GẦN NHƯ CÔ ĐỘC

Chương 31. Cô độc mà yêu cậu

Đã chín giờ, phòng làm việc vẫn sáng đèn. "Hứa ca, chúng ta đi ăn đi! Đông ca nói mọi người nên đi ăn nướng." Tiêu Mẫn đổi chén nước nóng đi đến bàn làm việc, trên mặt không tự nhiên có chút nóng lên.

"Không đi, tôi còn phải làm xong bảng biểu, các cậu đi đi." Hứa Duệ đối với người mới tới này ấn tượng vô cùng tốt, tiểu cô nương làm việc tích cực, không nói nhiều, người dễ xấu hổ, khẩn trương đến ngón tay nửa rúc trong tay áo. Mỗi lần Hứa Duệ nhìn thói quen có động tác nhỏ này của cô lòng đều cảm thấy mềm nhũn.

Tiêu Mẫn gật đầu một cái: "Được rồi, vậy ta đi thôi, anh cũng đừng làm quá muộn." Hứa Duệ nắm ly ấm cười: "Cảm ơn nhiều! Đi chơi vui vẻ!" Tim Tiêu Mẫn đập thật nhanh, giả bộ bình tĩnh bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

"Làm sao? Lại bị từ chối?" Nữ sinh đang nói là Bành Thanh Lâm, cũng là người mới trong năm nay, hai người là bạn thuê cùng phòng. Trên mặt Tiêu Mẫn đã hồng thấu: "Cậu nói lời này...Cái gì gọi là lại chứ."

"Muốn tớ đếm giúp cậu xem mấy lần không?" Bành Thanh Lâm ném một ánh mắt mập mờ, "Không nghĩ tới tiểu Mẫn cậu thích loại hình này!" Tiêu Mẫn bị nói trúng tim đen, co quắp vặn chặt ngón tay: "Cậu đừng nói nhảm có được hay không, cái gì loại hình tớ không hiểu.." Cô tốt nghiệp chính quy đến làm ở công ty chứng khoán này, bị an bài dưới tay Hứa Duệ, thời gian lâu dài khó tránh khỏi đối với vị tiền bối ôn nhu đẹp trai này sinh ra một chút tình tiết chim non.

Bành Thanh Lâm khoa trương nháy mắt một cái: "Là loại hình Hứa ca a, đại thúc đẹp trai? Bây giờ tương đối lưu hành gọi là cán bộ kỳ cựu?" Tiểu Mẫn bất đắc dĩ mà thở dài: "Hứa ca chỗ nào đại thúc..."

"Kính nhờ! Anh ấy cũng lớn hơn cậu một vòng có được hay không!" Bành Thanh Lâm tiện tay khua tay múa chân một cái, "không hút thuốc lá không uống rượu, mỗi ngày bưng một cái ly ấm, bên trong còn có cẩu kỷ, không biết người ta còn tưởng rằng bốn mươi, năm mươi rồi!" Tiêu Mẫn tiếp tục duy trì: "Người trẻ tuổi bây giờ cũng chú trọng dưỡng sinh chứ! Uống cẩu kỷ thì sao?" ( một loại quả bồi bổ gan)

"Cậu quá ái mộ người ta rồi? Tớ người ngoài rõ ràng, Hứa ca thật nhàm chán lại không thú vị! Cho tới bây giờ chưa từng ăn cùng nhau, không tham gia hoạt động của công ty, mỗi ngày đều là một bộ dáng không thể yêu, một chút "Nhân khí" cũng không có." Nói đến phần sau Bành Thanh Lâm thấp giọng, "Cậu thật không nên quá chú ý tới hắn, không tiền đồ! Tớ nghe bọn họ nói lúc mới đến công ty Hứa Duệ vô cùng kiêu ngạo, đắc tội lão Lý, lão Lý liền khắp nơi tạp hắn, nếu không hắn có thể năm năm vẫn còn lăn lộn ở phía dưới sao?" Tiêu Mẫn cắn môi không lên tiếng, một câu cuối cùng cô không cách nào phản bác, nhưng cô quả thực không tưởng tượng ra dáng vẻ Hứa Duệ "kiêu ngạo".

Bành Thanh Lâm hoàn toàn không có ý dừng lại: "Tớ còn nghe nói, lúc mới tới Hứa Duệ cũng được coi là một hoàng kim độc thân hán, toàn bộ công ty trên dưới rất nhiều cô gái đều muốn hắn nhưng hắn ngay cả Vivian đều coi thường! Nghe nói lễ tình nhân Vivian mượn cớ công việc mời hắn ăn cơm, hắn tới câu không ăn nói ở chỗ này làm Vivian tức giận! Bất quá sau đó cô ta cùng lão Lý...Cậu hiểu, cho nên cậu đáng thương cuộc sống Hứa ca càng không dễ chịu. Bất quá nói đi nói lại thì hắn thần bí như vậy, cái tuổi này còn không kết hôn không có bạn gái, không biết là..." Tiêu Mẫn có điểm tức giận nhưng lại không tiện phát tiết, chỉ hơi cau mày cắt ngang: "Đừng bát quái những chuyện này có được không? Mấy người trong phòng cậu thật nhàm chán."

Hứa Duệ chờ đám người bên ngoài chen lên thang máy đứng lên duỗi người, tắt máy tính thu dọn đồ đạc. Những cái gọi là ăn chung, hoạt động bất quá là một hình thức làm thêm giờ, nói thật ngay cả làm thêm giờ cũng không bằng – cần phải bày ra vẻ mặt vui vẻ, lại không có tiền làm thêm giờ.

Hắn đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng dưới lầu công ty, bắt đầu cân nhắc có nên mua một chiếc xe điện hay không, gần đây tăng ca càng nhiều, nếu như lỡ mất chuyến xe thì nhất định phải đón xe trở về, hắn cần tính toán về chi phí. Trên xe trống không, chỉ có một mình hắn là khách. Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, tụ lại lăn trên cửa sổ, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên tỏa ra ánh sáng lung linh.

Hôm nay trở về hơi muộn, cửa tiệm trước tiểu khu đã đóng cửa, hắn đến một quán ven đường ăn phở xào. Hai vợ chồng già mỗi ngày đúng chín giờ ra quán không quản mưa gió. Gian hàng rất đơn giản, vải chống nước trên trần nhà có hai lỗ nhỏ, ông chủ đặt hai cái chậu phía dưới, nước mưa rơi vào lộp độp. Hứa Duệ cẩn thận vòng qua, chen vào trong góc ngồi xuống.

Điện thoại di động vẫn đang rung, đám người đi chơi không ngừng gửi tin nhắn, đi ăn nướng xong còn mời đi KTV. Hứa Duệ bật chế độ không làm phiền, thấy phía trên có thông báo mưa to, - mùa mưa đã đến. Phở xào có chút mặn, ăn vài miếng đã thấy chán, Hứa Duệ uống nước trà trên bàn rồi mới tiếp tục ăn phần còn lại.

Nóc nhà vẫn đang dột, nước mưa nhỏ xuống không ngừng, Hứa Duệ mặc áo khoác đứng lên đi ra. Lúc trước thuê phòng vừa vặn hết hạn, sau khi thuê lại thì thuê một nhà để xe, so với trước kia tiết kiệm được một nửa.

Nhà để xe có mười mấy phòng, tường đơn giản màu trắng, vừa vào cửa là một cái giường lò xo cùng một tủ quần áo cũ, bên trong có nhà bếp và phòng vệ sinh. Không có bếp gas nhưng có thể dùng bếp cảm ứng và nồi cơm điện. Trong phòng vệ sinh ngoại trừ bồn rửa tay và bồn cầu còn có vòi hoa sen đơn giản, không có kính chắn lại nước trực tiếp chảy xuống đất. Hứa Duệ cảm thấy vô cùng tốt, chỉ là tầng dưới chót không tránh được ẩm ướt, lại còn là mùa mưa vệt nước trên gạch dù lau cũng sẽ không sạch, chỉ giẫm lên đã tạo ra dấu chân đen.

Đèn trên trần nhà hôm trước đã hỏng, hai ngày nay Hứa Duệ không rảnh đi mua không thể làm gì khác hơn là mượn ánh đèn yếu ớt từ phòng bếp hắt ra. Hắn cởi áo khoác ướt ra, chui vào nhà tắm chật hẹp tắm nước nóng. Thật ra Bành Thanh Lâm không nói sai, bây giờ hắn quả thật sống "dưỡng sinh", cai thuốc cai rượu, ăn no mặc ấm, ngủ sớm dậy sớm. Mấy ngày nay nhiệt độ thay đổi nhiều, hắn nhét mấy bộ quần áo cần giặt vào túi, lại kiểm tra đã đóng nước chưa rồi cầm ô vội vã ra ngoài.

Mưa vẫn còn chưa tạnh, hạt mưa lớn lại dày rơi trên ô phát ra tiếng lộp độp lộp độp. Hứa Duệ ôm túi đựng quần áo trước ngực, cẩn thận tránh đất dưới chân, đi ra ngoài tiểu khu từ cửa phụ, đi đường tắt đến khu nội trú của bệnh viện nhân dân. Bảo vệ an ninh biết hắn, đặc biệt quen thuộc mà chào hỏi hắn: "Hôm nay tới trễ a!" Hứa Duệ cười cười vẩy vẩy cái ô: "Ừ, tăng ca, về nhà lấy ô."

Phòng bệnh ở cuối cùng trên tầng mười rất yên tĩnh rất rộng rãi. Lúc đi vào Chu tỷ đang lật mình cho Thần Thần, người giúp lúc trước có chuyện xin nghỉ không làm, Chu tỷ là mới mời tháng này. Hứa Duệ với Chu tỷ không quen thuộc lắm nên có chút khách sáo và lúng túng.

Hứa Duệ để đồ trong tay xuống: "Xin lỗi Chu tỷ, hôm nay có chút việc bận nên tới trễ." Chu tỷ để bệnh nhân nằm ngang, đắp kín chăn: "Cậu xin lỗi cái gì, làm tôi thật ngại!" Hứa Duệ còn chưa kịp trả lời, quay đầu lại nhìn thấy một đứa trẻ chui ra từ tủ đầu giường bên cạnh, sợ hết hồn: "Đây là..?"

"Đây là cháu ngoại tôi! Trước kia vẫn mang sang bên bà nội, mấy ngày nay ông thông gia, bà thông gia đi ra ngoài du lịch chỉ có thể để tôi trông mấy ngày..." Chu tỷ xoa xoa tay, cười có chút áy náy: "Tôi biết cái này không đúng nhưng mà con nít nhà tôi rất nghe lời, bảo đảm không ồn ào không nghịch ngợm. Mấy ngày nay, ông chủ, có thể châm chước một chút được không?"

Hứa Duệ không trả lời, Chu tỷ đẩy cháu gái về phía trước: "Mau gọi thúc thúc Ny Ny!" Tiểu nha đầu dáng vẻ ba bốn tuổi, hai bên tóc được buộc thành hai cái sừng nhìn đặc biệt đáng yêu, đôi mắt vừa đen vừa sáng cười rộ lên cong cong: "Thúc thúc hảo!" Hứa Duệ sững sờ, ngay lập tức bị nụ cười quen thuộc đánh bại: "Ngươi hảo." Chu tỷ nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Để Chu tỷ và Ny Ny đi, Hứa Duệ đi lấy gạo, phần hai người, bỏ vào nồi cơm điện đặt thời gian, coi như là lưu chất ngày mai của Ninh Giác Thần và điểm tâm của mình. Hội học đại học bọn họ còn lưu hành một câu nói: Cầm gạch lên, tôi lại không thể ôm cậu; buông gạch xuống, tôi lại không thể nuôi cậu. Khi đó cảm thấy những lời này thật tồi tệ, bây giờ hắn mỗi một ngày đều lặp đi lặp lại cuộc sống như thế: Ban ngày liều mạng làm việc kiếm tiền, buổi tối trở lại cùng người yêu gặp nhau một lúc.

Hắn ngồi ở mép giường, nhanh chóng cúi người dán đôi môi khô khốc của mình lên môi Ninh Giác Thần. Đây thậm chí còn không phải là một nụ hôn, hắn còn nhớ Ninh Giác Thần từng nói không muốn gặp, không muốn thích, hắn đây là danh không chính ngôn không thuận hôn trộm, Thần Thần biết nhất định sẽ tức giận.

Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng kẹt kẹt, trong lòng Hứa Duệ run một cái, vội vàng đứng lên nhìn ra cửa. Cửa phòng bị đẩy ra một khe nhỏ, một cái đầu nhỏ chui vào, tiểu tử đôi mắt sáng lên, thần bí hề hề nói: "Ca ca là mỹ nhân ngủ sao?" trong lòng Hứa Duệ nháy mắt chua xót. Đáng tiếc cậu không phải, nếu không tại sao mình lén lút hôn cậu nhiều lần như vậy cậu còn không tỉnh chứ? Hứa Duệ nâng ngón trỏ để trên miệng làm dấu đừng lên tiếng, hắn không biết phải nói chuyện như nào với trẻ con, chỉ có thể hết sức hạ thấp giọng xuống: "Ngươi phải giữ bí mật nha." Tiểu nha đầu dùng sức gật đầu một cái, hai cái sừng lung lay thật đáng yêu.

Tiểu nha đầu quay lại lấy búp bê của mình, Hứa Duệ tìm giúp nó, là rơi ở dưới gầm giường, là một công chúa mặc bộ váy màu xanh da trời. Tiểu nha đầu ôm đồ chơi nhảy một cái, đi tới cửa còn quay đầu lại đè giọng, mặt nghiêm túc nói một câu: "Thúc thúc yên tâm đi! Con nhất định sẽ giữ bí mật!"

Hứa Duệ bất đắc dĩ cười một tiếng, ngồi về mép giường, nắm cổ tay Ninh Giác Thần, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn lên con bướm.

Bảo bối lúc nào cậu mới trở lại? Đứa trẻ kia đã gọi tôi là thúc thúc, gọi cậu là anh, tôi già như vậy sao? Rõ ràng qua mấy tháng nữa cậu cũng 34 tuổi. Chờ đến ngày cậu thành thúc thúc chắc tôi không biến thành ông nội đi...

Đây là một ngày bình thường trong 2500 ngày nhớ cậu.

Tôi cô độc mà, yêu cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi