái, xoay người la hét đòi quay về lòng Mai Nhiễm, nằm úp trên đầu vai cô, nũng nịu yếu ớt hỏi, “Vậy chú là ai?”

Chú này thoạt nhìn không chỉ trẻ hơn ba, lại còn rất cao rất tuấn tú, cô bé vắt hết óc cũng không nghĩ ra chú là ai, cô bé buồn rầu vò tóc.

Trong lòng Mai Hồng Viễn trống không, cười trêu ghẹo nói, “Cửu Cửu, cháu thông minh như vậy làm sao không đoán ra chú ấy là ai?”

Cô bé chớp mắt, “Chú họ Mai à?”

“Chú họ Phó.” Phó Thì Cẩn cười nhạt.

Đầu óc cô bé xoay chuyển một vòng, không suy luận được là chữ “Phó” nào, có điều cô bé không muốn mất mặt trước soái ca, đành làm bộ như nghe hiểu nghiêm túc gật đầu.

“Chú là khách trong nhà sao?”

“Không phải.”

Cô bé “a” Một tiếng, “Chú đi cùng bác Cả, cô Mai Nhiễm trở về.”

Phó Thì Cẩn gật đầu, “Đúng.”

“Chú là bạn bè của bác Cả? Hay là của cô Mai Nhiễm? Không đúng,” Cô lại phủ định suy đoán của mình, “Mẹ cháu nói qua năm mới chính là dịp người thân đoàn tụ, tại sao bạn bè lại đến nhà người khác ăn Tết nhỉ?”

Mai Hồng Viễn không nhịn được cười nói, “Đây là cô cháu……”

“Hóa ra chú là dượng!” Cô bé sáng tỏ, cảm giác mình đi một vòng lớn, cô chép miệng, “Muốn ôm một cái.”

Phó Thì Cẩn hiếm khi ngẩn người, hai tay cô bé đã giơ lên, ôm lấy cổ anh. Anh ôm cơ thể bé nhỏ vào trong ngực, mùi sữa xa lạ thoang thoảng đến gần, lay động trái tim anh nhúc nhích.

“Dượng ôm được cháu chứ?”

Tiếng nói mềm mại lại non nớt gần như hòa tan trái tim Phó Thì Cẩn, anh gật đầu, “Ôm được.”

Trông thấy động tác anh ôm cô bé cứng ngắc, Mai Nhiễm không nhịn được mím môi cười, đi sau anh vào đại sảnh.

“Bác trai.” Mai Lương Giác đứng lên tiếp đón, gật gật đầu với Phó Thì Cẩn, vừa thấy con gái trong lòng anh, bên môi nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Anh Lương Giác,” Mai Nhiễm nhìn về phía người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh anh, “Chị dâu.”


Nói đến người anh họ này từng là người ly kinh phản đạo nhất trong nhà, không để ý đến bác và bà cụ phản đối dứt khoát xuất ngoại, làm việc ở đại sứ quán Moscow, gần như cắt đứt liên hệ với gia đình. Bốn năm trước, anh ấy gửi một bức thư về báo tin đã kết hôn……

Đây là lần đầu tiên anh về nhà sau bao năm qua, lại còn dẫn theo cả vợ con.

Có điều, Mai Nhiễm nghĩ rằng, thật ra trông chị dâu trẻ hơn cô tưởng tượng rất nhiều, cảm giác còn trẻ hơn mình. Cô vẫn cho rằng người thành thục ổn trọng như anh họ, vợ anh ấy hẳn là…… Hẳn là như thế nào nhỉ? Cô không nói nên lời, nhưng theo trực giác không nên như vậy.

Nhưng mà, chuyện tình yêu đâu ai nói trước được?

Từ nhỏ cô bé lớn lên ở Moscow, cảm giác ngạc nhiên đối với tất cả mọi thứ của nhà họ Mai, không biết nguyên do nào, cô phá lệ bám Mai Nhiễm, cái miệng nhỏ nhắn vô cùng ngọt.

“Cô bện tóc cho cháu thật đẹp!” Cô bé ngồi trước gương bàn trang điểm, hai chân lắc lư, “Mẹ cháu không biết bện, mỗi lần mẹ bện đều kéo tóc cháu rất đau.”

Mai Nhiễm hỏi, “Vậy mái tóc lúc trước của cháu là ai bện cho?”

“Ba cháu ạ!” Cô bé đếm ngón tay, “Đầu tiên ba bện cho cháu, sau đó sẽ bện cho mẹ…… Là la, cuối cùng bện xong hết rồi!”

Mai Nhiễm thật sự khó có thể tưởng tượng hình ảnh đó. Cô không cách nào liên tưởng cảnh hai vợ chồng anh họ ở chung, cô ho nhẹ một tiếng, vừa định nói chuyện, thím Chu vui sướng vào, “Tiểu thư Nhiễm, tiểu thư nhỏ, chuẩn bị một lúc nữa có thể ăn cơm tất niên.”

Đây là bữa cơm tối náo nhiệt nhất ở Mai gia, thường xuyên vang lên tiếng cười sung sướng của cô bé. Ngay cả Mai Hồng Viễn cũng không nhịn được uống thêm hai chén, một bữa cơm qua đi, bầu không khí hoà thuận vui vẻ.

Thím Chu còn chuẩn bị hoa quả và đồ ngọt sau khi ăn xong, mọi người ngồi chuyện trò vui vẻ về cổ phiếu, dân sinh và bão tuyết ở phòng khách, đề tài nào cũng ăn ý ngầm.

Còn bạn nhỏ Mai Cửu ngồi trên ghế salon bóc bao lì xì, trên mái tóc cài trâm hoa càng làm nổi bật lên vẻ đáng yêu.

“Đây là cô bà, đây là bác Cả, đây là cô Mai Nhiễm,” Cô mở hết bao lì xì, “Đây là dượng, đây là chú……”

Đêm nay cần gác đêm, Mai Nhiễm còn thua cả trẻ con. Gần đến mười một giờ, cô đã díp cả mắt, thật sự không chống đỡ nổi nên định về phòng chợp mắt một lúc.

“Mẹ ơi,” Cô bé đột nhiên ôm Triệu Du, làm nũng nói, “Đêm nay con có thể ngủ cùng cô không ạ?”

“À,” Triệu Du không biết nên trả lời như thế nào, liếc nhìn chồng, Mai Lương Giác hiểu ý đi tới, “Đầu tiên con phải hỏi xem dượng có đồng ý hay không.”

Cô bé ngẩng đầu, hồn nhiên ngây thơ hỏi, “Vì sao con muốn ngủ cùng cô mà cần dượng đồng ý ạ?”

Mai Lương Giác buồn cười xoa đỉnh đầu con gái, “Ba dẫn con ra ngoài đốt pháo hoa.”

“Oh yeah!” Cô bé cao hứng nhảy cẫng lên, “Thích quá! Ba ba chúng ta mau đi đi!”, ném ngay vấn đề ban nãy ra sau đầu.

“Con bé như vậy suốt, nhất thời nổi hứng,” Triệu Du cười giải thích, “Nhưng mà, con bé rất thích em, thời điểm ở Moscow con bé đã biết mình có một người cô làm bác sĩ rất xinh đẹp……”

Mai Nhiễm nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia còn không ngừng lắc lư trong đầu. Giữa lúc ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, tiếp theo bàn tay to ấm áp hữu lực luồn vào trong vạt áo, kéo cao áo ngủ, chỉ chốc lát sau cô đã bắt đầu thở hổn hển.

Người đàn ông hôn nồng nàn từ trên mặt một đường xuống dưới, hôn qua đóa hoa mai trên ngực cô, sau đó tiếp tục đi xuống, ngậm nhẹ nụ hồng……

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta sinh con gái nhé.”






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi