GẦN THÊM MỘT CHÚT

 hơn yêu Vân Hành.”

EDIT: Mưa Tháng Năm | BETA: Lemonie

“Ôi ôi ôi.” Thấy hai người ghé vào tai nhau thì thầm, Trì Lục vội vàng ngăn cản: “Hai đứa bây nói gì mà thậm thụt thế, tính giấu tôi cái gì đấy? Muốn gian lận hả?”

“……”

Bác Mộ Trì nghẹn họng, không nói nên lời: “Mẹ! Chơi mạt chược làm sao mà gian lận được?”

Trì Lục vô tội nhìn cô gái: “Chẳng lẽ không thể?”

Bà cùng Quý Thanh Ảnh kẻ xướng người họa: “Người già chúng ta cung phản ứng chậm chạp, bị hai thanh thiếu niên các con lừa thì còn lâu mới nhận ra.” 

Nghe đến đây, Bác Mộ Trì rất muốn mở miệng phản bác, mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi.

Cô và Phó Vân Hành sao có thể hợp tác lừa bọn họ được chứ.

Hơn nữa, xét về mối quan hệ hờ hững xa lạ giữa hai người, hẳn là sẽ chẳng có loại ăn ý ngầm nào xuất hiện cả.

Nửa giờ sau, Quý Thanh Ảnh và Trì Lục thua thảm, đồng loạt cau mày.

Bà xã Phó Ngôn Trí lên tiếng: “Mẹ cảm thấy vị trí ngồi của mẹ với Trì Tiểu Lục không tốt cho lắm, chúng ta đổi chỗ đi?” 

Bác Mộ Trì: “…”

Phó Vân Hành: “…”

“Đổi, đổi, đổi ngay.” Trì Lục tiếp lời: “Phong thủy vẫn là luôn phải xoay vòng lần lượt.”

Hai cao thủ mạt chược trẻ tuổi không có cách nào khác, chỉ đành đứng dậy đổi vị trí. Mới đặt mông ngồi xuống, Phó Ngôn Trí cùng Bác Diên đi mua trái cây vừa hay quay trở lại.

Bọn họ ung dung nhìn lợi thế đang nghiêng về phía hai đứa con, đuôi lông mày hơi nhấc.

“Phó Vân Hành.” Phó Ngôn Trí nhàn nhạt mở miệng.

Ánh mắt hai cha con chạm nhau, chàng trai nhẹ gật đầu.

Bác Diên ngược lại không đưa ra ám hiệu nào cho Bác Mộ Trì, chỉ đơn giản kéo ghế, ngồi vào chỗ trống giữa Bác Mộ Trì và bà xã. Một hồi ngó sang bên cạnh xem bài con gái yêu, một hồi lại đánh ra hai quân giúp Trì Lục.

Một giờ sau, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành thua sạch cả vốn lẫn lãi.

Dù đã dự đoán trước được kết quả này từ lâu, nhưng khi thực sự chứng kiến nó xảy ra trước mắt, Bác Mộ Trì vẫn thở dài thườn thượt.

Cô thật không hiểu nổi tại sao mình lại lãng phí thời gian ở đây với bọn họ, thậm chí còn để thua một đống tiền.

Phó Vân Hành cũng tương tự.

Anh nên sớm biết rằng hai vị mama sẽ muốn chơi mạt chược sau bữa tối, rồi sau đó lặng lẽ tăng ca suốt đêm ở bệnh viện mới đúng.

Trong lúc người lớn hai bên gia đình đang tán gẫu, Bác Mộ Trì trừng mắt nhìn Phó Vân Hành, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vừa nãy anh chơi kiểu gì đấy? Có phải cố ý cho mẹ nuôi thắng không?

(*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Phó Vân Hành không phủ nhận, trầm mặc nói nhỏ: “Chú Bác ngồi bên cạnh kìa, sao em không ngăn cản?”

Bác Mộ Trì: “Em có thể ngăn sao?”

Nếu cô mà dám thì chắc chắn đêm nay sẽ bị ba mẹ tàn nhẫn đá đýt ra khỏi nhà.

Phó Vân Hành hiểu rõ tình cảnh của cô, gật gù: “Nói cũng đúng.”

“…”

Hai người im lặng một lúc, hiếm khi ăn ý liếc nhau lấy một cái.

Bác Mộ Trì thở dài: “Cuộc đời tui khổ quá mà.”

Phó Vân Hành không khỏi cong môi.

Anh rũ hàng mi nhìn cô gái, nhận thấy khuôn mặt thiếu nữ gần trong gang tấc, dáng vẻ cô đến bệnh viện đưa bữa tối cho anh mấy ngày trước đột nhiên hiện lên trong tâm trí.

Anh hậu tri hậu giác phát hiện – Bác Mộ Trì không chỉ đơn giản là trưởng thành – mà cũng ngày càng nảy nở.

So với thời thiếu niên năm mười mấy tuổi, cô gái bây giờ xinh đẹp rạng rỡ gấp vạn phần.

Cảm nhận được tầm mắt dừng trên khuôn mặt mình, Bác Mộ Trì hoài nghi sờ sờ má: “Sao lại nhìn em? Trên mặt em có gì hả?”

“…” Phó Vân Hành hoàn hồn, xoay chuyển con ngươi: “Không có.”

“Thật?” Bác Mộ Trì bán tín bán nghi, hết xoa xoa lại nắn nắn, cho đến khi thật sự không phát hiện được gì mới từ bỏ.



Kết thúc ván mạt chược, gia đình họ Phó một đường đi thẳng về nhà.

Trong phút chốc, cả phòng khách lâm vào yên tĩnh.

Bác Mộ Trì bật TV lên, tinh thần không mấy phấn chấn.

Trì Lục thấy cô như vậy, bà dở khóc dở cười: “Cô nương, đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

“Chưa đến 10 giờ mà mẹ.” Bác Mộ Trì làm việc và nghỉ ngơi đều rất có kỷ luật, cơ bản là 10 giờ, nhiều nhất là 11 giờ đã lên giường nhắm mắt.

Trì Lục nhìn đồng hồ, thật đúng là như vậy.

Bà ngồi xuống cạnh con gái, yêu chiều xoa xoa đầu thiếu nữ: “Ngày mai mẹ đi cùng con đến khu trượt tuyết nha?”

Bác Mộ Trì “Vâng” một tiếng: “Đều được ạ.”

Cô ngả đầu nằm lên đùi Trì Lục, thân mật hỏi: “Khi nào Trì Ứng về nhà ạ?” 

Bác Mộ Trì có một người em trai tên Trì Ứng, hiện đang học cao trung năm ba. Vì thành tích học tập trung bình, kỳ nghỉ đông đã bị papa Bác Diên thẳng tay tống vào lớp bổ túc, đóng kén trong đó học tập, thậm chí đến điện thoại cũng không được mang theo.

Trì Lục cũng không biết, bà nhìn về phía Bác Diên: “Khi nào nó về hả anh?”

Bác Diên: “Chắc là trước đêm giao thừa.” 

Bác Mộ Trì: “…”

Tốt lắm, trong nhà bọn họ cha mẹ mới là chân ái, con cái chỉ là ngoài ý muốn.

Vì điều này, cô gái xin phép bản thân thấy đồng cảm với Trì Ứng ba giây.

Một lúc sau, Trì Lục đang muốn nói chuyện với Bác Mộ Trì, quay đầu lại thì thấy con gái đang dán mắt vào màn hình TV.

Bà nhìn nhìn, không quá chắc chắn hỏi: “Gu của con là kiểu gương mặt này hử?”

Bác Mộ Trì “A” một tiếng: “Anh ấy đẹp trai nhỉ, mẹ có thấy thế không?”

Trì Lục săm soi người trên màn ảnh từ trên xuống dưới, nghĩ nghĩ rồi mở miệng: “Cũng được, nhưng so với Vân Bảo thì kém hơn một chút.”

“……”

Bác Mộ Trì nhướng mày: “Có sao?”

“Tất nhiên.” Trì Lục liếc cô: “Vân Bảo lớn lên so với 99% người bình thường đều tinh tế hơn.”

Đây là sự thật. Ngoại hình của Phó Vân Hành là sự kết hợp hoàn hảo những ưu điểm từ Phó Ngôn Trí và Quý Thanh Ảnh: ngũ quan tinh xảo, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, phiến môi không mỏng không dày, kèm theo đó là một đôi con ngươi đào hoa rất quyến rũ. 

Anh mới sinh ra chưa được bao lâu, Trì Lục đã hào hứng thảo luận với Quý Thanh Ảnh rằng, Phó Vân Hành sau khi lớn lên nhất định là một “đại soái ca”.

Thời gian đã chứng minh bà không sai. 

Nếu không phải vì tính tình lạnh lùng, thêm vào đó là bộ dáng nhìn qua không dễ gần cho lắm, Trì Lục thầm nghĩ, chắc chắn phải có vô số thiếu nữ nguyện quỳ dưới nhan sắc này, tình nguyện xếp hàng dài dằng dặc đăng ký làm con dâu nhà Quý Thanh Ảnh.

Nghĩ đến đây, Trì Lục nhìn về phía Bác Mộ Trì. 

Nhận thấy ánh mắt mẹ không đúng lắm, Bác Mộ trì chẳng hiểu nổi tại sao đêm nay lại nhận được tới 2 cái nhìn kiểu vậy.

Cô cau mày: “Mẹ, mẹ nhìn gì con thế?”

“Đâu Đâu.” Trì Lục bỗng nghiêm mặt: “Suy nghĩ cho giá trị nhan sắc của cả dòng họ chúng ta.” 

Bác Mộ Trì chớp mắt: “Dạ?”

Trì Lục xoa xoa đầu cô gái: “Con phải nâng cao mắt nhìn lên một chút. Nếu sau này bạn trai con không đẹp được như Vân Bảo thì đừng hòng rước về nhà.”

“…”

Mỹ nữ lựa chọn im lặng một lúc, bỗng nhiên hiểu rõ tật xấu “nhan khống” của mình là di truyền từ ai.

Quý phu nhân họ Trì này thậm chí còn khoa trương hơn cô.

“Nghe thấy chưa?” Thấy con gái không nói lời nào, Trì Lục lên tiếng nhắc nhở.

“Con nghe thấy rồi.” Bác Mộ Trì bất lực: “Nhưng mẹ à, mẹ nghĩ hơi xa.”

“Xa là xa thế nào?” Trì Lục nhéo mặt cô: “Có cần mẹ nhắc nhở một chút không? Con đã già đến độ được pháp luật cho phép kết hôn rồi.”

Bác Mộ Trì năm nay tròn 20 cái xuân xanh, đang vui vẻ hào hứng trải qua năm thứ 21. Thiếu nữ vẻ mặt mếu máo, thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Làm gì có bà mẹ nào nói như vậy.

Cô “Ồ” lên một tiếng: “Nhưng con vẫn còn rất nhỏ đó, con chưa muốn yêu đương đâu.”

Thành thật mà nói, Bác Mộ Trì hiện tại chưa tính đến chuyện tìm bạn trai.

“Ừm.” Trì Lục nói tiếp, “Chờ đến khi con gặp được người mình thích con sẽ tự biết suy nghĩ.” 

Bác Mộ Trì gật đầu, không phủ nhận những gì Trì Lục nói. 

Chẳng qua là, cô nghĩ hẳn sẽ rất khó để gặp được người mà trái tim mình thực sự rung động, càng khó hơn nữa là tìm được một người bạn trai đáp ứng đủ tiêu chí của bản thân.

Cô gái lớn lên trong sự bảo bọc và tình cảm ái ân của cha mẹ, tính ra thì tiêu chuẩn người yêu của cô cũng rất cao.



Có thể do trước khi đi ngủ đã thảo luận với Trì Lục về người bạn trai “tạm thời” không tồn tại, đêm nay Bác Mộ Trì mơ thấy cảnh chính mình dẫn bạn trai về nhà. 

Có điều cho dù cô cố gắng nhìn gương mặt anh bạn trai này đến thế nào cũng chẳng thể thấy rõ. Điều duy nhất mà thiếu nữ có thể chắc chắn, là người đàn ông cô “rước về dinh” sở hữu một body cực đẹp, thân mặc chiếc áo khoác gió màu đen và bên dưới là cặp chân dài miên man. 

Cô đứng cùng người ấy, đỉnh đầu vừa vặn chạm đến chỗ cằm. Bác Mộ Trì cao những 1m69, có thể tưởng tượng bạn trai tương lai của cô nàng sẽ phải tầm 1m8 trở lên.

Xác nhận được điều này, Bác Mộ Trì an tâm hơn một chút. Cô biết gu mình chẳng phải người đàn ông thấp hơn 1m8, thế nên mới nói Bác Mộ Trì không chỉ là một nhan khống đích thực mà còn là chân dài khống, body khống. 

Cô không thích người khác giới trông quá vạm vỡ to lớn, nhưng nếu bụng mà thiếu đi cơ thì cũng chẳng chấp nhận được. 

Cô u mê chính là kiểu người gầy gầy nhưng lột áo ra là phải có múi.



Sáng sớm hôm sau Đàm Thư nghe Bác Mộ Trì kể về giấc mơ tối trước, vô cùng rộng lượng tặng free cô một tràng hâhhaahahhahah.

Đàm Thư: [Đúng là nằm mơ rồi cưng ạ.]

Bác Mộ Trì: [Có vấn đề gì à? Tớ khẳng định tớ có thể đào ra được một anh bạn trai vừa đẹp vừa ngầu vừa mạnh mẽ như thế.]

Đàm Thư: [Xét theo năng lực và ngoại hình của cậu, sau này nếu không nhắm trúng anh nào hoàn hảo trên toàn bộ phương diện, me sẽ không làm bạn với you nữa.]

Chuyện tìm đối tượng này, kiêng kị nhất chính là dễ dãi với những người không đạt tiêu chuẩn.

“…”

Ngẫm lại mấy lời của Đàm Thư, Bác Mộ Trì thấy cô ấy rất…có lý.

Bác Mộ Trì: [Phát ngôn tuyệt vời.]

Đàm Thư: [Tuy nhiên.]

Bác Mộ Trì đang nằm trên giường bỗng nhướng nhướng mày: [Tuy nhiên?]

Đàm Thư: [Xung quanh cậu tớ thấy có người vô cùng là vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của cậu luôn.]

Bác Mộ Trì nói: [Ai? Ai??]

Nếu có thì tại sao chính cô lại không biết.

Đàm Thư: [Phó Vân Hành và Hứa Minh, bạn trai trong mộng mọi thiếu nữ đấy.]

Đối với Đàm Thư, Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì vẫn luôn là một đôi thanh mai trúc mã đáng ngưỡng mộ, các phương diện điều kiện thật ra chẳng cần quá phù hợp. Mặc dù bây giờ cả hai trở nên có chút xa lạ, nhưng mối quan hệ mà họ đã duy trì từ thuở còn thơ vẫn ở đó. Nếu không, Phó Vân Hành cũng sẽ không sẵn sàng, thoải mái để Bác Mộ Trì đến nhà anh qua đêm.

Về phần Hứa Minh – anh chàng là đồng đội chung một đội ngũ huấn luyện với Bác Mộ Trì. Chưa kể mọi mặt ngoại hình đều phù hợp, thực lực cũng vô cùng đáng kiêng dè, Bác Mộ Trì là nhà vô địch thế giới, anh ấy cũng vậy.

Quan trọng hơn, hai người thường xuyên tập luyện cùng nhau, sớm chiều ở chung, lâu ngày sinh tình cũng không phải là không thể.

Bác Mộ Trì: […]

Đàm Thư: [Chẳng lẽ tớ nói sai à?]

Bác Mộ Trì: [Ờ, người ta chỉ phù hợp về ngoại hình thôi có được không?]

Đàm Thư: [Trong mơ cậu cũng đâu thấy cá tính thật của đối tượng tương lai đâu.]

Đàm Thư đánh ra một tin nhắn khiến Bác Mộ Trì nhất thời không thể phản bác. 

Thiếu nữ cố gắng mường tượng lại dáng vẻ người trong mộng, hai mắt bỗng sáng rực lên: [Tớ mơ thấy.]

Đàm Thư: [Giề?]

Bác Mộ Trì: [Trong mơ nhá, bạn trai của tớ vô cùng dịu dàng, đối xử với tớ vô cùng tốt, còn đặc biệt thích xoa đầu tớ.]

Đàm Thư: […Giấc mơ của cậu cụ thể nhỉ.]

[Tất nhiên.]

Đàm Thư: [Nhưng đổi cách nói khác, Phó Vân Hành và Hứa Minh mà làm bạn trai cậu, cũng sẽ đối xử rất tốt với cậu nha.]

Bác Mộ Trì không biết nên giải thích thế nào với Đàm Thư, dù sao cô chân chính cảm nhận được, hai người này không ai phù hợp.

Chưa kể bản thân họ không thích mình, mà kể cả có thích thì cô và họ cũng là chuyện không thể.

Bác Mộ Trì: [Thôi thôi thôi, dừng dừng dừng.]

Đàm Thư: [Sao lại không chớ? Tớ nghĩ hai người đó là khả năng cao nhất.]

Bác Mộ Trì: […]

[Cậu muốn tớ chết cóng ở chỗ Phó Vân Hành hay chết cóng ở chỗ Hứa Minh đây? Nói thẳng đi, ba mặt một lời.]

Đàm Thư: [Hâhhahahahah mị chịu, mị không biết.]

Bác Mộ Trì khẽ khịt mũi, không muốn so đo với Đàm Thư.

Cô trò chuyện với cô ấy thêm một lúc lâu rồi mới từ từ đứng dậy.

Sau khi tắm rửa rồi đi xuống lầu, Bác Mộ Trì thấy Bác Diên ngồi chình ình trong phòng khách với bộ đồ thể thao.

“Ba?” Bác Mộ Trì ngạc nhiên: “Hôm nay ba tập với con à?”

Bác Diên quay lại nhìn cô, vẫy vẫy tay ra hiệu: “Ừ, ba đi cùng con.”

Bác Mộ Trì cười vui vẻ: “Ba không đi cùng mẹ ạ?” 

“Mẹ con đang ngủ, dù sao ba cũng phải dành chút thời gian cho bảo bối nhỏ của chúng ta chứ.” Bác Diên ăn ngay nói thật.

Bác Mộ Trì dở khóc dở cười, nắm tay ông làm nũng, “Bảo bối nhỏ của ba cảm ơn ba trước nha.”

Bác Diên xoa xoa đầu cô gái. 

Nhưng Bác Mộ Trì không ngờ rằng khi cô và papa ra ngoài chạy bộ lại vừa vặn phải chú Phó đi cùng Phó Vân Hành.

Bốn người 8 mắt nhìn nhau trong giây lát.

Bác Diên cười nhẹ: “Còn khá có duyên.”

Phó Ngôn Trí: “Ừ.”

Họ sống trong một khu biệt thự với đầy đủ các thiết bị rèn luyện thân thể, đặc biệt nhất là còn có sân chạy bộ rất tiện lợi. 

Tốc độ của bốn người lúc đầu tương đương nhau, nhưng dần dần chỉ còn lại Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành là hai người duy nhất chạy lên trước. Hai người hoàn thành 5km đầu tiên, vô cùng ăn ý bước sang bên cạnh kéo duỗi người.

Ánh nắng sớm mai thật dễ chịu, vầng thái dương còn chưa kịp tách khỏi tầng mây, chỉ có tia hào quang yếu ớt của mặt trời len lỏi.

Vận động thể thao khiến cơ thể ấm lên, tinh thần sung sức sảng khoái.

Bác Mộ Trì đang ép người thực hiện bài giãn cơ đơn giản, đôi mắt chợt lia sang chàng trai tay dài chân dài đứng bên cạnh, nội dung cuộc tán gẫu với Đàm Thư không ngừng hiện lên trong tâm trí. 

Hai con ngươi đảo một vòng, vô cùng rón rén nhìn trộm gương mặt anh. 

Vừa mới vận động, trên trán Phó Vân Hành rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở nam tính càng trở nên dồn dập và nặng nề hơn thường ngày. Bác Mộ Trì bây giờ cảm thấy hormone đàn ông của anh đang mãnh liệt bùng nổ.

Có gió thổi qua, cô mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thảo dược nhè nhẹ trên người anh. Tuy rằng không còn rõ ràng đến mát lạnh như khi trước, nhưng cũng không khiến cô ghét bỏ.

Bác Mộ Trì lạc vào dòng suy nghĩ miên man, bên tai liền truyền đến giọng nói khàn khàn của thiếu niên: “Em nhìn gì?”

“…”

Nét mặt Bác Mộ Trì cứng đờ, ánh mắt từ từ chuyển lên trên, hai tầm mắt không ngoài dự đoán va phải nhau.

Sau một hồi im lặng, Bác Mộ Trì cố tình giả ngu, “A? Em không nhìn gì cả.”

Cô có chút chột dạ mà đưa tay lên sờ lấy vành tai nóng rực, mơ hồ không rõ mở miệng: “Em đang suy nghĩ lung tung thôi. Hôm nay anh không đi làm à?”

Phó Vân Hành: “Có.”

“Ồ.” Bác Mộ Trì ngạc nhiên: “Nhà chúng ta không phải cách rất xa bệnh viện của anh sao?”

Cô không nghĩ tới Phó Vân Hành sẽ ở lại nhà tối hôm qua. Phó Vân Hành “Ừ” một tiếng, không giải thích rõ lý do. 

Bởi vì chính anh cũng không thể tự mình nói ra được. 

Chẳng qua là hôm trước Quý Thanh Ảnh có hỏi, hôm nay anh muốn ngủ ở nhà chính hay về lại tiểu khu gần bệnh viện, chàng trai đơn giản mà nhanh gọn lẹ lựa chọn vế trước.

Thấy anh không muốn nói, Bác Mộ Trì rất biết điều không hỏi thêm. 

Dù sao cuối cùng Phó Vân Hành chẳng vặn hỏi cô đang ngắm thứ gì, nên những chuyện khác tính là không quan trọng.



Tập thể dục xong về nhà, Bác Mộ Trì trốn trong sân gọi điện cho Đàm Thư, nhắc nhở cô ấy lần sau đừng nhằm buổi sáng mà phụt ra mấy lời đùa giỡn như thế.

Đàm Thư buồn cười một hồi lâu, nổi hứng trêu chọc cô: “Làm sao? Chẳng lẽ vì những gì tớ nói mà cậu đã lỡ trúng tiếng sét ái tình với chàng trúc mã rồi hử?”

“Sao có thể?” Bác Mộ Trì tăng âm lượng, nghiêm túc lên tiếng: “Tớ thà yêu chóa còn hơn yêu Vân Hành.”

Cô là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, sợ chó yêu mèo nha.

Vừa dứt lời, tiếng của Đàm Thư còn chưa kịp truyền đến, một giọng nam quen thuộc trầm thấp đã vang bên tai Bác Mộ Trì.

“Yêu ai?” Phó Vân Hành đứng sau cô, vẻ mặt khó hiểu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi