Mùa xuân tháng Ba, hoa xuân rực rỡ.
Ngoài cửa sổ trời xanh không mây, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi tới, trong phòng ngập tràn hương hoa nhàn nhạt.
“Nhiễm Nhiễm.” Giọng anh nhiễm một tia khàn khàn, cúi đầu vang lên bên tai.
Mai Nhiễm “ưm” một tiếng, “Buồn ngủ quá.”
Khoảng cách ngày hôn lễ chấm dứt đã gần qua hai tháng. Để thuận tiện cho Mai Nhiễm đi làm, hai người chọn một căn phòng gần bệnh viện Nhân Dân làm phòng cưới. Không cần kiêng dè, hai người giống như mọi cặp vợ chồng ân ái, trong khoảng thời gian này có thể nói là như keo như sơn.
Vừa động, chăn đã tuột xuống dưới hông, một bức tranh cảnh đẹp hoàn toàn lộ ra. Bởi vì có hệ thống sưởi ấm, Mai Nhiễm hoàn toàn không phát hiện, vẫn gà gật, che miệng hắt xì.
Phó Thì Cẩn bình tĩnh thưởng thức trong chốc lát, giơ tay đắp chăn, “Anh cần phải đi, em có cần mang gì không?”
Lần này anh được ban tổ chức triển lãm di vật văn hóa quốc tế mời đến thành phố B dự hội thảo, hội thảo kéo dài ba ngày, điều này nghĩa là ít nhất ba ngày anh không nhìn thấy cô. Từ lúc mới cưới tới nay, hai người chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.
Mai Nhiễm lần tới tay anh, người nghiêng về phía trước thăm dò, gối lên đùi anh, khẽ lẩm bẩm, “Sao nhanh thế?”
Tối hôm qua cô tăng ca, gần mười một giờ về đến nhà, tắm rửa xong đã nửa đêm. Cô một mạch chui vào ổ chăn, tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh rồi ngủ say.
Phó Thì Cẩn sờ tóc cô, “Anh đã chuẩn bị sẵn điểm tâm trên bàn, em nhớ hâm nóng sữa lại, không được phép bỏ bữa. Xuống máy bay tầm mười một giờ rưỡi, đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại về xem em dậy chưa……”
“Biết, rồi, ạ.”
Anh cười, “Chê anh dài dòng?”
Mai Nhiễm ôm lấy thắt lưng anh, cọ cọ, buồn bực nói, “Không có.” Chỉ là có chút hơi luyến tiếc.
“Chờ anh quay về.” Anh vén tóc cô để lộ lỗ tai, nhẹ nhàng nhéo một chút, “Hửm?”
Mai Nhiễm không lên tiếng, lấy điện thoại bắt đầu lật lịch làm việc của mình. Trong lòng suy nghĩ có thể xin nghỉ ba ngày đi cùng anh không, nhưng đếm đi đếm lại cũng không gom góp đủ.
Hơi thở ấm áp phả lên bên tai, “Mấy ngày nay anh dự trữ lương thực, lúc về nộp lên một thể, được không?”
Mai Nhiễm nháy mắt hiểu ý, sau đó bị sặc bởi nước bọt của mình, “Anh, anh……”
“Hay là, bà Phó muốn anh nộp luôn bây giờ?”
“Thời gian còn kịp sao?”
Đầu tiên anh ngẩn người, ý cười trong mắt bắt đầu tràn ra, cúi đầu hôn lên mặt cô, không dám quá sâu, anh sợ bản thân không thể phân thân.
Lái xe đã chờ dưới lầu.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Vâng.” Trong mắt cô hiện lên lớp nước mềm mại.
“Hai ngày nữa có thể cần về thành phố B.”
“Thật sự?!”
“Giả.”
Người đàn ông đi rồi, Mai Nhiễm tiếp tục ngủ bù trên giường. Lúc giấc, bữa sáng trên bàn lạnh ngắt, cô hâm nóng ly sữa cho mình, vừa ngồi xuống, di động vang lên.
“Em rời giường chưa?”
Trong miệng Mai Nhiễm còn ngậm sữa, giọng mơ hồ không rõ, “Vâng, vâng!”
Tiếng nuốt rất nhỏ vẫn bị đầu bên kia nghe thấy, “Em vừa dậy à?”
“Anh đã đến thành phố B?” Cô đã nghe được tiếng khung cảnh ồn ã bên kia.
Xem ra anh đoán đúng, cô mỗi lần chột dạ thời điểm, luôn hội đông cứng nói sang chuyện khác.
“Em ăn sáng chưa?”
Mai Nhiễm cầm cốc sữa, “Em đang ăn.”
Bên kia im lặng mấy giây, có giọng nói người đàn ông xa lạ truyền tới, sau đó là giọng nói anh sạch sẽ, “Chờ.”
Mai Nhiễm: “Nè nè!”
Cùng thời gian, di động cũng truyền đến một câu rõ ràng “Được, Phó tiên sinh.”
“Nhiễm Nhiễm.”
Hóa ra ban nãy anh bảo người đàn ông kia chờ à?
“Trở về anh sẽ kiểm tra cân nặng của em.”
“A?”
Anh giống như không để ý những lời này bị người khác nghe, hoặc là để cô có thể nghe rõ ràng hơn, anh hơi đề cao âm lượng, “Nhẹ bớt thì anh sẽ nấu cơm mỗi ngày cho em, giảm một cân chính là một tháng……”
Với tài nấu nướng của anh? Đúng là hình phạt không thể tàn khốc hơn.
Nhưng Mai Nhiễm quá rõ ràng, từ trước đến nay người đàn ông này nói là làm, sau khi cúp điện thoai, cô nhanh chóng uống hết cả ly sữa. Bỗng nhiên cô phát hiện có gì sai sai, làm sao anh biết cân nặng hiện tạ của cô là bao nhiêu? Cho nên…… Đến lúc đó chẳng phải tùy cô nói?
Nghỉ trưa qua đi, Mai Nhiễm đi ra ngoài. Một giờ trước, Diệp Khởi Hàn gọi báo tin mừng, nói bài [nếu tưởng niệm có thanh âm] vừa phát hành đã nhảy lên đứng số một [bảng xếp hạng đĩa đơn]. Không chỉ chiếm giữ các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, lượng tiêu thụ còn bước sang độ cao mới.
Không thể nghi ngờ lượng fan hâm mộ đông đảo của MR là lực lượng thúc đẩy mạnh nhất, đương nhiên việc giải trí Thiên Hành tuyên truyền và mở rộng cũng quan trọng không kém. Có điều quan trọng nhất là bản thân bài hát này, đằng sau lưng nó còn có MR và Ansel.
“Thật sự không còn [nếu tưởng niệm có thanh âm] của MR à?” Một nữ sinh đang hỏi ông chủ tiệm cho thuê băng đĩa.
Mai Nhiễm cũng nhìn theo thanh âm, trong lòng ngạc nhiên.
“Cô bé, cháu tới chậm,” Ông chủ lắc đầu, “Mấy phút trước, có một người đã mua hết ba đĩa cuối cùng.”
Nữ sinh lại hỏi, “Không phải ngày hôm qua vừa đưa ra thị TSo?”
“Đúng vậy!” Ông chủ cười rạng rỡ, “Hàng chưa về đã có người quen đặt một phần ba, buổi sáng hôm nay còn lác đác, những người đó mua rất nhiều, chia đều mỗi người thanh toán bảy, tám nữa, còn khoa trương hơn……”
Cô gái giống như hơi thất vọng, “Thế cháu đi hàng khác tìm vậy.”
Ông chủ không giận vì bị cắt ngang, ngược lại nhắc nhở, “Có lẽ tình hình các tiệm khác cũng tương tự. MR này nổi thật, lần đầu tiên tôi gặp chuyện như vậy, biết thế nhập nhiều hàng hơn……”
Cô gái ra khỏi tiệm, chỉ chốc lát sau lại có hai người trẻ tuổi, vừa vào cửa đã hỏi MR, ông chủ lại bắt đầu luôn mồm giải thích với họ.
Mai Nhiễm đi một vòng bên trong, khi đi ra cô thấy ông chủ treo một tấm biển trước cửa, trên đó viết “[nếu tưởng niệm có thanh âm] của MR đã bán sạch”. Vừa treo lên, vợ ông chủ đuổi tới, “Tôi bảo này ông có ngốc không hả!”
Ông chủ không rõ nguyên nhân, chỉ cười ha ha, vừa thấy chỉ biết tính tình tốt, hoặc là nói dưới uy quyền của vợ bao năm qua đã tạo thành thái độ thuận theo.
“Hai ngày qua, rõ ràng lượng người ra vào cửa hàng tăng mấy lần, đa số đều hướng về phía MR. Ông treo tấm biển này chẳng phải đuổi khách ở ngoài à?” Bà chủ có phương thức buôn bán riêng, “Chỉ cần họ vào cửa, cho dù không mua được MR cũng sẽ xem những cái khác? Hơn nữa, bằng vào cái lưỡi không xương của tôi……”
“Phải phải phải.” Ông chủ liên tục gật đầu, “Cũng là bà nghĩ chu đáo.”
Mai Nhiễm lắc đầu.
“Cô gái, tôi thấy cháu vẫn đứng ở khu cháy hàng, chắc chắn cũng đến vì MR đúng không?” Một người đàn ông trung niên đột nhiên đến gần, “Chỗ tôi có đĩa đơn [nếu tưởng niệm có thanh âm] do chính MR tự tay kí tên. Nếu cháu có hứng thú, tôi có thể nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích.”
Bản kí tên?
Mai Nhiễm nhịn cười, “Có thể cho tôi xem trước không?”
“Đương nhiên là được!” Người đàn ông kia thống khoái đáp ứng.
Mai Nhiễm nhìn thoáng qua chữ ký trên mặt vỏ đĩa, bắt chước rất giống, nhưng mà tại sao chữ ký của cô lại tuồn ra ngoài nhỉ?
Cô nhớ hình như mình từng ký tên một lần cho tiểu sư muội, nhưng bị cô bé đăng lên Weibo. Những người này thần thông quảng đại, nghĩ ra cả cách thức này.
“Thế nào? Mỹ nữ.” Người đàn ông thấy Mai Nhiễm xem xuất thần, trong lòng biết vụ làm ăn này không chạy được, càng ân cần mồi thêm, “Năm trăm nguyên, năm trăm nguyên thế nào? Mặt trên có MR kí tên, giá trị sưu tầm rất lớn!”
“Chỉ có một bản à?” Mai Nhiễm hỏi.
“Đúng đúng!” Người đàn ông gật đầu như đảo tỏi, “Đây là bản số lượng! Nếu cháu không cần, tôi sẽ bán cho người khác.”
Lúc này chỗ cửa có một cô gái xông vào, che đằng trước Mai Nhiễm, “Chị gái, chị đừng tin hắn! Hắn là tên lừa đảo! Em vừa gọi điện hỏi bạn bè, cậu ấy nói đĩa đơn của MR không có bản ký tên, chị đừng để bị hắn lừa!”
Trong tay cô còn cầm một đĩa nhạc kí tên, hẳn là vừa mua từ tay người đàn ông này.
“Con ranh nói bậy bạ gì đó!?” Người đàn ông kia có chút thẹn quá thành giận.
Mai Nhiễm trả lại đĩa nhạc cho hắn, “Cám ơn, tôi từ chối.”
Động tĩnh bên này đã thu hút ánh mắt một số người, người đàn ông hung hăng lườm cô gái kia, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Cô gái giờ mới thu hồi khí thế giương cung bạt kiếm, xoay người cười ngọt ngào với Mai Nhiễm, “Tên lừa đảo rất đáng giận! Lừa gạt tình cảm của em! Em tưởng rằng thật sự là bản kí tên của nữ thần!”
Mai Nhiễm nảy ra một ý, “Em có bút không?”
“Có!” Cô gái lấy một chiếc bút bi trong túi đưa cho cô.
Tay cô đặt dưới đĩa nhạc, nhanh chóng ký hai chữ trên bìa, đôi mắt cô gái sắp nhảy ra ngoài, vui mừng bịt miệng, “A! A, chị là……”
Mai Nhiễm: “Suỵt.”
Cô gái mạnh mẽ gật đầu, “Vâng! Vâng!” Đúng như dáng vẻ của người hâm mộ vô tình gặp được thần tượng vui vẻ đến mức suýt té xỉu.
Ra khỏi cửa hàng đĩa nhạc, Mai Nhiễm đến siêu thị mua một ít đồ dùng cuộc sống, khi đi qua khu vực chuyên bán đồ cho phái nữ, bước chân cô dừng lại.
Tháng này có phải chưa đến không? Thử tính một chút, đã chậm không sai biệt lắm hai mươi ngày, chuyện này trước đây chưa từng có.
Đứng tại bắt mạch cho mình, để bảo hiểm, cô lại đi hiệu thuốc.
Buổi tối, không biết có phải trong lòng cất giấu bí mật hay không, hay là chiếc giường rộng lớn như vậy chỉ có một mình, Mai Nhiễm lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cô ôm tư tâm nho nhỏ: Anh sẽ là người đầu tiên ngoài cô biết tin tốt này.
Ngày hôm sau không hề nghi ngờ, Mai Nhiễm ôm đôi mắt đen sì đi làm, bị cô trợ lý nhỏ trêu đùa một lúc.
Sau khi quay về từ hội nghị thường kỳ, cô ngạc nhiên phát hiện ở khoa Trung y đột nhiên rất đông đúc, Điền Điềm thở hồng hộc chạy tới, “Má ơi! Sư tỷ, em nói cho chị một tin động trời, chị ngồi xuống trước đã, tránh bị dọa đến.”
Cô hít một hơi thật sâu, “Bên ngoài toàn bộ những người này,” Cô lại cường điệu, “Toàn bộ, đều là fan của chị!”
Mai Nhiễm phun một ngụm nước ra ngoài.
Hóa ra đa số ngoài cửa đều là fan của MR, người người đều ôm tâm nguyện nhận được bản kí tên……
Tuy rằng sớm hay muộn biết sẽ có một ngày như vậy, mà khi nó thực sự đến, Mai Nhiễm phát hiện quả nhiên mình vẫn rất lạc quan.
Để không ảnh hưởng đến công tác và trật tự bình thường, Mai Nhiễm đành ở lại sau khi tan tầm một tiếng. Không ngờ sự nhiệt tình của các fan chẳng những không giảm, ngược lại tự giác xếp thành hàng dài, sau khi ký phần cuối cùng, tay cô đã nhức mỏi.
Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, không biết phía Diệp Khởi Hàn có phương thức nào xử lý thỏa đáng không?
Mai Nhiễm đang suy nghĩ, điện thoại Mai Hồng Viễn gọi đến, “Tưởng Tưởng, có cần cha qua đón con không?”
Cô mới nhớ tới buổi tối còn ăn cơm với cha, thuận tiện dẫn kiến cho cô gặp mặt người sáng lập của quỹ từ thiện nổi danh.
“Không cần không cần,” Cô nhanh chóng thu dọn đồ, “Để con tự bắt xe đến, đại khái cần hai mươi phút.”
May mắn trên đường không kẹt xe, Mai Nhiễm vừa vặn đến Như Ý lâu, Mai Hồng Viễn đã đứng dưới lầu chờ cô.
“Ba ba.”
Mai Hồng Viễn cắt đứt cuộc nói chuyện với bạn, “Đến đây.”
Mai Nhiễm liếc nhìn người đàn ông trung niên bụng phệ, hói đầu đứng bên cạnh cha. Cô nghĩ thầm, phải chăng đây là người sáng lập quỹ RM?
Mai Hồng Viễn cười, “Đây là ông chủ Trần của Như Ý lâu, đây là con gái tôi, Mai Nhiễm.”
Hóa ra không phải.
Mai Nhiễm lễ phép chào hỏi rồi đi theo lên lầu.
Mai Hồng Viễn có một phòng thường dùng ở đây, rất lịch sự tao nhã, là một góc yên tĩnh giữa phố xá phồn hoa, sầm uất.
Vị khác đường xa mà đến đã chờ họ ở bên trong.
“Hội trưởng Mai.” Giọng nam trong trẻo chậm rãi vang lên, nghe vào tai rất có xúc cảm.
Mai Nhiễm nhìn, một vóc người cao ráo đập vào trong mắt, ấn tượng đầu tiên của cô là: Đây là một người đàn ông không dựa vào vẻ bên ngoài có thể thuyết phục người khác chỉ bằng khí chất hoặc là khí thế.
Vì sao cô có suy nghĩ này?
Bề ngoài của anh ta quá mức đàng hoàng, nhất là đôi mắt hoa đào rất đẹp, khóe mắt còn hơi hơi hướng lên trên. Chỉ cần liếc mắt một cái hoang đường đến mức làm cho cô không kìm lòng nổi muốn dùng từ “Mỹ” để hình dung, tuy rằng biết một từ như vậy không thích hợp dùng cho người đàn ông.
Mà khi anh đứng ở trước mặt, rất dễ dàng làm cho người ta bỏ qua dung mạo xuất chúng của anh, thật sự là một cảm giác mâu thuẫn.
“Đây là người sáng lập quỹ RM, Tề tiên sinh.”
Cha ở thương trường nhiều năm, gặp qua muôn hình vạn trạng, người được ông xưng một câu “Tiên sinh” đếm trên đầu ngón tay, có thể thấy được người đàn ông này……
Mai Nhiễm lấy lại tinh thần, “Xin chào.”
Người đàn ông hình như không để ý sự thất thố của cô, cười nhẹ, “Xin chào.”
Anh rót chén trà xanh, “Nghe nói tiểu thư Mai có ý nguyện muốn quyên tiền cho quỹ RM?”
“Đúng vậy.” Mai Nhiễm nhìn về phía anh, “Nghe nói các anh chủ yếu cố gắng hết sức cứu trợ và trị liệu cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, đúng không?”
Tề Nghiễm cũng nhìn qua, anh giống như đang cười, nhưng trong đôi mắt không có ý cười, sau một lúc lâu mới gật đầu.
“Kia……”
Di động trên bàn rung một cái, anh liếc nó theo bản năng, thấy trên màn ảnh hiện lên ba chữ, mềm nhũn.
“Thật có lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại.”
Mai Nhiễm thấy bóng lưng anh biến mất ngoài cửa, quay đầu hỏi cha, “Vị Tề tiên sinh này là loại người nào.”
“Một con người rất phức tạp.”
Mai Nhiễm không hỏi nhiều nữa.
Buổi gặp mặt tối nay coi như vui vẻ, Mai Nhiễm về nhà mới chín giờ, chuyện thứ nhất chính là mở TV, chuyển đến kênh của thành phố B.
Đại khái là vừa chấm dứt hội nghị, anh còn mặc âu phục trang trọng, bị các phóng viên ùa lên ngăn lại.
“Phó tiên sinh, có thể xin ngài nói đến vị phu nhân mới kết hôn không lâu được không?”
Chỉ thấy người đàn ông từ trước đến nay khiêm tốn, sau khi thoáng trầm tư, bên môi hiện lên một nụ cười yếu ớt, “Bạch ngọc không tỳ vết, mai tàng hoa mai. Không thể nghi ngờ, thái thái của tôi là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà cả cuộc đời này tôi từng trông thấy….”
Dừng lại một lúc, ý cười anh càng sâu, “Đang cố gắng, tranh thủ năm nay sáng tạo ra một tác phẩm khác xuất sắc hơn.”
Sóng mắt Mai Nhiễm long lanh theo dõi anh, luyến tiếc dời đi, cô thật nhẹ nhàng sờ bụng mình.
Nếu người đàn ông này biết “tác phẩm xuất sắc hơn” đã ở trong này, không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?