GẶP LẠI EM SAU BA NĂM


Lúc Ninh Dư chuẩn bị giải quyết xong bữa trưa, thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.

Là của Chu Tử Hiên.

Cô mở tin nhắn ra đọc.
“Ừm, em mua giúp anh đi.

Lát cứ mở cửa đi vào, không cần gõ cửa đâu.”
Ninh Dư đọc tin nhắn xong, đoán là Hoắc Dương đã xong việc đi ăn trưa rồi.

Giờ này cũng đã trễ, Ninh Dư liền mau chóng ăn xong, tạm biệt đám Lâm Nguyệt Y rồi chạy đi mua đồ ăn cho Chu Tử Hiên.
Ninh Dư lựa vài món ăn theo sở thích của Chu Tử Hiên mà cô nhớ, cô lại xuống lầu mua thêm một ly trà táo đỏ cho Chu Tử Hiên, táo đỏ hỗ trợ điều trị mất ngủ.

Mặc dù không biết anh có mất ngủ hay không, nhưng đây là bệnh chung của nhân viên văn phòng, mà Chu Tử Hiên lại còn là tổng giám đốc, nhiều việc như vậy.

Nhớ lại đôi mắt thâm hơi trũng xuống của Chu Tử Hiên, cô lại xót xa.


Dù sao có mất ngủ hay không thì uống trà táo đỏ vẫn rất tốt.
Mua xong hết, Ninh Dư lại bấm thang máy lên tầng.

Triệu Khang với Quách My vẫn còn chưa trở lại.

Ninh Dư đi thẳng lại phòng Tổng giám đốc, cũng không gõ cửa như anh nói, mở cửa bước vô.

Nhưng mà chẳng có ai trong phòng cả.

Áo khoác của Chu Tử Hiên vẫn còn treo ở cây móc đồ trong phòng, máy tính hình như vẫn còn đang mở.

Ninh Dư thấy lạ, không phải bảo cô mua đồ ăn sao, đi đâu mất rồi?
Ninh Dư đặt đồ ăn xuống bàn của Chu Tử Hiên, đang tính lấy điện thoại ra gọi cho anh, thì nghe giọng Chu Tử Hiên từ phòng nghỉ vọng ra.

Cửa phòng nghỉ không đóng, chỉ khép hờ.
“Dư Dư? Tới rồi sao, vào đây đi.”
Ninh Dư nhìn cánh cửa kia, hơi do dự.

Đồ ăn đã mua xong, nếu đã ở đây rồi sao anh còn không ra ngoài ăn, bảo cô vào phòng nghỉ làm gì?
Ngẫm nghĩ một hồi, Ninh Dư sợ Chu Tử Hiên có chuyện muốn nhờ giúp nên mới bảo cô vào, đành cất bước hướng phòng nghỉ của anh mà đi tới.
Đưa tay khẽ đẩy cánh cửa kia ra, trong phòng tối om chẳng bật đèn, Ninh Dư đang định đưa tay lên tường kiếm công tắc đèn thì một cánh tay rắn chắc đột nhiên vòng lấy eo cô mạnh mẽ kéo vào phòng, sau đó đóng cửa lại, ép cô lên cửa.
Ninh Dương bị kéo giật nảy cả mình, đầu cô va vào một lồ ng ngực rộng lớn, eo bị ôm siết.

Cả người cô phía sau thì dán lên cánh cửa phòng, phía trước thì hoàn toàn dán chặt vào người của ai kia.
Mùi hương sữa tắm hòa cùng mùi đàn ông nam tính quen thuộc xộc thẳng vào khoang mũi, hơi ẩm nóng khi vừa mới tắm xong toả ra khiến không khí xung quanh cũng dần tăng nhiệt độ, làm cho Ninh Dư choáng váng, mị hết cả đầu.
Cô hoảng hốt giơ tay chặn trước ngực Chu Tử Hiên tính đẩy anh ra, nhưng tay cô lại chạm vào một lồ ng ngực TRƠN! TRƯỢT! ẨM! ƯỚT!
Ninh Dư nghe thấy tim mình đập mạnh một phát, lại hoảng hốt rút tay về.
Chu Tử Hiên vẫn chưa mặc quần áo, anh chỉ khoác hờ áo choàng tắm rồi ghì chặt Ninh Dư vào lòng.


Hơi thở ấm nóng của anh phả xuống cái trán trơn nhẵn của Ninh Dư, vẫn im lặng không nói gì.

Anh cúi đầu hít thở hương thơm trên tóc Ninh Dư, lại kìm lòng không được vùi đầu vào cổ Ninh Dư tham lam hít ngửi mùi hương tinh khiết của cô.

Hơi thở của Chu Tử Hiên bắt đầu dần trở nên nặng nề hơn.

Ninh Dư hơi hoảng sợ, lại một lần nữa đưa tay lên muốn đẩy ng ực Chu Tử Hiên ra nhưng hoàn toàn bất lực.

Sức lực của Chu Tử Hiên quá lớn! Cô hoàn toàn không đẩy được anh ra.
“Chu...Chu tổng.

Anh làm sao vậy?”
Không gian vẫn chìm trong sự im lặng, ngoài tiếng hít thở nặng nhọc của Chu Tử Hiên cùng tiếng hít thở khó khăn của Ninh Dư ra, cũng không có ai lên tiếng trả lời cô cả.

Được một lúc sau, Chu Tử Hiên ghé đến bên tai Ninh Dư, giọng nói trầm khàn của anh như đang kìm nén lửa giận, chui vào tai cô.
“Hắn ta thích em.”
Lúc anh nói, hơi thở của anh phả vào tai của Ninh Dư, khiến cô bị nhột mà rụt vai né ra một chút.

Nhưng Ninh Dư vẫn nghe ra rất rõ sự tức giận đang bị anh kìm nèn lại.
Vì cô bị anh bất ngờ ôm lấy, rồi lại làm ra động tác thân mật như vậy, đầu óc Ninh Dư từ nãy tới giờ vẫn còn quay cuồng rối loạn, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.


Nghe anh nói vậy, cô cố bình tĩnh lại suy ngẫm một chút.

Cái gì mà hắn ta thích em chứ? Hắn nào?
“Anh nói ai cơ?"
Chu Tử Hiên nghe giọng nói mềm mại của Ninh Dư khẽ vang lên, tay của cô cũng không còn cố đẩy anh ra nữa.

Cơn tức giận trong lòng bắt đầu hơi hạ xuống, anh lại quay sang cắn khẽ một cái lên vành tai Ninh Dư, rít ra hai chữ khiến anh như phát điên từ trưa đến giờ.
“Hoắc, Dương.”
Ninh Dư bị anh hết phà hơi nói chuyện rồi lại cắn cắn, né cũng không được, mà không né thì cô thấy mình sắp bị anh trêu đùa phát hoảng rồi.
Nhưng đầu óc lại vì lời nói của anh mà tỉnh táo lại một chút.

Lúc này cô mới nhớ tới chuyện lúc giữa giờ làm Hoắc Dương ghé qua, xong cô bưng trà vào phòng Tổng giám đốc.

Nghĩ lại hắn cũng chỉ nhìn chằm chằm cô rồi nhàn nhạt nói một câu, sao Chu Tử Hiên lại nói với giọng điệu khẳng định như vậy? Không lẽ lúc cô ra khỏi đó, Hoắc Dương nói gì đó với Chu Tử Hiên sao?
“Sao anh biết?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi