GẶP ĐƯỢC HỒNG HẠNH THÊ

Có sự hỗ trợ của trinh thám Trần, hết thảy tựa hồ đều trở nên đơn giản rất nhiều. Trinh thám Trần gõ cửa, Lâm Tuyết Nhiên mở cửa, bọn họ nhân cơ bước vào đem người phụ nữ kia buộc chặt, đem băng dính dán miệng cô ta. Chạy về phía Niệm Kỳ hai tay hai chân của đứa bé bị dây thừng buộc chặt, gương mặt bị đánh đập dã man. Ôn Thụy Hạo cùng Alex đưa thằng bé đi chạy chữa, còn Tề Lạc ở lại hiện trường chờ cảnh sát.

Thấy con trai bị đánh đến cả người toàn là thương tích, lòng anh đau như cắt, phẫn nộ trước mợi thứ thế nhưng tâm trạng anh lại vô cùng sợ hãi, không dám đi cùng đến bệnh viện, anh sợ phải nghe bác sĩ nói con trai anh ngoại trừ vết thương có thể nhìn thấy còn có thể khả năng không cứu chữa được.

Ngày hôm qua anh rõ ràng nhìn thấy thằng bé khỏe mạnh, hồn nhiên chơi đùa, không lo không nghĩ, giống một tiểu thiên sứ đáng yêu, vui vẻ, hiện tại chỉ có thể thở thoi thóp, cả người là toàn là vết thương, tất cả đều do người đàn bà này!

Tề Lạc nhìn Lâm Tuyết Nhiên bị trói chặt trên sô pha, miệng cô ta đã bị Alex xông vào dán băng dính, ánh mắt của anh dần trở nên độc ác. Cuộc đời này lần đầu tiên anh hận một người, hận đến mức muốn phanh thây cô ta làm trăm mảnh.

"Tôi nhớ đã cảnh cáo cô không nên chọc tôi thêm một lần nào nữa." Anh mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng vang lên, càng làm cho người khác thêm phần sợ hãi.

"Ô ô ô.." Miệng của Lâm Tuyết Nhiên bị băng dính dán kín, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô ô, không có biện pháp trả lời Tề Lạc.

"Cô cho rằng hai năm trước tôi giao cho cô cái đĩa gốc là tha thứ cho cô sao? Cô cho rằng bối cảnh của ba mẹ cô lớn lắm sao, lớn đến nỗi tôi phải thủ hạ lưu tình, không dám giết cô sao? Cô cho rằng tôi là người "không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật". Cô nghĩ chỉ cần ông nội của tôi và ông của cô còn sống, thì Tề Lạc tôi liền không thể trở mặt với Lâm gia các người hay sao?"

Tề Lạc nói một câu rồi lại một câu, trên mặt anh nét cười bên khóe môi càng cao, chỉ là nụ cười kia cho người khác cảm giác là nụ cười của ác ma, nhìn mà không khỏi lạnh sống lưng.

"Không lâu nữa thì cảnh sát sẽ tới đây, đi theo họ còn cả đám phóng viên, chắc cô vui lắm nhỉ, nhớ không lầm thì lúc trước cô nói rất thích tiếng flash của bọn phóng viên, cô thích tôi liền cho cô. Còn nữa cái đĩa tình ái của cô hai năm trước chưa có dịp cho mọi người thưởng thức lần này tôi kêu chủ toàn soạn cho cô lên hẳn trang bìa luôn. Cô cũng biết thời đại này rồi đó, chỉ cần không bao lâu những tấm hình, những đoạn clip của cô đó sẽ tràn lan trên mạng xã hội. Không bao lâu cô sẽ ngày càng nổi tiếng, Lâm gia càng ngày nở mày nở mặt, ha ha ha."

"Ba mẹ cô.. Không, phải nói là toàn bộ gia tộc cô mới đúng, hẳn là sẽ vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, sau đó khó tránh khỏi được cái này mất cái khác. Đối thủ cạnh tranh sẽ nhân cơ hội mà lật đổ gia tộc cô, bởi vì tôi sẽ hiến kế cho bọn họ, hơn nữa sẽ cung cấp viện trợ, làm cho bọn họ có thể nuốt chửng Lâm gia nhà cô. Tôi sẽ huỷ hoại mọi thứ của cô, tôi nói được làm được, không tin cô cứ vào tù mà chờ xem."

Nói xong, Tề Lạc dứt khoát rời đi không để ý tới cô ta giãy giụa, không ngừng kêu la "Ô ô", bởi vì nếu anh không rời đi, anh rất có thể thật sự sẽ nhịn không được mà giết chết cô ta trả thù cho con trai. Ít lâu sau thì cảnh sát tới, đem Lâm Tuyết Nhiên cùng trinh thám Trần về đồn.

Tề Lạc gọi điện cho Vân Nhu, biết được cô đã tới bệnh viện, anh đột nhiên không dám mở miệng hỏi tình trạng con trai như thế nào. Nhưng anh không hỏi, thì không có nghĩa Vân Nhu sẽ không nói với anh.

Nghe bên kia giọng nói của cô run run, không ngừng mà khóc lóc kể lể hỏi người phụ nữ Lâm Tuyết Nhiên kia vì cái gì mà nhẫn tâm như vậy, vì cái gì mà lại hành hạ một đứa bé chưa được hai tuổi, đứa bé đã làm gì sai, nghe tiếng khóc thê lương của Vân Nhu làm cho lòng anh đau như cắt.

Cô nói vết thương của con trai chỉ là vết thương ngoài da nhưng do khá nhiều vết thương nên cần chăm sóc cẩn thận trong một thời gian là được, bác sĩ bảo đã kiểm tra tổng thể trên người thằng bé, tất cả đều không có gì đây là tin tức tốt nhất mà hôm nay anh nghe thấy, cuối cùng anh cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng mà trong lòng anh sự hối hận cùng tự trách lại không vì thế mà biến mất, ngược lại ngày càng thêm trầm trọng.

Anh vẫn luôn suy nghĩ, nếu không phải bởi vì anh chạy đến nơi đây, mọi chuyện sẽ không xảy ra. Anh vẫn luôn suy nghĩ, nếu không phải bởi vì anh xuất hiện, hai mẹ con bọn họ có thể không lo không nghĩ, vui vẻ sống cùng người nhà họ Ôn, con trai cũng có thể khỏe mạnh lớn lên, không cần phaiir trải kiếp nạn này.

Anh vẫn luôn suy nghĩ, Lâm Tuyết Nhiên cái người phụ nữ điên kia sẽ như vậy mà bỏ qua sao? Nếu còn có tiếp theo, người chịu khổ lại là ai? Là con trai hay là cô, lại hoặc là người có quan hệ với cô, bao gồm ba mẹ cô, cô hiện tại sống cùng ba mẹ chồng và bạn bè? Cô có thể bởi vậy mà sinh ra cảm giác oán hận đối với anh, thậm chí.. Bắt đầu căm ghét anh? Nghĩ đến đây, anh đột nhiên không có dũng khí đối mặt với cô.

"Anh ở nơi này còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý, cho nên không có biện pháp mà đến bệnh viện. Con trai liền phiền em chiếu cố, em cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng cố gắn ôm mọi việc vào người, biết không?" Anh mở miệng ôn nhu nói.

"Được. Vậy anh mau đi giải quyết công việc đi, em muốn đi xem con trai." Cô khàn khàn nói.

"Vân Nhu." Anh gọi lại cô.

"Em đây?" Cô giọng mũi dày đặc.

"Thực xin lỗi." Nói xong, anh nhẹ nhàng tắt điện thoại, sau đó trở về Tề gia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi