GẶP LẠI MỐI TÌNH MÙA ĐÔNG

6.

Trốn tránh cũng không phải là cách, cho dù giờ trong lòng đã vô cùng hoảng loạn.

Tôi không nhìn Giang Yến, giả vờ bình tĩnh, mời dì Giang vào ngồi.

Dì Giang gật đầu, dường như bà ấy có vẻ không tức giận lắm.

"Dì Giang, đây là quán đồ ngọt của cháu, dì có muốn ăn gì không?" Tôi ngồi đối diện với dì Giang, cảm thấy chân tay luống cuống.

“Không cần, dì chỉ đến xem thôi.” Dì Giang ngồi trên ghế, ngăm nhìn xung quanh: “Lượng khách hàng thế nào?”

"Rất ổn ạ."

"Dì Giang, sao dì biết..." Tôi có chút bối rối.

"Đương nhiên là A Yến về nhà nói với dì." Dì Giang liếc nhìn Giang Yến ở phía sau tôi rồi nói: “Bảo dì đến xem cửa hàng đồ ngọt mà dì đã đầu tư.”

Giọng điệu nhẹ nhàng của mẹ Giang Yến khiến tôi toát mồ hôi.

"Dì Giang, tấm thẻ đó cháu chưa động tới, cửa hàng này là cháu chi ra một phần, còn lại là kinh phí do ba mẹ cháu hỗ trợ.” Cũng may, tôi không thực sự sử dụng tiền của người khác, nếu không tôi và Giang Yến lôi lôi kéo kéo còn bị người ta nhìn thấy, xấu hổ thì phải nói là thôi rồi.

"Dì ơi, thẻ vẫn còn ở đây, để cháu đi lấy rồi trả cho dì."

Tôi đứng dậy, muốn đi lấy thẻ ngân hàng trong túi. Thực ra hôm đó tôi đã bốc đồng nên mới nhận tấm thẻ này, vốn muốn tìm cơ hội trả lại cho mẹ Giang Yến, không ngờ mẹ Giang Yến lại tự mình đến đây.

"Khụ khụ." Dì Giang mất tự nhiên ho khan hai tiếng, "Việc này cũng không vội, hiện tại không cần đưa cho dì đâu, hôm nay dì đến chỉ để xem một chút thôi."

Dì Giang đứng dậy đi vòng quanh quầy: “Tiểu Hoà, dì nghe A Yến nói bánh phô mai dâu rất ngon, lấy cho dì một phần đi.”

Giang Yến đứng ở một bên, vừa cười vừa xụ mặt xuống.

Tôi có chút bối rối: "Tới liền ạ." Tôi gói ghém tất cả những phần vừa làm xong.

Dì Giang lấy điện thoại di động ra, yêu cầu thanh toán.

"Dì à, không cần, không cần đâu, cháu đãi dì." Tôi nhanh chóng xua tay, nụ cười trên mặt Giang Yên càng tươi hơn.

"Không được, dì phải trả tiền chứ." Dì Giang nhất quyết muốn trả tiền, nên tôi đành phải quét mã QR cho dì.

"Dì ơi, dì đi thong thả ạ."

“Mẹ, khi nào có thời gian thì lại đến nhé.”

Giang Yến chống tay lên quầy, ánh mắt ranh mãnh: "Anh rút lại những gì anh vừa nói. Thì ra em không phải con rùa rụt cổ gặp chuyện thì ngơ ra.”

Tôi đưa tay chọc vào người Giang Yên: “Sao anh lại nói với mẹ anh chuyện em mở cửa hàng?”

"Cũng không phải là do anh chủ động nói ra, ngày đó sau khi em rời khỏi nhà anh, mẹ anh cứ cách vài ba hôm lại hỏi thăm tin tức của em đó chứ." Giang Yến kéo ghế ra ngồi xuống, thản nhiên nghịch nghịch mấy cái đ ĩa.

“Ý anh là sao?” Tôi cau mày, không hiểu tại sao.

"Mẹ anh giả vờ trước mặt em thôi, mấy hôm nay bà ấy hối hận muốn chít."

Mẩu chuyện nhỏ:

Khi Tống Mai lần đầu tiên nhìn thấy có một người phụ nữ bên cạnh con trai mình, bà kích động đến mức suýt nữa hét lên.

Nhưng vẫn phải sửa sang lại quần áo, giả vờ kiêu ngạo bước tới.

Bà biết muốn bắt thằng con trai mình chủ động dẫn cô gái đó về nhà ăn cơm còn khó hơn lên trời, thế nên đã tự mình ra tay cho nhanh, bảo cả hai về nhà ăn cơm.

Khi Tống Mai đi tới, bà còn lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho dì Lý ở nhà, bảo dì ấy nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn.

Sau khi lên xe, Tống Mai lặng lẽ nhìn Tưởng Hòa qua gương chiếu hậu.

Thật ra bà đã nghe nói đến Tưởng Hòa từ lâu, là học trò cũ của chồng bà, là người mà con trai bà không thể buông bỏ được trong mấy năm qua.

Cũng không biết bạn bè của bà mách cho bà cái ý kiến tồi gì, lại bảo bà giả vờ chút, để thử lòng cô bé kia.

Giang Yến không bao giờ ngờ được mẹ mình lại diễn một màn vậy ở nhà, ngay cả bản thân Tống Mai cũng không ngờ, bà lại phải đóng giả một bà mẹ chồng độc ác.

Trên bàn ăn, lần đầu tiên Tống Mai trông thấy con trai nhà mình loay hoay gắp thức ăn cho cô bé đó, trong lòng đột nhiên có chút chua xót, cố ý xị mặt hỏi thẳng gia đình Tưởng Hòa sống ở đâu, ba mẹ cô làm gì.

Hỏi được nửa chừng, chồng bà Phùng Lập Hằng quay về, Phùng Lập Hàng nhếch miệng cười, Tống Mai biết mình không thể tiếp tục diễn nữa, nên cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Sau bữa tối, lại nhận được tin nhắn từ người bạn xấu của mình, nói phải giống như trong phim truyền hình, còn yêu cầu Tống Mai chuẩn bị thẻ ngân hàng.

Tống Mai hiểu ý, lập tức chạy đến phòng làm việc tìm thẻ.

Trong khi bà đang lặng lẽ chờ đợi Tưởng Hòa bày tỏ tình yêu kiên định với con trai mình, thề sống thề chết phải ở bên con trai mình, bà lại trơ mắt nhìn cô bé đó nhận tấm thẻ trong tay mình, nói lời tạm biệt mà không quay đầu lại.

Tống Mai hoảng sợ, bàn tay cầm tách trà run run.

Thôi nguy rồi, nếu Giang Yến biết được chuyện này, có phải sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà không.

Tống Mai ủ rũ đến gặp chồng nhận lỗi, Phùng Lập Hằng đập bàn mắng bà rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.

Ngay lúc Giang Yến chuẩn bị ra ngoài tìm Tưởng Hòa đã bỏ chạy, Tống Mai đã kéo anh lại: "Con trai à, mẹ không có ý đó đâu."

Giang Yến dựa vào khung cửa, nhắm mắt lại, giả vờ bi thương.

"Con trai, con đừng khổ sở. Mẹ vốn định dùng số tiền trong tấm thẻ đó làm sính lễ." Tống Mai kéo tay áo Giang Yến.

"Con biết." Giang Yến lạnh lùng đẩy tay bà ấy ra, nhưng khi anh quay lại, khóe miệng lại cong lên thành một vòng cung nhỏ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi