GẶP GỠ THỜI THANH XUÂN


Lúc Cố Thường Hi từ trong phòng bước ra trên người cũng đã thay sang bộ đồ ngủ màu xanh có hình con gấu, mái tóc vẫn còn hơi ướt.

Cô đi tới bếp ló đầu vào nhìn anh đang bận rộn, hỏi: "Có cần mình phụ gì không?"
Tần Minh nghe giọng cô thì quay lại nhìn, nhíu mày lắc đầu: "Không cần đâu, đồ ăn nấu xong rồi.

Sao lại để tóc ướt ra đây, mau đi sấy khô đi."
Cô đưa tay sờ lên mái tóc mình, bĩu môi nói: "Không có, mình thấy tóc mình cũng đã gần khô rồi.

Để một lát là sẽ khô ngay."
Anh đưa tay tắt bếp, tháo tạp dề ra rồi đẩy cô ra ngoài phòng khách để cô ngồi lên sofa, còn anh thì vào phòng cầm máy sấy tóc ra rồi ghim vào ổ điện gần đó ngồi xuống cạnh cô.

Anh nhìn cô nói: "Mau xoay lưng lại."
Cô xoay lưng lại, anh bắt đầu cầm máy sấy sấy tóc cho cô.

Cô cảm nhận được ngón tay đang di chuyển trên đầu mình, nhớ lại trước đây cô không sấy tóc đều được anh sấy cho.

Đã lâu rồi mới được anh sấy tóc lại nhưng cảm giác vẫn không thay đổi, y như năm đó vậy.
Mải mê suy nghĩ cô nghe thấy giọng anh ở phía sau nói: "Đã lâu không gặp mà sở thích đồ ngủ của cậu vẫn không thay đổi."
"Hả?" Cô cúi xuống nhìn đồ ngủ mình hiểu ra anh nói gì, ngượng ngùng nói: "Mình quen mặc những bộ đồ ngủ kiểu như này rồi với lại trong tủ quần áo mình thấy có rất nhiều nên lấy mặc."
Anh đặt máy sấy lên bàn, đứng dậy nói: "Đi ăn thôi."
Một lát sau trên bàn ăn, Cố Thường Hi nhìn tô cháo của mình rồi nhìn sang bữa ăn của anh gồm có thịt kho, cá chiên, canh cá.

Cô nhìn lại bữa ăn của mình cảm thấy có một sự chênh lệch rất lớn, cô nhăn mặt: "Sao lại cho mình ăn cháo?"
Tần Minh cầm chén cơm lên nhìn cô: "Cậu lúc trưa mới bị đau dạ dày nên ăn cháo cho dễ tiêu hóa.

Ngày mai sẽ bù lại cho cậu."
Cô múc muỗng cháo lên ăn, nói: "Cậu đã nói rồi đó."
"Cháo như thế nào? Hợp khẩu vị không?"
Cô giơ ngón cái lên, cười nói: "Rất ngon, không ngờ tay nghề cậu lại lợi hại như vậy."
Anh nghe vậy thì mỉm cười: "Cũng không uổng công tôi dành thời gian ra học nấu."
Ăn xong, Cố Thường Hi ngồi trên sofa xem TV còn anh từ phòng bếp bước ra trên tay còn cầm một dĩa táo đem tới đặt lên bàn.

Cô xích qua một bên chừa cho vị trí cho anh ngồi xuống, cô cầm miếng táo lên ăn: "Táo ngọt thật."

"Ăn đi, táo có công dụng rất tốt giảm đau cho dạ dày."
Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, anh cầm lên mở ra nhìn còn cô ngồi bên cạnh vừa ăn vừa xem TV.

Xem xong anh đặt điện thoại lên bàn, nhìn cô: "Cậu còn nhớ Mộng Phạn, Lập Thành, Thục Tâm và Hiểu Khê không?"
Cô gật đầu: "Còn nhớ, làm sao vậy?"
"Họ muốn gặp cậu, hẹn vào tối mai."
Cô nghe vậy thì trầm mặc không trả lời, anh cũng không giục chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô chờ đợi.

Một lát sau cô gật đầu, nói: "Được, mình cũng lâu rồi không gặp họ."
"Vậy được, tôi thay cậu đồng ý cuộc hẹn này."
Ngồi ở phòng khách một lát thì cô trở về phòng nằm dài trên giường, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Cô bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Alex: "Mia, là mình đây.

Cậu về nước rồi cũng không thèm gọi cho mình, có phải quên mình rồi không?"
Cô đưa tay vò đầu mình, hôm qua về nước gặp phải Tần Minh nên cũng quên mất phải gọi điện thoại sang.

Cô nói: "Alex, mình xin lỗi.

Do về nước nên hơi bận chưa gọi cho cậu được.

Cậu đừng để bụng mà."
Alex hậm hực nói: "Không được, khi nào mình sang đó cậu phải bao mình ăn."
"Được, được.

Việc này không thành vấn đề."
Alex lúc này mới hài lòng, hỏi: "Vậy cậu về nước có gặp lại người bạn trai trước đó mà cậu hay nhắc tới với mình không?"
Nhắc đến việc này, cô ngồi dậy nói: "Mình đã gặp cậu ấy rồi, ngay mới ngày đầu về nước."
Alex nghe vậy kinh ngạc nói: "Thật á?"
"Thật, bây giờ mình còn ở chung nhà với cậu ấy nữa."
Cô vừa dứt lời thì nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một trận sặc nước, sau đó là sự lớn giọng truyền tới khiến cô phải để điện thoại cách xa tai: "Cậu vừa nói cái gì? Chuyện này là sao? Mau kể mình nghe."
Cô ngồi kể lại mọi chuyện cho Alex nghe, nói chuyện điện thoại với cô ấy tới tận khuya nên ngày hôm sau lúc cô thức dậy nhìn đồng hồ thì thấy đã 10 giờ trưa.


Cô ôm gối nằm trên giường thở dài, hôm qua bị cô ấy tra hỏi cho tới khuya mới được đi ngủ.

Đánh răng rửa mặt xong, Cố Thường Hi bước ra khỏi phòng đi tới phòng ăn thì thấy trên bàn có chuẩn bị bữa ăn sáng sẵn, bên cạnh còn có giấy note giống như hôm qua.

Cô kéo ghế ngồi xuống, cầm tờ giấy lên đọc: [ Thức dậy thì nhớ dùng bữa sáng, đồ ăn trưa tôi đã nấu sẵn rồi cậu chỉ cần hâm nóng lại thôi.

Khi nào thức thì nhắn tôi.]
Cô đọc xong khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, nhìn xuống thấy tô cháo đã nguội nên cô đem vào lò vi sóng hâm lại.

Cô nhìn trên bếp thấy có món canh gà đã được nấu, bên cạnh còn có món cá kho.

Cô cầm điện thoại nhắn cho anh một tin: [ Mình đã thức rồi, cảm ơn cậu đã nấu bữa sáng và trưa cho mình.]
Ở trong phòng họp, Tần Minh đang ngồi nghe báo cáo thì điện thoại trong túi rung lên.

Anh cầm mở lên xem tin nhắn, khóe miệng khẽ cong lên nếu không ai chú ý kỹ sẽ không thấy.

Người đàn ông báo cáo xong hỏi: "Tần tổng, đối với bản kế hoạch này anh có ý kiến gì không?"
Người đàn ông đó hỏi xong không thấy anh trả lời thì đành gọi một lần nữa: "Tần tổng."
Lúc này anh mới hồi thần, cất điện thoại vào túi khôi phục sắc mặt lãnh đạm nói: "Bản kế hoạch này không có vấn đề gì, có thể thực hiện."
Buổi chiều Cố Thường Hi ở trong phòng khách xem TV thì tiếng chuông cửa reo lên, cô ngồi dậy đi ra mở cửa.

Ở bên ngoài, nhân viên giao hàng thấy cô thì hỏi: "Cô là Cố Thường Hi đúng không?"
"Đúng vậy là tôi."
Nhân viên đó nghe vậy thì đưa sang cho cô một chiếc xe đẩy với đầy thùng hàng, rồi đưa cuốn sổ sang: "Đây là hàng mà cô đã đặt, phiền cô ký tên."
Cô nhận lấy ký tên lên rồi đưa sang, nhân viên giao hàng nhận lấy rồi nhanh chóng rời đi.

Cô nhìn mấy thùng hàng này thì thở dài, bắt đầu bê từng thùng vào rồi trang trí lại cho căn nhà này.

Lúc làm xong nhìn đồng hồ thì cũng đã 5 giờ chiều, cô nhớ ra tối nay mình có hẹn nên vội vàng trở về phòng.
Tần Minh lái xe đậu trước khu chung cư nhưng không lái vào, anh cầm điện thoại gọi cho cô.


Cô ở trong phòng đang chỉnh trang lại cho bản thân thì nhận được cuộc gọi điện thoại gọi tới.

Cô bắt máy: "Alo."
Anh nói: "Tôi đang ở dưới khu chung cư đợi cậu.

Cậu đã xong chưa?"
Cô vừa bỏ đồ vào túi xách vừa kẹp tai nghe điện thoại: "Mình sắp xong rồi, mình sẽ xuống ngay.

Cậu đợi mình một chút."
Cúp máy cô đi tới lấy một đôi giày cao gót mang vào rồi mở cửa bước ra ngoài.

Lúc cô đi xuống đã thấy một chiếc xe Audi đang đậu ở đó, cô nhanh chóng đi tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào quay sang nhìn anh nói: "Cậu đợi có lâu lắm không?"
Anh quay sang nhìn cô, hôm nay cô mặc chiếc áo màu hồng phối với chân váy màu trắng dài qua gối, chân còn mang một đôi giày cao gót.

Trên gương mặt thì trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài được xõa ra.

Anh thu hồi tầm mắt, nói: "Cũng không lâu lắm.

Mau thắt dây an toàn vào."
Cô nghe vậy vội vàng thắt dây an toàn, nói: "Xong rồi."
Anh nghe vậy thì khởi động xe rời đi, trên đường đi cả hai cũng không nói với nhau câu gì, bầu không khí cực kì im lặng.

Cố Thường Hi là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí này: "Căn nhà của cậu mình đã trang trí lại rồi.

Một lát về cậu có thể xem thử, nếu thấy không hợp thì nói mình."
"Được tôi biết rồi."
Sau đó cả hai cũng im lặng không nói câu nào nữa, anh tập trung lái xe còn cô thì ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài.

Cô cũng không biết hiện tại giữa cô và anh được gọi là gì cho hợp lý.

Bạn bè thì cũng không phải mà người yêu lại càng không hợp lý.

Một lát nữa gặp lại bạn học cũ trong lòng cô thật sự cũng rất hồi hộp và căng thẳng, cũng đã năm năm không gặp và lần trước khi cô rời đi cũng là không từ mà biệt với họ.
Xe rất nhanh đã đậu trước một nhà hàng khá là đông khách.

Tần Minh đỗ xe xong thì hai người bước xuống rồi đi vào bên trong nhà hàng.

Nhân viên ở đó thấy anh thì gật đầu chào hỏi: "Tần tổng."
Anh gật đầu hỏi: "Bạn tôi đã tới chưa?"

Nhân viên gật đầu: "Bọn họ đã tới rồi đang ở bên trong đợi anh."
"Được."
Anh quay sang nhìn cô đang đứng bên cạnh, nói: "Đi thôi."
Hai người đi lên cầu thang, căn phòng mà anh đặt được nằm ở tầng một.

Hai người nhanh chóng đi tới căn phòng ở giữa, anh đưa tay mở cửa ra bên trong truyền tới trận nói cười vui vẻ.

Bách Khanh thấy anh tới thì đứng dậy đi tới: "Tần Minh của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi.

Hẹn cậu một bữa cũng thật khó khăn."
"Ừ, tới lâu chưa?"
Mộng Phạn ngồi bên cạnh nói: "Bọn mình mới tới thôi.

Vậy Hi Hi có tới cùng cậu không?"
Anh gật đầu: "Có."
Anh đứng sang một bên nắm tay kéo cô bước vào bên trong phòng, cô nhìn mọi người trong phòng vẫn là những gương mặt cũ nhưng lại có một sự thay đổi đó chính là đã trưởng thành, chín chắn hơn trước đây không còn sự ngây ngô như thời học sinh nữa.

Cô còn chưa kịp nói gì thì Mộng Phạn đã chạy tới ôm lấy cô, khóc lóc cả lên: "Hi Hi, cậu cuối cùng cũng về rồi.

Mình nhớ cậu lắm đó."
Cố Thường Hi vỗ lưng cô ấy: "Mình xin lỗi, không phải mình đã về rồi sao? Đừng khóc nữa."
Mộng Phạn buông cô ra, nói: "Đứng yên đó để mình ngắm cậu xem là mập lên hay ốm đi."
Hiểu Khê và Thục Tâm cũng đứng dậy đi tới, Hiểu Khê nhìn cô nói: "Hi Hi, lâu rồi mới gặp lại cậu."
Cô mỉm cười: "Lâu rồi mới gặp."
Mộng Phạn hít mũi nói: "Cậu không có ốm đi còn xinh đẹp hơn trước đây nữa."
Bách Khanh thấy bọn họ còn đứng ở đằng đó thì vội nói: "Các cậu đừng đứng đó nữa, mau qua đây ngồi xuống đi."
Lập Thành cũng gật đầu: "Mau qua đây ngồi xuống đi, có gì ngồi rồi nói.

Thời gian còn dài mà không phải sao?"
Bốn người bọn cô nghe vậy cũng gật đầu trở về chỗ ngồi, Tần Minh theo sau đi tới kéo ghế ra nhìn cô, cô hiểu ý ngồi xuống còn anh thì ngồi xuống cạnh cô.

Mộng Phạn nhìn cô hỏi: "Mình nghe nói cậu bây giờ đã là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng rồi.

Ước mơ của cậu cuối cùng cũng thành hiện thực.

Chúc mừng cậu."
Cố Thường Hi nghe vậy thì nở nụ cười: "Cảm ơn cậu."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi