GẶP DỊP THÌ CHƠI



Edit: Yan
——
Sherry Trần mím đôi môi đỏ mọng ướt át, đầu ngón tay đeo găng tay ren nhẹ nhàng cọ qua gương mặt, vén một bên tóc mai lộ ra khuyên tai xanh biếc.

Giữa mày Chu Quân càng nhăn lại, trí nhớ của hắn quá tốt, thế nên thậm chí hắn còn nhớ ngọc trên vành tai Sherry có hơi đặc biệt, không phải là xanh lục thuần túy mà đôi khi nhìn còn giống màu lam.

Mà hắn chính là nhân lúc khiêu vũ trộm khuyên tai của cô, lại lần nữa mang khuyên tai lên cho cô là lúc cô dẫn hắn vào nhà.

Sau nữa chính là gặp gỡ người kia, Sherry nhìn thấy Chu Quân đã hiểu ám chỉ của mình thì nụ cười càng ngọt ngào.

Đột nhiên mắt cô sáng lên, không phải nhìn hắn mà là xuyên qua đầu vai hắn quấn lên một người.

Chu Quân cũng nhớ rõ lần đó mình đứng ngoài cửa sổ nhìn vào thấy Sherry dùng loại ánh mắt như thế nào nhìn người kia.

Một cỗ cảm xúc không rõ ngày một điên cuồng trào ra từ sâu trong tim.

Sherry vòng qua hắn, cánh tay dựa gần cánh tay hắn hơi cọ vào rồi lướt qua.

Từng sợi tóc của cô vương lên đầu vai hắn lại từng sợi một rơi xuống.

Thời gian như chảy chậm, từng sợi tóc kia cứ thế từng chút từng chút rơi xuống, sợi lý trí còn lại của Chu Quân cũng lung lay sắp đổ.

Hắn nghe thấy Sherry dùng giọng nói dịu dàng gọi người kia: "A Tấn, ngài đi đâu vậy." Trong lòng Chu Quân muốn mình nâng chân lên bước ra ngoài đừng quay đầu lại.


Nhưng cơ thể lại không phản ứng không nghe mệnh lệnh.

Đầu ngón tay hắn run rẩy hồi lâu cuối cùng vẫn quay đầu lại.

Ung Tấn đứng ở cách đó không xa, Sherry ôm lấy khuỷu tay y.

Người phụ nữ kia nhón chân nói nhỏ gì đó bên tai y.

Hắn thấy Ung Tấn rủ hàng mi dày xuống, mặt hơi nghiêng lại nghe cô nói, chứ không như trong tưởng tượng của hắn rằng hắn vừa quay đầu sẽ là bốn mắt nhìn nhau với Ung Tấn.

Y không nhìn hắn, Chu Quân thất thần dừng tầm mắt ở hai người kia một hồi.

Bỗng nhiên bên cạnh có người nhẹ nhàng kéo vạt áo Chu Quân kéo tinh thần Chu Quân trở lại.

Hắn quay đầu nhìn không ngờ lại là Lâm Miên.

Lâm Miên nhíu mày hơi khó chịu cong môi.

Hai mắt cô rất sáng, mặt hơi hồng nhưng không giống xấu hổ mà giống như đang tức giận.

Cô hỏi: "Anh quen anh ta sao?" Chu Quân theo bản năng cảm thấy là cô đang hỏi Ung Tấn, nhưng hắn giả ngu: "Ai?"
Lâm Miên nhìn về đôi nam nữ cách đó không xa, Ung Tấn như cảm nhận được tầm mắt cô đột nhiên ngẩng đầu.

Ánh mắt vừa rơi xuống chỗ Chu Quân và cô đứng lập tức lạnh lẽo tựa như băng tuyết khiến cô vô cùng áp lực.


Cô cầm lòng không đậu đứng sát vào Chu Quân một xíu muốn để Chu Quân che lại cho mình.

Cô nhỏ giọng nói với Chu Quân: "Mặc dù thất lễ nhưng anh có thể giúp tôi một chút không?"
Đương nhiên Chu Quân cũng cảm nhận được lực áp bách chẳng hề che giấu kia của Ung Tấn, hắn hơi nghiêng thân mình chặn Lâm Miên lại.

Ngay sau đó hắn giơ tay dắt lấy bàn tay đang kéo góc áo mình, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn.

Hắn không hôn lên mu bàn tay Lâm miên mà hôn ngón tay cái của mình.

Lâm Miên ngốc nghếch nhìn hắn, môi khẽ nhếch.
Chu Quân mỉm cười nói: "Có thể giúp em, trước đó nhảy một bài với tôi đi." Lâm Miên mím môi dùng sức gật đầu.

Hai người bọn họ cùng tiến vào sân nhảy, theo âm nhạc xoay tròn.

Tuy rằng Chu Quân là người mời nhảy nhưng hắn lại đang thất thần, Lâm Miên có thể cảm thấy được.

Liên tiếp mắc lỗi trong bài nhảy làm Chu Quân hơi buồn rầu mím môi, hơi cười cười xin lỗi Lâm Miên.

Lâm Miên tò mò hỏi: "Anh không hỏi tôi muốn anh giúp tôi cái gì sao?" Chu Quân nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt: "hẳn cũng không phải là chuyện khó làm." Lâm Miên cố ý nói: "Nếu rất khó làm thì sao?" Chu Quân hơi suy tư rồi nói: "Vậy đương nhiên là xin tha rồi, xin tiểu thư thứ cho tôi đây vô dụng." Lâm Miên bị chọc cười: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói rằng dù có vượt lửa qua sông cũng không chối từ cơ."
Lâm Miên xoay một vòng trong lòng Chu Quân lại đỡ lấy lấy đầu vai hắn, một cảm giác kỳ quái khiến cô muốn nói hết đột nhiên sinh ra, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh lại hoặc là bởi cảm thấy cảm thấy vị trước mặt này chính là người tốt không quen biết, cô nói: "Thực ra anh đã giúp tôi rồi." Chu Quân kinh ngạc ừ một tiếng, cô gái trong lòng ngực hơi khó chịu nói: "Vị hôm nay tôi cần phải làm quen, tôi rất vừa lòng với anh ta.

Nhưng anh ta...!hình như không thích tôi, anh ta thích vị tiểu thư bên cạnh anh ta kia."
Lâm Miên nói hết lời mới thở phào một hơi.


Cô lại cười, hai mắt cong cong ngẩng mặt nhìn Chu Quân, lẫn chút giảo hoạt hỏi: "Anh quen anh ta phải không, anh ta là bạn của anh sao?" Chu Quân lùi về sau một bước, vòng eo mềm mại của cô bị hắn nắm trong tay xoay tròn, vải vóc lạnh lẽo cọ sát lên lòng bàn tay hắn.

Hắn không đáp, Lâm Miên lại lo tự mình suy đoán.

Cô nói: "Tôi cảm thấy là hai người biết nhau, anh ta đuổi theo anh đi ra ngoài, ngay cả vừa nãy." Chu Quân rủ mắt nhìn cô cười nhã nhặn, trong mắt có gì đó phóng túng như bảo cô tiếp tục đoán, đoán xem đến tột cùng hắn và y là quan hệ gì.

Tiếng đàn violon kéo ra từng âm điệu cao trào, xung quanh đã gia nhập không ít khiêu nam vũ nữ, tiếng gót giày đập lên sàn nhà tạo nên tiết tấu kịch liệt.

Cô gái có hơi mệt rồi, gương mặt cô đỏ ửng, nói chuyện cũng đứt quãng.

Cô lớn mật suy đoán: "Quan hệ của hai người không tốt sao, ánh mắt vừa nãy của anh ta thật đáng sợ." Chu Quân kéo tay cô khiến cô xoay tại chỗ một vòng.

Trước khi Lâm Miên khiêu vũ đã uống vài ly rượu, là bị chọc tức chỉ có thể uống một chút giải tỏa.

Động tác khiêu vũ lúc này không những không giúp giải tỏa cồn mà còn khiến cồn càng quấy phá, cô choáng váng suýt nữa nhào vào ngực Chu Quân.

Vị Chu tiên sinh này rất chính nhân quân tử đỡ vai cô, chặt chẽ đặt cô ở phía ngoài cánh tay không để cả người cô hoàn toàn dán lên người mình.

Lâm Miên hoảng loạn muốn đứng vững, Chu Quân trước sau vẫn luôn ở bên cạnh đỡ cô.

Thấy cô càng xấu hổ mới mở miệng nói: "Đúng một nửa sai một nửa."
Lòng Lâm Miên hơi hoảng, cô cảm thấy ánh đèn giống bị đánh nát rơi rụng khắp nơi làm cô như say xe.

Cô lắc lắc đầu không biết sao lại hỏi: "Hai người là bạn bè nhưng vị tiểu thư kia lại nói chuyện với anh, anh thích cô ấy?" Chu Quân vẫn cười, đôi mắt xanh xám kia rất sâu làm cô càng say thêm.

Chu Quân vẫn nói: "Đúng một nửa sai một nửa."
Đây là có ý gì, thế mà cô có hơi chẳng hiểu ra sao, hiếu kỳ tràn ngập hai mắt cô, cô như đứa nhỏ không thành công trao đổi bí mật mà tức giận bất bình nói: "Tôi cũng đã nói với anh về mình rồi anh lại không chịu nói về anh với tôi." Thế này vốn dĩ chẳng có lý gì bởi rốt cuộc Chu Quân không đáp ứng bất kể điều kiện trao đổi gì.

Nhưng hắn là thân sĩ, sao có thể làm nữ sĩ thất vọng chứ.


Nhưng Chu Quân lại không phải một thân sĩ chính trực, hắn có chút hư đốn lại có hơi điên cuồng ôm lấy Lâm Miên.

Điệu nhảy của hắn đột nhiên nhanh hơn ôm Lâm Miên không ngừng xoay tròn trên sân nhảy.

Kỹ thuật khiêu vũ của hắn lại quay lại rồi không hề rối loạn như vừa này nữa.

Lúc này hai người họ một nam một nữ cũng đủ hút ánh mắt của mọi người.

Làn váy nữ sĩ tỏa ra từng đợt sóng, cô như hoa Thố Ti leo lên người vị nam sĩ anh tuấn kia.

Nhìn qua quả thực xứng đôi vừa lứa.

(菟丝花: là một giống tầm gửi, sống nhờ cây khác.)
Sherry Trần ôm tâm tình có chút phức tạp nhìn trung tâm sân nhảy theo bản năng sờ sờ vành tai, lại nghe bên cạnh truyền đến âm thanh vỡ vụn nho nhỏ.

Theo tiếng nhìn lại cô giật mình phát hiện Ung Tấn bóp nát ly rượu trong tay, không biết là máu hay rượu thẩm thấu qua từng kẽ hở bản tay y chảy xuống phía dưới.

Y không mang bao tay, lúc này toàn bộ vụn thủy tinh đều đâm vào lòng bàn tay.

Sherry giật mình kêu một tiếng muốn bẻ tay Ung Tấn ra lại bị người kia hất văng ra.

Ung Tấn mặt không biểu cảm lấy khăn tay che lại lòng bàn tay, y quay đầu nói với Sherry Trần: "Đên nay vất vả cô rồi, chuyện của mẹ cô tôi sẽ cho người đi làm." Cánh môi Sherry run rẩy, cô muốn nói rằng mình không phải vì chuyện đó lại chỉ nhìn thấy bóng dáng chẳng chút lưu tình của người kia.

Lâm Miên trong sân nhảy cũng trừng lớn hai mắt, men say cả người cô rút đi như thủy triều lúc này chỉ còn lại lạnh lẽo.

Bởi vì vào lúc điệu nhảy kịch liệt nhất Chu Quân ôm cô chặt chẽ trong lòng ghé vào tai cô nói nhỏ: "Quan hệ của tôi và Ung Tấn không tốt, y không phải bạn bè mà là tình nhân của tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi