GẶP ANH LÀ ÁC MỘNG


Quen biết Ân Viêm hơn hai mươi năm mà đây chính là lần đầu tiên Phong Dực nhìn thấy hắn trong dáng vẻ thế này, cho dù trong lòng đang muốn gì hay không muốn gì đi nữa thì cứ để hắn như vậy thật không phải phương án tốt.

- Nhân lúc còn chưa lún quá sâu thì để cô ta đi đi.

Ân Viêm uống một hơi dài gần hết nửa chai rượu, vừa mới nghe Phong Dực bảo để Sở Nghinh đi, hắn dường như không còn cảm nhận được men say đang xâm chiếm từng tế bào trên cơ thể nữa.

- Cậu nói cái gì? Để cô ấy đi? Không đời nào.

Cả đời này cô ấy phải ở bên cạnh tớ, sống là người của tớ, chết cũng phải là ma của tớ.

Tớ tuyệt đối không cho phép cô ấy trốn khỏi tớ.

Càng nghe hắn nói thì Phong Dực lại càng thêm lo lắng, đã thành ra như thế này rồi không phải tiếp theo hắn sẽ bị Sở Nghinh hại đến sống dở chết dở chứ.

- A Viêm, nếu trong lòng cô ta không có cậu thì cậu tiếp tục yêu cô ta như vậy sẽ không có kết cục tốt đâu.

Nhân lúc còn chưa sâu đậm thì mau dừng lại đi.

Huống hồ giữa hai người còn có cái chết của A Tiêu nữa.

Ân Viêm lúc tỉnh lúc say, vừa mới uống hết một cốc rượu thì mơ màng như sắp thiếp đi, nhưng được một lúc thì hắn lại ngồi thẳng lên, nói năng lộn xộn không rõ đầu đuôi.

- Có phải cậu cũng thấy tớ là một tên phế vật không? Đúng là nực cười.

Không, cậu nói xem tớ nên thấy vui hay buồn đây? Không phải người mà tớ yêu nhất mới sinh được con cho tớ sao? Tớ phải thấy vui vì điều đó mới đúng, cậu nói xem có đúng không?
Trông bộ dạng say đến không biết trời đất của hắn, Phong Dực hình như cũng chẳng còn để những lời mà hắn vừa mới nói vào tai nữa, lí do phớt lờ đi đương nhiên là vì cho rằng đây đều là những lời vô nghĩa khi say.

Nhưng lại đúng vào lúc này thì Trần Hy vội vàng đi tới.

- A Hy, cậu cũng đến sao?
Trần Hy không có tâm tư nào để đáp lại lời chào quá mức nhiệt tình của Phong Dực nữa, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn hết lên người của Ân Viêm đang gục lên gục xuống mà luyên thuyên không ngừng.

Hai người cùng im lặng nhìn một người say.

Biểu cảm kỳ quặc của Trần Hy đã nhắc nhở Phong Dực, hình như Ân Viêm đúng là xảy ra chuyện rồi, mà không phải chỉ là vì chuyện đã động lòng với Sở Nghinh.


- Có phải cậu ta gặp chuyện gì rồi không?
Trần Hy thở dài một hơi, bất lực nhìn tên tiểu tử đang say khướt kia, sau đó mới lấy điện thoại mở gì đó ra đưa cho Phong Dực xem.

Sau khi xem xong, sắc mặt của Phong Dực cũng tối sầm lại như bầu trời trong đêm bão, trừng mắt một cách khó tin mà nhìn lần lượt hai người bạn của mình.

- Chuyện này.....!
Không có gì khó hiểu khi thấy Phong Dực phản ứng như vậy cả, vì lúc Trần Hy mới biết chuyện cũng có phản ứng tương tự.

Anh dùng ánh mắt ra hiệu mà Phong Dực vừa nhìn cũng hiểu ý, liền gọi quản lý quán bar đến, giao nhiệm vụ đóng cửa quán ngay bây giờ, bắt đầu di chuyển khách ra ngoài dần.

........!
Ân Viêm đi rồi nên cuộc phẫu thuật của Sở Nghinh cũng không tiếp tục nữa, Sở Nghinh được đưa trở lại phòng bệnh.

Mặc dù Châu Vũ và đám chân tay vẫn còn canh chừng ở phạm vi xung quanh nhưng không còn tới ngăn cản Mục Nhiễm nữa, để cô tự do đi vào chăm sóc Sở Nghinh.

- Lão phu nhân.

Nghe tiếng chào bên ngoài cửa phòng, Mục Nhiễm biết là Lý Huệ Tử đến nên mới vội vàng đứng lên, đúng lúc người cũng đã đi vào rồi.

- Ân lão phu nhân.

Lý Huệ Tử gật đầu coi như đáp lại, sau đó liền di chuyển tầm mắt sang giường bệnh, thầm thở dài một hơi.

- Nó vẫn chưa tỉnh lại sao?
Sắc mặt của Mục Nhiễm cũng đang rất nặng nề, nhẹ nhàng lắc đầu lặp lại những điều bác sĩ đã nói.

- Cũng không biết ngày mai cô ấy có tỉnh lại không.

Nhưng lão phu nhân, đứa bé trong bụng cô ấy...!
Điều khiến Mục Nhiễm lo lắng nhất hiện giờ chính là Ân Viêm liệu có lại tiếp tục ép Sở Nghinh phá thai nữa hay không.

Nếu hắn quay về và lại tiếp tục thực hiện việc không bằng cầm thú đó thì chỉ có Lý Huệ Tử có thể ngăn cản được thôi, dù gì đó cũng là cháu nội của bà mà.

Nhưng có vẻ như Mục Nhiễm đã lo lắng thái quá rồi, thái độ của Lý Huệ Tử đối với lời thỉnh cầu của cô lại khác xa hoàn toàn với suy nghĩ của cô.

Bà để túi xách lên bàn, còn tự kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh.


- Cô yên tâm, chuyện này tôi đã giải quyết xong hết rồi.

Sở Nghinh nhất định sẽ sinh đứa bé này ra an toàn, A Viêm cũng sẽ không tiếp tục thực hiện phẫu thuật nữa.

Dù chưa kiểm chứng thử nhưng nếu đã là lời của Lý Huệ Tử nên Mục Nhiễm cũng phần nào đó thở phào được một hơi, tạm thời không cần quá căng thẳng nữa.

- Cảm ơn lão phu nhân.

Lý Huệ Tử không nói gì, thuận tay nhận lấy cốc nước mà Mục Nhiễm đưa, nhưng không uống mà đặt lên bàn, rút trong túi ra một cái danh thiếp.

- Tôi không thể có mặt ở đây mọi lúc, cô chăm sóc Sở Nghinh giúp tôi.

Nếu lại xảy ra sự việc như hôm nay thì gọi ngay cho tôi.

Mục Nhiễm lịch sự đưa hai tay ra cầm lấy tờ danh thiếp bà đưa.

Lý Huệ Tử đưa danh thiếp xong thì cũng đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

.......!
- Cho nên, những lời vừa rồi của cậu ta đều là thật?
Sau khi bảo nhân viên sắp xếp đóng cửa thì quán bar của Phong Dực bây giờ chỉ còn có ba người ngồi chung với nhau.

Trần Hy đem chuyện vừa mới biêt được, cũng là chuyện đang đả kích Ân Viêm thành ra như vậy kể hết lại cho Phong Dực nghe.

Phong Dực sau khi hiểu hết vấn đề, mới nhìn qua Ân Viêm vẫn đang cố chấp uống hết từng cốc rượu, trên mặt biểu lộ cảm xúc phức tạp, từ khó tin đến bực dọc, không nhịn được mà buông mấy câu chửi thề.

- Mẹ nó, sao đang yên đang lành lại gặp chuyện xui xẻo thế này chứ.

Trần Hy không giống Phong Dực, thấy Ân Viêm cứ uống không ngừng nghỉ thế kia mà vẫn không ngăn cản, ngược lại còn uống cùng hắn nữa, vừa thở dài vừa nói với Phong Dực.

- Bác gái nói đã phát hiện ra bệnh của cậu ta được ba năm rồi.

Ba năm nay vẫn cùng bác sĩ Đường âm thầm tìm ra phương án chữa trị, nhưng đến hiện tại vẫn không có cách nào.

Sở Nghinh, lại là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt….


Phong Dực giống như đang bị dồn vào chân tường, mới uống một hớp rượu rồi lại luồn tay vò đầu bứt tai trông vô cùng bứt rứt khó chịu.

- Mẹ nó, nói vậy là bây giờ bác gái và bác sĩ Đường đều đang khẳng định nếu không muốn cậu ta tuyệt hậu thì chỉ còn có cách để Sở Nghinh sinh ra đứa bé đó?
Trần Hy gật đầu thay cho câu trả lời, cũng bất lực mà thở dài, nhưng từ giọng điệu của anh lại thấy một thái độ rất kiên quyết.

- Cho dù cậu ta không mắc bệnh thì đứa bé cũng có quyền được sinh ra, một đứa bé chẳng có tội gì cả.

Cả A Viêm và bác gái lẽ ra phải hiểu một điều này, để Sở Nghinh sinh ra đứa bé không phải vì đó là đứa con duy nhất mà A Viêm có thể có, hay là dùng đứa bé làm điều kiện để giành vị trí thừa kế.

Nghe cách nói chuyện tràn ngập suy tư của Trần Hy, Phong Dực càng nghĩ lại càng khó chịu, vốn dĩ sẽ nghĩ mọi cách để khuyên Ân Viêm thả Sở Nghinh đi càng xa càng tốt, không ngờ chưa kịp làm gì mà đã nghe được tin này, đúng là tức chết mà.

- Tên tiểu tử nhà cậu, đừng nói với tớ cậu đang thấy có lỗi hay áy náy vì chuyện thí nghiệm thuốc của cậu đấy.

Trần Hy quay mặt nhìn sang anh ta, hơi nhếch khóe môi cười châm biếm, rồi lại ngửa cổ uống cạn cốc rượu trong tay.

- Phải, cậu nói không sai, bây giờ tớ cứ nhìn thấy Sở Nghinh và A Viêm thì càng thấy hối hận.

Lúc trước cậu ta đến nhờ tớ lẽ ra tớ không nên ủng hộ cậu ta, lấy Sở Nghinh làm vật thí nghiệm.

Cậu biết hôm qua bác sĩ đã nói gì không? Vì ảnh hưởng của thuốc đến toàn bộ hệ thần kinh nên hậu quả sau này vẫn còn là một ẩn số khó dự đoán.

Nếu như Mục Nhiễm biết sự thật, nếu như…..

Bây giờ anh cảm thấy bản thân giống như đã phạm phải một tội tày đình, cứ mỗi lần đối diện với Mục Nhiễm, đối diện với những câu nghi vấn của cô thì anh không hẹn đã chột dạ, lại vừa lo sợ đến lúc cô biết được sự thật, biết được anh chính là người đã giúp Ân Viêm biến Sở Nghinh thành con người thần kinh bất ổn giống bây giờ.....!
- Tớ không cần biết, nhưng tớ nhất định không đồng ý chuyện này đâu.

Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Tớ không tin trên đời này lại chỉ có mỗi mình Sở Nghinh mới có thể chữa bệnh cho A Viêm.Cho dù tốn bao nhiêu công sức, tớ cũng phải tìm cho bằng được.

Phong Dực tỏ rõ thái độ trong chuyện này, cho dù trước đó suýt nữa đã bị Trần Hy thuyết phục nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không thể chấp nhận được sự thật này.

Nghe anh ta bày tỏ quan điểm thế này, Trần Hy cũng phải xốc lại tinh thần, quay sang nhìn anh ta, hơi khó hiểu mà nhíu mày.

- Cậu làm gì mà lại có vẻ gắt gao với chuyện này như vậy thế? Nói giống như Sở Nghinh mắc nợ cậu không bằng đấy.

Bị hỏi như vậy, Phong Dực rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nói thẳng.

- Còn hơn cả mắc nợ đấy.

Cậu ta chưa nói gì với cậu đúng chứ?
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào Ân Viêm đang uống rượu không ngừng.


- Cậu biết cậu ta vừa nói gì với tớ không? Cậu ta nói cậu ta yêu Sở Nghinh đấy, cậu ta thừa nhận cậu ta yêu người phụ nữ đó.

Chúng ta đều biết rõ vì sao A Tiêu tự tử, chính là vì bị người phụ nữ đó trêu đùa tình cảm, bây giờ lại đến lượt cậu ta.

Lỡ như, tớ nói lỡ như cậu ta cũng có kết cục như A Tiêu thì phải làm sao đây......!
Trần Hy nghe xong mà không biết nên tán dương hay mắng anh ta một trận nữa, chỉ có thể bất lực thở dài.

- Cậu nghĩ A Viêm yếu đuổi như vậy sao? A Dực, không phải chứ, sao cậu lại lo đủ thứ hơn cả một bà mẹ vậy?
Càng nói càng không thể có điểm chung, hai người cứ tranh cãi mãi cũng chẳng ai chịu nhường ai, cho nên chi bằng cứ để người trong cuộc tự quyết định.

........!
Mơ hồ tỉnh lại sau một cơn hôn mê suốt hai ngày liền, trước mắt Sở Nghinh chính là một khung cảnh vừa xa lạ vừa lạnh lẽo.

Cô chớp chớp mắt cho quen với ánh sấng trước rồi mới bắt đầu thử cử động hai tay, vừa điều chỉnh lại nhịp thở.

Vì cô rục rịch qua lại tạo ra chút tiếng động nhỏ nên mới đánh thức Mục Nhiễm đang gục mặt bên mép giường ngủ qua giấc.

- Tiểu Nghinh, cậu tỉnh rồi?
Nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra kiểm tra, thấy Sở Nghinh đã tỉnh nên Mục Nhiễm cũng lập tức tỉnh ngủ mà không cần làm gì nữa, kích động ngồi bật dậy, vừa hỏi xong đã gọi bác sĩ.

.......!
Sau khi bác sĩ và y tá đến kiểm tra lại tổng thể các chỉ số theo dõi sức khỏe của Sở Nghinh, cuối cùng là ghi chép lại quá trình theo dõi và dặn dò những điều cần chú ý trong thời gian nằm bệnh viện.

- Không còn gì đáng ngại nữa.

Chỉ có điều sức khỏe vẫn còn yếu nên cần tỉnh dưỡng nhiều hơn.

Thai phụ cần tránh tiếp xúc với những thông tin có thể gây kích động, dễ ảnh hưởng đến thai nhi.

Quá vui mừng vì cuối cùng cũng đợi được Sở Nghinh tỉnh lại, cho nên Mục Nhiễm đã quên mất một việc quan trọng chính là tạm thời chưa nói cho Sở Nghinh biết về cái thai.

Khi bác sĩ dặn đến vấn đề dưỡng thai, cô mới hoảng hồn muốn ra hiệu cho họ, nào ngờ Sở Nghinh đã nghe không xót một câu nào rồi.

Đợi bác sĩ và y tá đi hết rồi, Mục Nhiễm mới từ từ tiến lại gần giường, vẫn vờ như không có chuyện gì, còn rót nước cho Sở Nghinh nữa.

- Tiểu Nghinh, cậu đói không? Hay là tớ ra ngoài mua gì cho cậu ăn nhé?
Nhưng thái độ của Sở Nghinh lúc này đã nói rất rõ ràng là cô không hề hoan hỉ gì nữa.

Đầu giống như vừa bị một gáo nước lạnh đổ xuống, hai tay vô thức nắm chặt ga giường mà run bần bật, cắn chặt răng để giữ bình tĩnh và nhíp thở ổn định.

- Chuyện gì vây? Vừa nãy bác sĩ nói tớ phải dưỡng thai? Tiểu Nhiễm, thế này là thế nào? Cậu nói cho tớ nghe đi, nói rõ ràng đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra hả?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi