GẶP DỊP THÌ CHƠI



Edit: Yan
——
Hơi nước đẩy mở nắp ấm, sương mù mông lung tạo thành một lớp bình phong, tiên sinh mặc tây trang đen bên kia tấm bình phong ngẫu nhiên gặp người quen.

Y đi về phía đôi nam nữ xứng đôi kia, lúc chào hỏi còn rất lịch sự hôn lên mu bàn tay của tiểu thư.

Hẳn là bởi vì bạn gái bị người khác tới gần nên sắc mặt nam sĩ anh tuấn âm trầm, tròng mắt tối tăm nóng rực.

Nhân viên phục vụ nắm chặt khăn lau trong tay theo bản năng, trái tim cũng theo hướng phát triển của nội dung vở kịch trước mắt mà treo lên.

Cô nghĩ, nhỡ đâu một giây sau đánh nhau thì sao? Tiết mục hai nam tranh một nữ này, ba vị đều ăn mặc quý khí kia hẳn sẽ không thất lễ như vậy đi.

Bên ngoài nho nhã lễ độ, bên trong đối chọi gay gắt mới thích hợp với bọn họ.

Thực sự là hâm mộ chết mất, trong lòng nhân viên phục vụ nhẹ than.

Cô cầm thực đơn đưa qua cho hai nam một nữ, lúc tới gần mới nghe thấy giọng nói trầm thấp duyên dáng của nam sĩ mặc tây trang đen.

Y đang giới thiệu mình với nữ sĩ, nhân viên phục vụ để ý nghe ngóng biết được tên của nam sĩ.

Ung Tấn, tên rất hay.

Mà vị nữ sĩ kia gọi một vị khác chỉ một chữ Chu rất thân mật, xem ra không phải tình tay ba.

Cô đang thất thần bỗng nghe Chu tiên sinh gõ bàn một cái, ngữ khí hơi trầm xuống nói: "Xin chào, có thể gọi đồ không?"

Nhân viên phục vụ hơi ngại ngùng, làm người đứng xem mà lại thất thần, quá thất lễ.

Cô vén tóc ra sau tai dịu dàng nói: "Thật ngại quá, tiên sinh ngài muốn gọi gì ạ?" Thu thực đơn, cô rót một cốc trà nóng cho nam sĩ mặc tây trang đen, lúc thu ấm nước đặt lên khay rồi xoay người lại không cẩn thận bị trặc chân.

Mặt cô hướng về phía Chu tiên sinh, khoảnh khắc cô hét lên lúc ấm nước nóng sắp giội lên người người kia bỗng nhiên eo bị người nào đó ôm lại, ấm nước nóng cũng bị người nọ vững vàng cầm vào tay lại vững vàng đặt lại lên khay.

Nhân viên phục vụ trừng hai mắt nhìn bàn tay cứu cô một mạng trước mắt.

May mà vị Ung tiên sinh này đeo hăng tay da, nhưng nước nóng vẫn chậm rãi ngấm qua găng tay da xuống.

Người nọ buông lỏng eo cô, sau khi lấy lại tinh thần lập tức luôn miệng xin lỗi rồi lấy khăn mùi soa trong túi ra định lau nước trên tay cho Ung tiên sinh.

Mặt cô đỏ bừng, lòng nghĩ chiếc khăn tay này xem như là tặng đi sao, vị tiên sinh này sẽ cầm khăn tay quay lại tìm cô sao? Biết là mơ mộng hão huyền nhưng có lẽ là phụ nữ luôn luôn nghĩ nhiều thứ thật Romantic.

Nhưng mà romantic của cô đã định là không thành, cổ tay của cô bị bắt lấy dùng lực đẩy ra.

Nhân viên phục vụ lùi về phía sau vài bước suýt nữa va vào bàn gỗ phía sau.

Cô hơi kinh ngạc ngẩng đầu, người đẩy cô ra chính là Chu tiên sinh.

Chu tiên sinh hơi e ngại nói: "Thật ngại quá, tôi lo bạn tôi bị thương." Ý là muốn xin lỗi vì vừa nãy ra sức đẩy cô ra.

Chu tiên sinh lấy một chiếc khăn lau đi nước trên găng tay Ung tiên sinh, sau đó cẩn thận cởi găng tay xem da thịt bên trong có bị bỏng không.

Nhân viên phục vụ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cụ thể không đúng chỗ nào lại không nói ra được.


Cô tỉ mỉ nhìn khuôn mặt quá mức nghiêm túc và chút đau lòng giữa mày không giấu nổi của Chu tiên sinh.

Lại thấy Ung tiên sinh không nhanh không chậm rút tay khỏi tay của Chu tiên sinh: "Không có gì đáng ngại đâu Chu tiên sinh, trước tiên cậu cứ ngồi lại đi tôi không muốn hù đến giai nhân." Hiển nhiên là Chu tiên sinh ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới nôn nóng quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ hỏi: "Nơi này cấm hút thuốc phải không?" Nhân viên phục vụ cẩn thận gật đầu, liền thấy Chu tiên sinh quay đầu thấp giọng nói với Dương tiểu thư: "Anh đi ra ngoài hút một điếu."
Dứt lời quay người bước nhanh ra ngoài, vứt bỏ cả phong độ của mình.

Nhân viên phục vụ rõ ràng nhìn thấy vị tiểu thư kia bắt được góc áo Chu tiên sinh nhưng không hề có tác dụng.

Chút vải vóc kia tuột khỏi tay cô, dù nắm cũng không giữ được.

Ung tiên sinh vẫn đứng ở chỗ cũ cũng gật đầu với Dương tiểu thư, ra hiệu mình cũng muốn đi hút một điếu.

Dứt lời không còn âm u như khi mới tới mà ung dung nện bước theo sau Chu tiên sinh rời đi.

Lúc Ung Tấn tìm được Chu Quân, người kia đang nghiêng người dựa lên vách tường màu nâu đậm che khuất một tấm biển quảng cáo, trên đỉnh áp phích quảng cáo viết vài chữ quảng cáo thuốc lá đẹp đẽ cùng hình vẽ hộp thuốc lá khổng lồ, ngược lại rất hợp hoàn cảnh lúc này.

Chu thiếu gia ngậm thuốc lá tựa vào đó, một cái liếc mắt cũng không chịu cho y, đúng là đang giận y.

Găng tay của y bị nhét lung tung vào túi quần Chu Quân, một nửa còn treo bên ngoài viền túi.

Áo gió phẳng phiu nhạt màu có vài vệ màu đen đang lảo đảo bay theo gió.

Tất nhiên Chu Quân nghe thấy tiếng bước chân rất vững vàng đang đi về phía hắn.


Sự tỉnh táo kia giống như đang cười nhạo hắn, cũng như vừa nãy hắn tựa kẻ ngu si hỏi Ung tấn có đau hay không nhưng người kia lại dùng ánh mắt lạnh nhạt quăng cho hắn một cái bạt tai.

Hắn dụi một nửa điếu thuốc lá lên tường thẳng lưng muốn lướt qua Ung Tấn đi vào trong, hắn không muốn nói chuyện với y.

Đương nhiên là bị kéo lại, hai cơ thể dây dưa đụng trái ngã phải đi vào ngõ nhỏ hơi tối tăm bên trái của tiệm cà phê.

Chu Quân bị đè lại, hắn hơi cáu giận muốn nói cút ngay nhưng cái đồng hồ quả quýt kia lại ngoài ý muốn xông vào đầu hắn, vì thế môi hắn giật giật cuối cùng vẫn không phun hai chữ kia ra.

Ung Tấn quan sát hắn, đồng tử sâu thẳm, lông mi hơi rủ xuống, rất khó đoán.

Y hỏi: "Sao em lại biết thiên kim nhà họ Dương?" Chu Quân nghiêng mặt ra một bên, miệng mím chặt.

Tay Ung Tấn lạnh như băng vuốt ve trên mặt hắn: "Em cách xa cô ấy một chút, cô ấy không giống với mấy người em tìm vui trước đây."
Chu Quân đột nhiên trừng mắt với Ung Tấn, hắn cảm thấy mặc dù lời của Ung Tấn không sai nhưng lại rất khó nghe.

Nghĩ tới nghĩ lui không tìm ra cái gì có thể đáp trả, đành cười lạnh nói: "Ngài cũng không giống vậy." Ung Tấn cau mày: "Cái gì?" Chu Quân thừa thế xông lên: "Ngài cũng nên cách xa tôi một chút, tôi không giống với mấy người ngài tìm vui trước đây."
Ung Tấn thở dài: "Thế lực nhà họ Dương quá lớn, em đừng đùa với lửa." Thế lực nhà họ Dương có lớn hơn nữa thì cũng có liên quan gì đến Chu Quân hắn.

Hắn và Dương tiểu thư là bạn bè, là tri kỷ.

Chuyện hắn không muốn Dương tiểu thư cũng sẽ không ép.

Lại nói, coi như hắn và Dương tiểu thư có cái gì, dù là kết hôn cũng là một sự giúp đỡ lớn.

Coi như nhà họ Dương không nhìn hắn vừa mắt cũng không đáng kể.

Chỉ là chyện nam nữ đơn giản như vậy sao Ung tân lại làm ra dáng vẻ này.


Chu Quân do dự nói: "Có thể chơi ra lửa lớn gì được, nếu như trong lòng Dương tiểu thư thực sự rất ngưỡng mộ tôi, tôi cưới cô ấy là được rồi." Ung Tấn nhìn như bị mấy lời này của hắn dọa sợ, tay nắm trên cổ tay hắn hơi dùng sức, nắm đến độ hắn đau đớn.

Chu Quân khó chịu, lại không kêu lên.

Bởi vì biểu cảm của Ung Tấn thực sự rất đáng sợ tựa như muốn nuốt lấy hắn: "Em nói cái gì?"
Chu Quân nhẫn nhịn đau nhức trên tay, nhỏ giọng nói: "Không phải là ngài giận đó chứ." Ngữ khí của hắn cẩn thận, lời nói ra như dao đâm vào lòng người ta nhưng trên mặt lại vô tội cực kỳ.

Chu Quân nhìn Ung Tấn, cảm thấy kì quái vì y tức giận: "Không phải là ngài không nghĩ tới chuyện kết hôn chứ, sớm muộn gì ngài cũng phải kết hôn, cho dù là hôn nhân chính trị hay bởi vì gì khác...!Tôi cũng vậy."
Lời hắn nói chính là hiện thực, đây không phải thứ mà người như bọn họ đều biết sao.

Tại sao dáng vẻ Ung Tấn lại như vừa mới tỉnh dậy không bằng, khiến hắn cảm thấy như mình vừa làm chuyện gì tàn nhẫn lắm.

Hắn không tin Ung Tấn chưa hề nghĩ đến sau này, có lẽ là Ung Tấn thích hắn, từ chiếc đồng hồ quả quýt là có thể thấy.

Nhưng hai người bọn họ, không nói ân oán giữa Chu Diêm và Ung Tấn, cơ bản nhất chính là cả hai đều là nam.

Nếu như nhà họ Dương sẽ vì Dương tiểu thư giận chó đánh mèo lên hắn nhưng hắn là nam Dương tiểu thư là nữ, làm loạn lên tận trời cũng có thể dùng kết hôn làm một cái kết đẹp.

Mà hắn và Ung Tấn lại không thể.

Đàn ông với đàn ông nhìn bên ngoài nếu chỉ là chơi đùa thì mọi người có thể cười cho qua, coi như một chuyện tình yêu.

Nếu như nghiêm túc, thân phận Ung Tấn như vậy thân phận hắn lại như thế sẽ chỉ thành trò cười cho thiên hạ.

????????????
Hi, tui quay lại rồi nè.

Yên tâm là không drop đâu ????????????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi