GẶP ANH VÀO NGÀY TƯƠI ĐẸP NHẤT


Lâm Nhiên nhìn cậu ta, nghĩ thầm hay là mượn tạm cậu ta hai tệ mua vé xe buýt, ngày mai đi thi trả tiền cho cậu ta là được, dù gì cô cũng chẳng quen biết ai ở trường A, nãy giờ có rất nhiều người đi ngang qua mà chẳng ai hỏi han
gì cô cả, khó khăn lắm mới có người bắt chuyện với mình.

Giờ phút này, cậu ta trông cũng không quá đáng ghét.
Lâm Nhiên nhỏ nhẹ giải thích: "Đó là vì tôi.."
"Vì không có tiền chứ gì." Cậu ta ngắt lời Lâm Nhiên, nói bằng giọng khẳng định, "Tôi thấy cậu lục lọi cặp sách một lúc lâu mà chẳng tìm được gì."
Cậu đã biết sao còn hỏi tôi, Lâm Nhiên hậm hực nhìn, xem ra cô đã thay đổi đánh giá về cậu ta quá sớm rồi, người này vẫn đáng ghét như cũ.
Ánh mắt của Lâm Nhiên làm Giang Tử Phong buồn cười quá đỗi.

Vừa rồi, cậu đứng trong hiệu sách cạnh trường học, thấy cô quýnh quáng trông thật ngốc, nghĩ bụng đằng nào cũng tiện đường, thôi thì chở cô về vậy.
"Lên xe đi, tôi chở cậu về." Giang Tử Phong mỉm cười, chỉ vào yên xe, thấy Lâm Nhiên ngập ngừng muốn nói lại thôi, cậu bèn nói, "Tôi cũng không có tiền, vừa mua sách hết sạch rồi."
Nói rồi, cậu giơ mấy cuốn sách trên tay cho cô xem, giọng điệu đầy vô tội.
"Ừm, vậy cảm ơn cậu nhé." Lâm Nhiên vốn định hỏi mượn tiền, nghe thế lại thôi, dù sao cô cũng không muốn đi bộ nên chẳng buồn khách khí mà trèo lên yên xe và nói, "Nhà tôi ở khu đô thị Quan Nam, cậu có tiện đường không? Nếu không thì để tôi đi bộ cũng được."

"Tiện đường." Giang Tử Phong cười, bắt đầu đạp xe.

Dọc đường, mỗi khi bắt gặp bạn học, cậu đều tự nhiên chào hỏi người ta.

Thấy Lâm Nhiên ngồi trên xe Giang Tử Phong, ai cũng thoáng vẻ kinh ngạc.
Lâm Nhiên chợt thấy ngại ngùng, vẻ mờ ám trong ánh mắt người khác dần ảnh hưởng dến cô.
Lâm Nhiên nhìn bóng lưng trước mặt mình, không phải là cô chưa từng tưởng tượng được một nam sinh chở bằng xe đạp.

Hành động của Giang Tử Phong hoàn toàn trùng khớp với tưởng tượng của cô, cậu vừa đẹp trai vừa cao
ráo, xe đạp vừa khéo là màu xanh da trời cô thích nhất.

Cậu cứ như một vị hiệp sĩ xuất hiện đúng lúc cô cần được giúp đỡ, mọi chi tiết đều thật hoàn mỹ.
"Này, cậu nên giảm béo đi, hơi bị nặng đấy."
Một giọng nói chợt vang lên, phá tan tưởng tượng của Lâm Nhiên.
Thứ duy nhất không được hoàn mỹ là cậu quá độc miệng, Lâm Nhiên hậm hực đáp: "Tôi có 47kg, đâu ra mà béo?"
Giang Tử Phong cười, dù cậu không phản bác nhưng cô vẫn không vui.
Đến cổng khu đô thị Quan Nam, Lâm Nhiên nói: "Đến đây tôi tự về được, làm phiền cậu quá, cậu về nhé."
Giang Tử Phong lặng thinh, cứ thế chở cô đến tận tòa nhà cô ở mới dừng xe lại rồi đi đến cửa thang máy trước ánh mắt nghi hoặc của cô.
"Sao cậu biết tôi sống ở đây?" Lâm Nhiên liên tục xua tay, vẻ căng thẳng.
Giang Tử Phong bình tĩnh đẩy cô vào thang máy rồi cũng vào theo, nhấn nút đóng cửa, đồng thời nhấn số 7.

Lâm Nhiên hoảng hốt, sao cậu ta biết nhà mình tầng 7 chứ!
"Cậu.." Lâm Nhiên chỉ tay vào Giang Tử Phong, ngẫm nghĩ giây lát rồi mở miệng với vẻ kiêu căng ẩn chứa chút mừng thầm, "Sao cậu biết tôi ở tầng nào? Tôi không quen biết cậu, lẽ nào cậu âm thầm nghe ngóng về tôi? Dù cậu

rất đẹp trai, nhưng tôi không thích cách ăn nói của cậu tí nào, nên cậu đừng mơ mộng lung tung, chí ít là bây giờ, vì mẹ tôi sẽ không cho tôi yêu sớm đâu."
Nói đến đây, hai gò má Lâm Nhiên hơi ửng hồng, quả thật cô không ưa giọng điệu chế nhạo của Giang Tử Phong lúc nãy, nhưng dù vậy cũng không thể phủ nhận một sự thật là Giang Tử Phong vô cùng đẹp trai, lại còn là học sinh xuất sắc của trường A nữa, được một người như vậy thích mình đúng là mát mặt, chứng tỏ sức hấp dẫn của cô cũng lớn đấy chứ.
Chẳng qua màn ra mắt của Giang Tử Phong quá đáng ghét, không thì giờ này Lâm Nhiên cũng có thể miễn cưỡng thử quen nhau xem thế nào, có điều cô không thể để cậu theo đuổi mình thành công dễ dàng như vậy được, có thế nào cũng phải bắt cậu trầy trật một phen.

Cô lấy phụ huynh làm có, bảo rằng bây giờ không phải lúc yêu đương nhưng cũng không từ chối thẳng, lên đại học yêu đương cũng được mà.
Thấy vẻ mặt Lâm Nhiên thay đổi xoành xoạch, Giang Tử Phong hơi buồn cười, con gái bây giờ thích ảo tường thật đấy, có điều cũng không thấy ghét.

Cậu nhướng mày nhìn cô, cửa thang máy vừa mở đã bước ra ngoài.
Lâm Nhiên vội kéo cậu lại, định đẩy cậu vào buồng thang máy, đồng thời nói: "Được rồi, được rồi, tôi biết cậu thích tôi rồi, nhưng cậu không cần tiễn tôi đến tận cửa đâu, mẹ tôi mà thấy thì không ổn cho lắm."
"Nhưng tôi cũng phải về nhà mà." Giang Tử Phong giật tay ra, chỉ vào của phòng 702 và nói, "Thấy không? Đó là nhà tôi, tôi mới chuyển đến đây hai tháng trước."
"Cái gì?" Lâm Nhiên ngạc nhiên, kinh khủng hơn là có cảm giác mình vừa bị trừ một vạn điểm sát thương.

Nếu vậy thì không khó giải thích vì sao Giang Tử Phong lại biết rõ địa chỉ nhà cô như lòng bàn tay rồi, vì cậu ở ngay
cạnh nhà cô mà.
Tệ hại hơn thế, rõ ràng cậu có thể nói ngay từ đầu nhưng lại không chịu nói, làm cô hiểu lầm cậu thích mình, thật là mất hết mặt mũi, xấu hổ không để đâu cho hết.
Mặt Lâm Nhiên đỏ bừng, cô hậm hực giậm chân, đang định tìm chìa khóa mở cửa nhưng vừa dom bước thì sực nhớ đến một chuyện, bèn ngoái đầu hỏi Giang Tử Phong chẳng chút e dè: "Sao cậu biết tôi? Hình như tôi chưa gặp
cậu bao giờ cơ mà."

"À, đó là vì mỗi lần sang nhà tôi chơi, mẹ cậu thường nói mình có một cô con gái tên Lâm Nhiên, hơn nữa còn mang theo ảnh của cậu cho thêm phần trực quan sinh động.

Mẹ cậu nói tuy cậu rất xinh xắn nhưng lại ngốc hết sức,
thành tích rất kém cỏi, thích đọc tiểu thuyết, suốt ngày sống trên mây, làm dì ấy rất lo cho tương lai của cậu.

Hôm nay là lần đầu tôi gặp cậu ngoài đời, xem ra mẹ cậu nhận xét về cậu rất chuẩn, chỉ có một điều không đúng sự thật,
đó là cậu cũng không được xinh cho lắm." Giang Tử Phong thong thả giải thích, ánh mắt nhìn Lâm Nhiên toát lên vẻ trêu cợt.
"Chỉ đúng mỗi chuyện tôi rất xinh thôi, còn lại đều là bịa đặt biết không hả? Đồ không có mắt." Lâm Nhiên liếc mắt nhìn Giang Tử Phong rồi đau khổ bỏ chạy, lòng thầm oán hận, chắc chắn mình không phải con ruột của mẹ rồi.
Nghe giọng Lâm Nhiên có vẻ giận dỗi, Giang Tử Phong toan nói gì đó thì "soạt" một tiếng, cửa phòng 701 bật mở.
Hứa Tình ló đầu ra, thấy Lâm Nhiên và Giang Tử Phong đứng ngoài cửa thì chào hỏi Giang Tử Phong trước: "Tử Phong, cháu về rồi đấy à, hôm nay thi thử, Lâm Nhiên đi thi ở trường cháu đấy."
Nói đoạn, bà quay sang nhìn Lâm Nhiên và nói: "Sao con về muộn vậy, ba con đang nhắc con đây này."
Lâm Nhiên bĩu môi, chỉ vào Giang Tử Phong và giải thích: "Con bị mất ví, không đi xe buýt về được, cậu ấy đạp xe chở con về."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi