GẶP ĐÔNG

Lúc này sau hai ba tiếng, cô ngồi ở trên một tảng đá râm mát, ôm đầu gối, mắt nhìn ngọn núi du khách đang ngắm nghía, để lại một bóng dáng cô độc.

Hai người bán hàng rong cách cô hai mét phải trái.

Sau khi bán được kha khá, Cẩu Cường quay đầu lại liếc mắt một cái, hỏi Tiểu Dương Xuân: "Cậu bắt nạt cô nhỏ?"

Tiểu Dương Xuân một chân để im, một chân duỗi ra, đang nằm ở trên xe ba bánh chơi di động, nghe vậy ngồi dậy, đá vào bả vai Cẩu Cường.

Từ Cẩu Cường nhìn lén cô, đến khi Cẩu Cường bị đá, toàn bộ hành trình cô đều xem trong mắt, cô giả vờ không phát hiện, chờ Cẩu Cường nói thu quán, cô mới từ trên tảng đá đứng lên.

Ngồi quá lâu, mông vừa mỏi vừa đau, cô nhân lúc hai người này không chú ý, đưa tay về sau đấm mông.

Đường về thoải mái hơn nhiều, một nửa đều là xuống núi, chạng vạng gió cũng trở nên mát mẻ. Về đến nhà Phương Ninh Huyên đến học bù còn chưa đi, thấy bọn họ trở về, cô ta mới đeo cặp lên, chuẩn bị tiếp tục đi ké xe Cẩu Cường về nhà, lúc đi lên đối phương còn nói với Tiểu Dương Xuân: "Cha mẹ tớ gửi đồ chắc ngày mai đến, bên trong có một nửa là cha cậu gửi cho cậu, ngày mai cậu đừng đi, tớ mang đồ cho cậu."

Cô đang mở vòi nước chuẩn bị rửa mặt rửa chân, Tiểu Dương Xuân đẩy cô, đáp lại Phương Ninh Huyên: "Cậu đưa cho bà ngoại tôi."

Phương Ninh Huyên nói: "Vậy không được, người nhận là cậu, tớ phải tự mình giao cho cậu."

Cô không chuẩn bị đã bị Tiểu Dương Xuân ấn mở nước, nhưng cô cũng phản ứng cực nhanh, lập tức lấy tay ngăn chặn dòng nước vọt ra, cột nước bắn ra, Tiểu Dương Xuân lại dễ dàng ấn tay cô vào.

Cẩu Cường và Phương Ninh Huyên đi rồi, Tiểu Dương Xuân rửa chân, cô nghiêng mặt qua, để cho cậu dùng nước rửa mặt của cô.

Cuối cùng hai người đều ướt.

Buổi tối cô Khúc tiếp tục vào nhà kho quét dọn vệ sinh, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội đi qua tìm kiếm.

Đi vào nhà kho, cô khiếp sợ nói không nên lời, cô Khúc cười hỏi: "Xem đến choáng váng?"

Cô khép miệng lại, trừng mắt hỏi: "Cô Khúc, trước kia nhà cô mở cửa hàng bán nhạc cụ?"

Cô Khúc buồn cười: "Sao có thể chứ, chú Hàn là giáo viên âm nhạc."

"Giáo viên âm nhạc có nhiều nhạc cụ như vậy?"

"Ông ấy thích, cho nên mua nhiều lắm, có một thời gian ông ấy còn thích vẽ tranh, cả căn phòng đều đổi thành phòng vẽ tranh."

Cô hỏi: "Tất cả nhạc cụ này chú Hàn đêu biết chơi sao?"

Cô Khúc quan sát chung quanh: "Cơ bản đều biết chơi, nhưng không phải mỗi loại đều tinh thông."

Cô lại hỏi: "Vậy cô biết chơi không?"

Cô Khúc lắc đầu: "Ta từng học, nhưng ta không có tế bào về phương diện này, không học được."

Cô không quay về phòng, mà ở lại quét dọn với cô Khúc. Ngày thường cô tùy tiện, nhưng phương diện này cô vẫn biết làm, sợ mấy thứ này sang quý, cô nhẹ tay, khi lau cũng giống như gãi ngứa.

Dọn dẹp xong, cô Khúc thả tay áo hỏi cô: "Thích không?"

Cô nói: "Cháu không."

Câu hỏi và đáp án này giống như đã từng rất quen thuộc, giống như mùa đông năm ngoái, các cô cũng từng đối thoại như vậy.

Cô Khúc cười hỏi: "Sau khi trở về cháu có học đàn ghi-ta không?"

Cô suy nghĩ, lắc đầu. Cô ở trên mạng tìm video học theo, cái này không tính "học đàn ghi-ta".

Cô Khúc nói: "Căn phòng này cô không khóa lại, cháu có thể vào chơi bất cứ lúc nào."

"...... Có thể chứ ạ?"

"Tại sao không thể?"

"Đều là đồ của chú Hàn." Di vật không phải nên được trân trọng sao.

Cô Khúc nói: "Không phải cô đã tặng đàn ghi-ta cho cháu sao? Cô với chú Hàn cũng không phải là người để ý nghi lễ."

Cô nhớ lại năm ngoái cô Khúc từng nói qua lời này sau đó lại áp dụng hành động sấm sét, cô tự động thay cô Khúc bổ sung một câu, chỉ cần người khác có thể tự giác, cô sẽ không phải là người chú trọng nghi lễ.

Lúc đi ra cô Khúc khẽ ôm bả vai cô, nói: "Năm ba mươi tám tuổi chú Hàn quyết định ở trong này định cư, ông ấy nói hai mươi năm trước đã xem đủ tổ quốc non sông, cảm thấy vẫn là phong cảnh nơi này hợp ý nhất. Cháu có nơi nào vô cùng thích không?"

Cô suy nghĩ: "Trong nhà?"

"Trừ quê ra, cháu còn từng đi nơi nào không?"

Cô nói: "Nơi này."

Cô Khúc cười: "Năm nay cháu mới mười lăm mười sáu tuổi, phong cảnh xem qua cũng ít, cháu có biết chỗ tốt nhất khi còn trẻ là gì không?

Chính là khi cháu không cần phiền não kiếm sống, cháu không cần sống gấp. Cháu có thể xem nhiều, nghe nhiều, học nhiều, nghĩ nhiều. Chờ khi cháu bận rộn, cho dù cháu làm ra lựa chọn vẫn không hợp tâm ý cha mẹ, bọn họ cũng không có cách nào lại ép buộc cháu làm cái gì, bởi vì đây là một trong những chỗ tốt của trưởng thành, cũng là một trong những cái giá phải trả."

Cửa nhà kho nhẹ nhàng đóng lại, ngọn đèn từ trong phòng ngủ đổ xuống, chiếu sáng dưới chân các cô.

Cô Khúc dịu dàng nói: "Hai ngày trước khi chú Hàn đi nói với cô, ông ấy nhớ lại khi còn sống, tiếc nuối ít, vui vẻ nhiều, cho nên lúc ông ấy rời đi nhất định là tươi cười đầy mặt. Ngày ông ấy đi thật sự không tươi cười đầy mặt khoa trương như vậy, nhưng quả thật khóe miệng có cười. Sau đó, ta đã nghĩ hình như ông ấy đúng là tiếc nuối ít, ta còn có thời gian, mà cháu, cô nhóc mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp, thời gian lại càng nhiều."

Đêm đó trong lòng cô không khỏi rung động, hiếm khi mất ngủ đến nửa đêm, ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đêm trước vẫn lưu lại, nhưng tiêu tán đi nhiều hơn.

Cô cũng đọc không ít sách súp gà, cô Khúc rót súp gà quả thật có vài phần hiệu quả, nhưng còn chưa làm cho cô tự chui đầu vào rọ. Bởi vậy cô không ôm sách vở, mà đi vào nhà kho kia.

Cô ở nhà kho ngẩn người đến chạng vạng, khi Tiểu Dương Xuân trở về cô còn cầm một nhạc cụ.

Tiểu Dương Xuân quay mặt, chống khung cửa hỏi cô: "Bà ngoại tôi đâu?"

"Cô đi hàng xóm gia lấy vịt." Cô nói, "Phương Ninh Huyên đưa đồ tới, để ở trên bàn."

Tiểu Dương Xuân dùng áo lau nước trên mặt, hỏi cô: "Cô biết chơi à, sờ nửa ngày."

Cô ôm nhạc cụ hỏi: "Cậu biết sao?"

Tiểu Dương Xuân nói: "Tôi không có hứng thú."

Cô giơ nhạc cụ trong lòng, thổi lên.

Một tiếng này trầm thấp, hùng hậu, hàm súc, ngân nga.

Sau khi âm thanh biến mất, sau một lúc lâu yên lặng, Tiểu Dương Xuân nâng cánh tay lên, chậm rãi vỗ một cái, hai cái, ba cái.

"Làm khó cô." Cuối cùng cậu nói.

Cô bỏ bass xuống, một bộ muốn dạy dỗ bước về phía cậu, nhưng Tiểu Dương Xuân không giống người khác xoay người trốn, mà là một tay chống khung cửa, thân hình lù lù bất động.

Cô đã ép đến trước mặt cậu, gần nửa tấc, cậu cúi đầu, cô thậm chí thấy trên môi thiếu niên có râu.

Từng bước đối mặt với người là khó khăn nhất, không tránh không nhường không né, kiên trì đến cuối cùng mới là vua.

Cô cảm thấy rất khó kiên trì, không biết Tiểu Dương Xuân như thế nào, bên tai cô đã dần nóng lên.

Cô giữ nguyên tư thế, mở miệng: "Cho cậu đoán danh từ."

Qua hai giây, Tiểu Dương Xuân mới thấp giọng: "Ừ."

"Cái gì không chặn đường?"

Tiểu Dương Xuân nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Cô có tự giác như vậy, không phải nên tránh ra sao?"

Cuối cùng cô không nhịn được đẩy cậu.

Cô Khúc mang theo vịt trở về, hai cổ tay cô đang bị người giơ lên cao đỉnh đầu, rõ ràng đang yếu thế.

"Đừng đánh." Cô Khúc đã thấy nhưng không thể trách, "Đến xem đồ ăn mấy năm tiếp theo của hai đứa."

"......"

Từ nay về sau, nhà kho trở thành nơi thường trú của cô, việc vệ sinh tự nhiên cũng do cô phụ trách.

Nhạc cụ có nhiều chủng loại, cô mất mấy ngày mới biết được tên. Phần lớn đều là nhạc khí thổi hợp âm, còn có một ít nhạc cụ truyền thống dân tộc. Cô kỳ quái sao không có đàn dương cầm, cô Khúc nói vốn có đàn dương cầm đặt ở phòng khách, Tiểu Dương Xuân chín tuổi làm hỏng không thể sửa được, nên đàn dương cầm bị bán, lại mua một đàn điện tử về.

Cô bắt đầu sử dụng nhạc cụ trong nhà kho, mỗi ngày chìm đắm trong âm thanh do chính cô tạo ra.

Tiểu Dương Xuân nằm ở ghế trúc trong sân, vịt chạy tán loạn chung quanh, Tiểu Dương Xuân gọi: "Này ——"

Cô ôm đàn ghi-ta, nhìn ra ngoài cửa.

Tiểu Dương Xuân nghiêng đầu nhìn, từ xa nói: "Tối nay giết vịt ăn đi."

Cô hoài nghi: "Cậu đói thành như vậy? Ngay cả vịt con cũng không buông tha?"

Tiểu Dương Xuân nói: "Dù sao chúng nó cũng không sống được lâu."

Cô khó hiểu.

"Cô đánh thêm vài tiếng, tối nay chúng nó có thể hy sinh."

Cô buông đàn ghi-ta, cũng không theo lẽ thường, không đánh người này, cô chạy vào nhà, lấy ra dao gọt hoa quả, giơ về tay cậu: "Giết đi, giết xong cậu còn có thể tự sát!"

Tiểu Dương Xuân thuận tay lấy gọt đào, cô bảo cậu chia một nửa.

Cuối tháng tám khai giảng có huấn luyện quân sự, đầu tháng chín chính thức đi học, trường học mất hơn nửa tiếng đạp xe, Cẩu Cường đi xe điện đến trường, sau khi bị giáo viên phát hiện còn bị mời cha mẹ, xe điện tốc độ quá nhanh, trên đường nếu xảy ra sự cố, trường học nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Cô và Tiểu Dương Xuân khác lớp, cô là nộp tiền vào học, Tiểu Dương Xuân ở lớp trọng điểm, thi giữa kì cậu xếp thứ 25, Cẩu Cường và Phương Ninh Huyên còn hỏi Tiểu Dương Xuân có phải không cố hết sức.

Sau khi về nhà, cô ngồi xếp bằng ở trên sô pha, xem bài thi của Tiểu Dương Xuân. Tiểu Dương Xuân đi qua sô pha, nói: "Chỉ số thông minh có hạn, đừng làm khó xử chính mình."

Cô không thèm để ý: "Tôi nhỏ hơn cậu chín tháng, cậu thắng ở khởi điểm cao hơn so với tôi."

Đông xuân luân phiêu, bắt đầu gần xong học kì một lớp mười, cô cũng đã hoàn toàn thích ứng vị mặn và hệ thống cung cấp nước uống ở thành phố này, có thể mặt không đổi sắc uống một hơi cạn sạch.

Thế nhưng cô Khúc và cha mẹ vẫn uống nước khoáng, số lần cô uống nước mặn không nhiều lắm.

Cô và Tiểu Dương Xuân ở chung cũng coi như hòa bình, chỉ thỉnh thoảng hơi ngứa mắt.

Ví dụ như một ngày chủ nhật nào đó, người chuyển phát nhanh ở ngoài cửa gọi người, cô và Tiểu Dương Xuân vội vàng từ trong phòng chạy đến, Tiểu Dương Xuân mặc áo ba lỗ và quần cộc, còn cô mặc áo ngủ mùa đông.

Bọn họ sinh ra ở hai mùa, cho đến lúc sau, mùa của thế giới bọn họ mới đạt đến thống nhất.

Lúc này mùa hè cũng sắp đến, năm ngoái cô coi sơn trà như cơm ăn.

Vào ngày nghỉ mùng một tháng năm, cô đúng lúc nhớ tới cây sơn trà trong tiểu khu nhà em họ, cô Khúc từ trong sân đi vào nhà, nói có việc nói với cô.

Di động em họ tắt máy, trên di động cô vừa mới ấn vào dãy số anh họ, nghe vậy cô tạm thời bỏ sang một bên.

Tiểu Dương Xuân mới vừa về nhà không lâu, theo thói quen tính ở bên ngoài tẩy mồ hôi, lúc này cũng đi đến, đứng ở sau sô pha.

Cô cảnh giác quay đầu lại, đề phòng Tiểu Dương Xuân vẩy bọt nước lên cổ cô.

"Kiến Kiến, vừa rồi cha mẹ cháu gọi điện thoại cho cô." Cô Khúc ngồi ở bên kia ghế sô pha nói, "Anh họ cháu xảy ra chuyện."

Cô sửng sốt hỏi: "Xảy ra chuyện gì ạ?"

"Cháu phải có chuẩn bị tâm lý."

Trong lòng cô lập tức hoảng hốt, theo bản năng không muốn nghe.

"Anh họ cháu đi du lịch với đơn vị thực tập, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gặp nạn." Cô Khúc cẩn thận nói.

Đầu cô choáng váng, Tiểu Dương Xuân sau lưng cúi đầu, bàn tay mơn trớn trán cô, đặt trên đỉnh đầu cô.

Không biết có phải bọt nước trên tay cậu đã khô, lúc này cô không phản kháng.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi