GẶP ANH VÀO NGÀY TƯƠI ĐẸP NHẤT


"Nhưng mà buổi sáng cậu ấy còn đưa cậu đi học nữa, đưa xong lại phải chạy tới trường, vậy chẳng phải cậu ấy đã dậy từ rất sớm sao? Huống chi nếu như cậu ấy không học bài như lời câu nói thì cũng có thể làm những chuyện khác mà cậu ấy thích, tại sao cứ phải dạy kèm cho cậu, làm những bài tập mà cậu ấy đã nằm lòng rồi? Mình cảm thấy nhất định là vì thích cậu nên cậu ấy mới làm như thế.”
Vương Nhã dựa vào những dấu hiệu mình thấy để phân tích như thật, giọng điệu suy đoán cũng mang theo vẻ chắc chắn.
Giang Tử Phong thích mình sao? Lâm Nhiên biết trong khoảng thời gian này Giang Tử Phong vô cùng cực khổ, tất cả cũng chỉ vì phải kèm cặp cho người có thành tích kém như mình.
Nhưng nếu nói cậu ấy thích mình thì Lâm Nhiên không dám nghĩ đến, bởi vì cô từng có vết xe đổ.

Lúc ấy Lâm Nhiên vẫn còn đang trong tuổi dậy thì, cũng từng ngây thơ nảy sinh cảm tình với người khác phái.

Thời gian đó trong lớp có một bạn nam thường nhìn lén cô, ngay cả trong giờ học cũng chẳng chịu từ bỏ.
Bạn nam kia nhìn cô rất nhiều lần, vậy nên Lâm Nhiên khẳng định là cậu ta thích mình.

Lúc này Lâm Nhiên chẳng tránh khỏi việc cũng chú ý tới bạn nam nọ, người ta môi hồng răng trắng, đẹp trai phóng khoáng, thật sự là càng nhìn càng thích, ấn tượng trong lòng cô càng lúc càng dâng cao.
Có một ngày, Lâm Nhiên vừa khéo chạm mặt cậu bạn nọ ở trên đường, cô lấy hết can đảm hỏi: “Tại sao trong lớp lúc nào cậu cũng nhìn mình vậy, có phải là...”
Lâm Nhiên đỏ mặt, cố ý nói nửa câu để tạo hiệu ứng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, muốn đối phương chủ động thổ lộ.

Nếu để người con gái nói lời tỏ tình thì cũng khiến người ta ngượng ngùng quá rồi.
“Bị cậu nhận ra sao?” Giọng nói của bạn nam kia nhỏ như tiếng muỗi kêu, hình như còn hơi khó xử.
Lâm Nhiên càng chắc chắn với suy nghĩ là cậu ta thích mình, cô mang theo tâm trạng vui vẻ và mong đợi, căng thẳng gật đầu với người đối diện.
Bạn nam kia gãi gãi đầu, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Thật ngại quá, mình chỉ hơi tò mò mà thôi, bởi vì mấy lần quay đầu lại đều đúng lúc thấy cậu đang ăn cái gì đó, mình thắc mắc phải chăng cậu vẫn luôn ăn không ngừng nghỉ, vậy nên cứ cách vài phút mình lại nhìn cậu, kết quả là trông thấy cậu lúc nào cũng đang ăn thật, mình chỉ cảm thấy khá thú vị mà thôi, cậu đừng để ý.”
Lâm Nhiên lập tức đỏ bừng mặt, ℓúng túng vô cùng.
Khi đó cô rất ham ăn, ngày nào cũng ăn một đống đồ ăn vặt, cho dù đang học cũng không thể ngừng được.
Hơn nữa Lâm Nhiên ăn vụng rất thành thạo, lúc giáo viên xoay người viết lên bảng, cô tranh thủ cơ hội nhanh chóng nhét đồ ăn vặt vào miệng, sau đó nhai chậm thật chậm, cố gắng không để gương mặt thay đổi quá nhiều, động tác nhỏ nhẹ hết mức có thể.
Có dạo Lâm Nhiên đã từng dương dương đắc ý vì kĩ thuật ăn vụng của mình, nhưng có thế nào cô cũng không ngờ, hành động ăn vụng của mình lại là điểm then chốt thu hút ánh nhìn của cậu bạn này.

Cậu ta còn nói lần nào quay lại nhìn cũng thấy mình đang ăn, chẳng khác nào bảo mình là đứa ăn nhiều.

Uổng công Lâm Nhiên còn tưởng là cậu ta có tình cảm với mình, thì ra cũng vì tò mò mà thôi

Những suy đoán và chờ mong về tình yêu trong lòng Lâm Nhiên còn chưa bắt đầu đã chết non mất rồi.

Sau ngày hôm đó, Lâm Nhiên cảm thấy vô cùng buồn bã, chẳng còn tha thiết với món ăn vặt nào nữa.
Kết quả là từ khi cô không còn ăn vụng thì bạn nam kia cũng không quay đầu lại nhìn cô thêm một lần nào.
Lâm Nhiên khóc thỏa thích xong bèn thề sau này nhất định sẽ không tự ảo tưởng nữa, không thể tùy tiện suy diễn tình cảm của người khác đối với mình chỉ bằng vài lời nói của họ được...
Trở về nhà sau buổi tự học tối, Giang Tử Phong lại đến nhà Lâm Nhiên để dạy kèm cho cô.
Kết quả trong suốt thời gian học Lâm Nhiên không tập trung gì cả, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Tử Phong, vẻ mặt đăm chiêu, chẳng biết đang nghĩ viển vông cái gì.
Giang Tử Phong hơi xấu hổ trước ánh mắt nóng bỏng ấy của cô, cậu ho khẽ một tiếng rồi hỏi thăm: “Làm sao đấy?”
“Không thể nào, không thể nào.” Lâm Nhiên liên tục khoát tay, thu hồi suy nghĩ vừa khiến mình ngây người, nhưng rồi cô đột nhiên nhận ra đây chính là thời điểm tốt nhất để thử thăm dò suy nghĩ của Giang Tử Phong nên giả vờ vô ý hỏi: “Giang Tử Phong, cậu thích con gái như thế nào hả?”
Dù giọng điệu có vẻ rất bình thường, nhưng lúc chờ đợi câu trả lời từ người kia, trong lòng Lâm Nhiên không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng căng thẳng.
Giang Tử Phong thản nhiên nhìn cô, thoáng cười nhẹ rồi dùng giọng đều đều đáp lời cô: “Tôi không thích ai ngốc hơn tôi, người con gái tôi thích nhất định phải thông minh một chút.”

Lâm Nhiên lập tức hiểu ra mình đã suy nghĩ nhiều mất rồi, với thành tích của mình thì có thế nào cũng không thể xem là thông minh được.
Huống chi nếu Giang Tử Phong thích mình thì sẽ không dùng giọng điệu xấu xa như vậy mỗi khi nói chuyện với mình.
Lâm Nhiên lắc đầu, hất văng mấy ý tưởng màu hồng ra khỏi đầu, bắt đầu nghiêm túc tập trung học tập.
Sau khi Vương Nhã biết được ý kiến của Giang Tử Phong thì đương nhiên cũng không cho rằng Lâm Nhiên sẽ là mẫu người mà cậu bạn kia thích, chẳng qua cô ấy cảm thấy rất khó hiểu: “Vậy sao cậu ấy lại tốt với cậu như vậy nhỉ?”
"Bạn à, chẳng phải có thành ngữ gọi là lấy việc giúp người làm niềm vui đấy à? Huống chi bọn mình còn là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, cậu mau làm bài thi thử đi."
Lâm Nhiên vừa nói vừa đưa bài kiểm tra mà Giang Tử Phong đã phát vào tối hôm qua cho Vương Nhã, ngya sau đó cô vùi đầu vào chiến đấu với một bài tập Vật lí thật khó.
Vương Nhã làm bài nhưng trong lòng lại cảm thấy chuyện này không thể đơn giản chỉ là lấy việc giúp người làm niềm vui được.
Hôm qua cô ấy còn cố ý đi tìm Tô Thành và Trương Hạo để phân tích, bọn họ cũng cho rằng Lâm Nhiên và Giang Tử Phong có gì đó khá mập mờ, nhưng bây giờ nghe thấy mấy câu nói hợp lí hợp tình của Lâm Nhiên, chẳng lẽ bọn họ thực sự đã suy nghĩ nhiều rồi sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi