GẶP ĐƯỢC NGÀY MAI

Hôn lễ Mộc Tử được tổ chức vào tháng giêng, Đinh Hương và Giang Hà cùng diện váy đôi. Ba cô gái năm đó cuối cùng tụ họp lại.

“Trời ơi, Mộc Tử, em đẹp quá.” Giang Hà ôm Mộc Tử, “Cô dâu hạnh phúc.”

Đinh Hương gật đầu: “Đúng là rất đẹp.”

“Được rồi, ở trước mặt hai đại mỹ nhân như hai chị thì em chỉ ở mức vịt con xấu xí thôi.” Mộc Tử cười hì hì, “Hai người còn ăn mặc lộng lẫy vậy, định cướp hào quang sân khấu của cô dâu hả?”

Giang Hà vỗ lên tay Mộc Tử: “Xàm xí!” Cô lắng nghe tiếng vọng ngoài lễ đường, “Chồng em ghê thật, 188 bàn.”

Nói tới chuyện này, Mộc Tử xòe tay: “Em cũng không ngờ người thân, bạn bè nhà anh ấy ở đây đông vậy! Lát nữa đi kính rượu chắc em xỉu luôn.”

“Lại nói nhảm.” Giang Hà giúp cô vén chiếc khăn voan che mặt. “Dì dượng lo lắng cho chuyện hôn nhân của em bao nhiêu năm, không ngờ cuối cùng lại gả cho nhà giàu, đúng là hoàn toàn an tâm.”

“Đúng đó, gia đình có điều kiện tốt như thế mà Tôn Canh mà lại tốt tính, khiêm tốn, hiếm có lắm. Em đúng là nhặt được vật quý.”

“Hai chị à, em không tệ, ok chưa.”

Giang Hà đột nhiên ra vẻ bí mật: “Cái vị trước đây của Tôn Canh có tới không?”

Đinh Hương liếc Giang Hà: “Giang Hà, tớ phát hiện cậu nhàm chán ha.”

“Nhiều chuyện chút không được sao.”

Mộc Tử nhăn mũi: “Tôn Canh không mời cô ấy.”

Giang Hà bật ngón tay cái: “Like!”

Mộc Tử cười.

Tôn Canh đi tới gõ gõ cửa: “Đang nói chuyện à.”

“Dạ.”

Tôn Canh xoa tay Mộc Tử: “Em có lạnh không?”

“Dạ không.”

“Sắp khai tiệc rồi. Em có muốn ăn chút gì lót dạ không?”

“Dạ không. Anh mới cần ăn miếng gì đó đi, tí nữa mọi người sẽ chuốc rượu anh đó.”

Đinh Hương và Giang Hà ở bên cạnh nổi da gà.

+

Tiệc rượu bắt đầu, không khí tràn ngập niềm vui.

Ba mẹ chồng phát biểu, rồi đến ba mẹ vợ. Nói một lúc làm mắt Mộc Tử mờ đi vì nước mắt.

Người chủ trì lại gọi: “Được rồi, bây giờ chúng ta chào đón những người chị em tốt của cô dâu, họ sẽ gửi lời chúc mừng đến cô dâu chú rể.”

Giang Hà thong thả lên sân khấu, thực lực người từng làm MC ở trường đại học không phải là lời đồn.

“Hôm nay, tôi nhìn thấy em mình, Mộc Tử, mặc váy cưới trắng, đứng bên người đàn ông yêu dấu của mình, hạnh phúc như thế, tự tin như thế, người làm chị như tôi thật sự xúc động.”

“Mộc Tử là một cô gái cực kỳ đáng yêu, trước khi con bé gặp Tôn Canh, có khi em sẽ hỏi tôi, chị à, chị nói xem tình yêu bỏ quên em rồi à? Tôi nói, làm sao lại thế được, nhất định em sẽ gặp được tình yêu mà em muốn.”

“Mộc Tử tích cực, rộng rãi, lương thiện. Mỗi việc con bé làm đều cố gắng để làm bố mẹ an tâm, làm bạn bè vui vẻ. Tôi nhìn em, vẫn luôn lặng lẽ chúc phúc cho em, để em sớm gặp được định mệnh của mình, một cô gái tốt như em phải có được hạnh phúc mà em xứng đáng có.”

“Cuối cùng, em gặp Tôn Canh. Hai người tốt đẹp gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau. Đêm nay, tất cả bạn bè chúng ta có mặt ở đây chứng kiến sự thật này. Người nỗ lực theo đuổi hạnh phúc sẽ không bị hạnh phúc lãng quên.”

“Tôi chân thành cầu chúc cho em gái tôi Mộc Tử, cùng em rể Tôn Canh, tương lai vẫn luôn yêu nhau, mãi đến khi đầu bạc răng long.”

“Nếu còn những người bạn vẫn trên đường theo đuổi hạnh phúc, Mộc Tử, em hãy nói cho họ biết, có phải cuối cùng hạnh phúc vẫn đến đúng không?”

Mộc Tử nhận micro, nước mắt vỡ đê: “Ba mẹ, con đã kết hôn rồi. Tôn Canh rất tốt, chúng con rất yêu nhau, mọi người yên tâm nhé.”

“Trong 29 năm cuộc đời, tôi đã tưởng tượng mình sẽ kết hôn với người thế nào, đã từng băn khoăn không biết có gặp được người đàn ông mình muốn không. Có lúc cõi lòng đầy hy vọng, có khi mất mát thất vọng, cũng từng làm nhiều điều ngớ ngẩn đáng xấu hổ. Nhưng cuối cùng, tôi thực sự tìm được người mình muốn, tôi rốt cuộc hiểu ra, câu nói chỉ cần đấu tranh thì có khả năng thực hiện, đó không phải là câu động viên lý thuyết mà là sự thật cuộc sống. Năng lượng tích cực của một người thật sự có thể giúp người đó thu hút nhiều năng lượng tích cực hơn.”

“Có người thì hạnh phúc sẽ đến sớm, có người hạnh phúc đến hơi muộn. Thoạt nhìn hạnh phúc của tôi có vẻ đến chậm hơn những người khác, nhưng mà cuối cùng nó cũng đến, đúng không?” Mộc Tử quay sang nhìn Tôn Canh, “Tôn Canh, em yêu anh.”

Tôn Canh cúi đầu hôn Mộc Tử.

Đinh Hương ở dưới sân khấu, nước mắt rơi không kiềm nén được.

+

Trong đám cưới, Đinh Hương uống rất nhiều rượu, ngủ một giấc rất dài, rất nhiều mộng mị.

Cô đang khóc, Mộc Tử đang khóc, cô cười, Mộc Tử cười, cảnh tượng xuất hiện đan xen vào nhau, đủ thứ chuyện.

Còn có ba, ba nói: “Đi lấy người có thể cho con hạnh phúc đi.”

“Ba, đừng đi, đừng đi.” Đinh Hương vươn tay, khóc thành tiếng.

Chu Quý Đồng ở bên cạnh ghé tai cô gọi: “Đinh Hương, Đinh Hương.”

Đinh Hương bừng tỉnh, trên mặt toàn nước mắt.

“Em sao vậy?”

Đinh Hương nhìn ra cửa sổ, trời tối đen.

“Mấy giờ rồi?” giọng cô khàn khàn.

“Gần 8 giờ rồi.”

“Tám giờ?”

“Tám giờ tối.”

“Em ngủ lâu vậy à?” Đinh Hương hơi choáng váng, lại nằm xuống.

“Hôm nay anh không đi công trường à?”

Chu Quý Đồng lấy khăn ấm lau mặt cho cô: “Em ngủ cả ngày, anh sợ em có việc nên ở nhà không đi.”

Đinh Hương nắm tay Chu Quý Đồng: “Em mơ thấy ba.”

“Anh biết, em gọi ông.”

“Em hơi sợ.”

“Sợ cái gì?” Chu Quý Đồng vuốt tóc cô.

Đinh Hương lắc đầu: “Em không biết.”

“Anh ở đây.”

Đinh Hương kéo Chu Quý Đồng: “Anh nằm với em đi.”

“Được.”

Đinh Hương ôm Chu Quý Đồng, sau đó lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Chu Quý Đồng giảm bớt đèn đầu giường để cô ngủ thoải mái hơn. Vừa nãy anh nghe cô nói mớ. Trong mơ cô khóc lóc gọi: “Ba, con phải kết hôn với anh ấy.”

Vậy, kết hôn đi.

Anh không thích tưởng tượng cuộc sống hôn nhân sẽ như thế nào, bởi vì anh đã từng cảm thấy hôn nhân là một chiến trường đáng sợ. Nhưng sự tồn tại của Đinh Hương đã dần biến cuộc sống hôn nhân trở nên cụ thể - không chỉ rượu vang đỏ hay hoa hồng, không chỉ là hẹn hò hay tình dục, mà là cùng người đó trải qua những việc lớn nhỏ trong cuộc sống – chẳng hạn như khủng hoảng kinh tế của anh, chẳng hạn như nỗi đau mất cha của cô, chẳng hạn như khi nửa đêm anh đau dạ dày cô giúp anh xoa bụng, chẳng hạn như bây giờ, anh bỏ công việc xuống chỉ để nằm cùng với cô, để cô yên tâm đi vào giấc ngủ, anh cũng vui vẻ chịu đựng.

Có thể trong tương lai sẽ có tiếng trẻ con khóc mà anh ghét ở trong nhà, nhưng – anh nhìn khung ảnh đầu giường, anh đã đặc biệt tìm một khung ảnh rất đẹp để hình Đinh Hương vào – nếu đứa trẻ đó giống cô, có thể cũng giống anh, có lẽ sẽ rất đáng yêu.

Anh sờ sờ tóc Đinh Hương, ngủ đi. Chờ em tỉnh dậy, anh sẽ nói với em rằng, hãy lấy anh nhé. Hy vọng lúc anh nói những lời này, em sẽ không cảm thấy anh quá mất mặt.

HOÀN!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi