GẶP LẠI QUÂN TÌM KIẾM TÌNH YÊU

Tần vương nằm trên giường.

Không cần giả vờ, chỉ cần nhin sắc mặt hiện tại, nhìn cũng đủ bệnh rồi.

"Điện hạ, Yến vương điện hạ đã vào phủ, rất nhanh đã đến thư phòng."

Triệu công công nhanh chóng nói nhỏ:

"Nô tài to gan, đã phân phó bọn thị vệ nhanh chóng canh giữ trong ngoài thư phòng..."

Tần vương mặt lạnh trừng mắt nhìn Triệu công công một cái:

"Là chê bổn vương không đủ mất mặt đúng không! Để tất cả họ rời đi mau! ”

Yến vương dám đến Tần vương phủ, hắn làm huynh trưởng, há có thể tỏ vẻ sợ hãi! Để hơn mười thân vệ canh giữ bên ngoài, đây không phải là nói rõ ràng cho Yến vương, bản thân sợ hắn sao?

Triệu công công xui xẻo, vỗ mông ngựa không được, vẻ mặt sám xịt  rời khỏi thư phòng, lệnh Tần vương thân vệ rời đi trước. Chỉ để lại một vài ngườii. Tiết Đình cũng ở trong số đó.

Một lát sau, Yến vương điện hạ đến.

Mấy thân vệ yên lặng né tránh.

Yến vương mang theo cũng không nhiều. Ngoại trừ một Dương công công, còn có hơn mười thân vệ. Trong những thân vệ này, liền có Thẩm Hữu.

Khóe mắt Tiết Đình thoáng nhìn thấy thân ảnh thon dài của Thẩm Hữu, trong lòng chợt dâng lên một cỗ ghen ghét bất bình.

Luận xuất thân, hắn là con trai trưởng Tiết gia, phụ thân là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chính tam phẩm. So với Thẩm Hữu có phụ thân thì đã chết gia tộc thì xuống dốc mạnh gấp mười lần trăm lần.

Thế nhưng Thẩm Hữu là thiên tài tập võ, một thanh trường đao sắc bén vô cùng. Hắn ở trong cẩm y vệ đại hội, bị Thẩm Hữu đè ép đến ảm đạm không ánh sáng. Sau đó lại đi nhầm chủ tử.

Hiện tại hắn nghẹn khuất vây ở Tần vương phủ, Thẩm Hữu lại từng bước lên cao. Nếu Yến vương ngày sau làm Thái tử, Thẩm Hữu lại càng là tiền đồ vô lượng.

Thật sự là càng nghĩ càng tồi tệ.

Yến vương mang theo Dương công công vào thư phòng. Thẩm Hữu và những thân vệ khác canh giữ bên ngoài thư phòng. Ánh mắt Thẩm Hữu đảo qua, không khéo cùng ánh mắt Tiết Đình đụng phải.

Tiết Đình nhìn chằm chằm Thẩm Hữu.

Thẩm Hữu coi như không thấy, thản nhiên liếc mắt một cái, ánh mắt liền dời đi.

Nhưng vào lúc này, một tiểu nội thị đột nhiên hấp dẫn tầm mắt của Thẩm Hữu.

Tiểu nội thị này, nhìn bộ dáng nhiều nhất mười lăm mười sáu tuổi, vóc người không cao, tướng mạo không kinh người. Dưới mái hiên cách đó mấy mét nghiêm túc ra sức lau chùi mái hiên vốn đã sạch sẽ.

Thẩm Hữu có thể xác định, mình lúc trước chưa từng thấy qua nội thị này.

Nhưng từng trận cảm giác kỳ dị trong lòng, rốt cuộc từ đâu mà đến?

Tiểu nội thị tựa hồ không nhận ra hai đạo tầm mắt chú ý này. Nghiêm túc lau xong cột, đem giẻ lau trôi trong nước sạch một lần, lại bắt đầu lau một cây cột khác.

Lau như vậy a lau a, bận rộn bận rộn, cũng không dừng tay.

Thẩm Hữu cảm thấy mình rất nhàm chán, thế nhưng nhịn không được, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua.

Tiểu nội thị đại khái là mệt mỏi, rốt cục dừng tay, vừa nhấc mắt lên, liền cùng ánh mắt Thẩm Hữu đụng phải.

Trái tim Thẩm Hữu đập mạnh vài cái.

Trực giác nhạy bén mãnh liệt đột nhiên đánh vào trong lòng.

Tiểu nội thị cùng Thẩm Hữu nhìn nhau trong chốc lát ngắn ngủi, nháy mắt mấy cái, sau đó cúi đầu, tiếp tục làm việc.

Thẩm Hữu âm thầm hít sâu một hơi, thần sắc tự nhiên dời ánh mắt.

Trách không được nàng hơn nửa năm qua vẫn hành tung thần bí, trách không được nàng phải lấy việc trở về Bình Giang phủ làm che lấp, trách không được nàng một tháng chỉ có thể lộ diện một ngày.

Thì ra, nàng đang làm nội ứng trong Tần vương phủ.

Nghĩ đến, hôm nay nàng cố ý lộ diện trước mặt hắn. Bằng không, với năng lực của nàng, lặng yên ẩn nấp trong một đám nội thị, hắn căn bản không phát hiện được....。。

Cho dù là mặt đối mặt đối diện, hắn cũng chưa chắc có thể nhận ra nàng.

Một nội thị khác cao hơn một chút, lặng lẽ đi tới bên cạnh nàng, dùng sức kéo ống tay áo của nàng. Hiển nhiên là ý bảo nàng đi nhanh một chút, miễn cho quấy nhiễu quý nhân.

Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn lại, sau đó thu thập đồ đạc, liền cùng nội thị kia rời đi.

Khóe mắt Thẩm Hữu vẫn lưu ý nhất cử nhất động của cô, đợi bóng dáng cô biến mất, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Chẳng bao lâu, nỗi buồn này đã được thay thế bằng niềm tự hào không thể nói thành lời.

Tần vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, Tần vương cảnh giác rất nặng. Muốn đặt một cái đinh bên cạnh Tần vương, vừa khó vừa khó. Cũng chỉ có nàng, có năng lực làm được.

......

"Lá gan của ngươi cũng đủ lớn."

Tiểu Lộc kéo ống tay áo "Tiểu Hỉ", đi thật xa mới dám nhỏ giọng nói thầm:

"Yến vương điện hạ tới rồi, ngươi không tránh xa một chút, còn dám tiến về phía trước. ”

"Ta nói cho ngươi biết, kế tiếp cũng đừng lộ diện. Tần vương điện hạ khẳng định tâm tình không tốt, ai đến gần người đó xui xẻo. ”

Phùng Thiếu Quân rút ống tay áo về. Thuận miệng nói:

"Ta biết rồi. ”

Người mà cô ấy muốn thấy, cô ấy đã thấyđược.

Tiểu Lộc há miệng không dừng lại được:

"Nói đến thật kỳ quái. Đang yên đang lành, Yến vương điện hạ sao lại đột nhiên tới chứ. ”

"Thế tử chúng ta tối hôm qua vừa mới đi hành cung, đêm nay Yến vương điện hạ liền tới thăm. Làm thế nào ta có thể cảm thấy rằng điều này có một số liên quan a. ”

Ánh mắt Phùng Thiếu Quân chợt lóe.

Yến vương làm việc, thật sự cao diệu.

Nghĩ đến, có Hán vương ở đây, Tần vương thế tử đi hành cung cũng chỉ biết đụng móng tay. Long An đế có giận lại hận, Tần vương rốt cuộc là trưởng tử của Long An đế, làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, Long An đế cũng chỉ đem Tần vương nhốt trong vương phủ "dưỡng bệnh", không đau không ngứa, không tổn thương gân cốt.

Tần vương bị nhốt hơn nửa năm, Long An đế chính là có nhiều tức giận hơn nữa. Cũng nên tiêu tan gần như hết  rồi.

Lúc này, Yến vương chủ động đến thăm Tần vương, biểu hiện ra tâm trí rộng lượng cùng nhân giả khí độ, đủ để khiến mọi người khuất phục. Nghĩ đến, việc này sẽ rất nhanh truyền đến tai Long An Đế.

......

Trong phòng ngủ cạnh thư phòng.

Tần vương "bệnh tật" ngồi trên giường.

Yến vương ngồi bên giường, vẻ mặt ân cần thành khẩn:

"Đại ca dưỡng bệnh lâu như vậy, hiện tại thân thể như thế nào? ”

Mặt mũi giả mù, nhìn thật ghê tởm.

Đây là lấy hắn để thắng danh tiếng mà!

Ngày xưa hắn thật sự xem thường Yến vương! Ẩn nhẫn cúi đầu mười mấy năm, một khi đắc chí, làm sao còn có thể kiềm chế được, đến chỗ hắn làm bộ làm tịch.

Tần vương trong lòng hừ lạnh liên tục, thấp giọng ho khan vài tiếng:

"Vất vả nhị đệ nhớ nhung. Ta không có gì đáng ngại. ”

Yến Vương lại ân cần hỏi thăm:

"Một ngày ba bữa thuốc đều uống đúng giờ đi! Huynh cũng chú ý ăn uống hằng ngày đầy đủ chứ? ”

Tần vương không thể không nhẫn nại tính tình hư cùng ủy xà. Cùng Yến vương ngươi tới ta lui.

Yến vương nhìn vẻ mặt Tần vương không kiên nhẫn lại cố nén, trong lòng thập phần thoải mái. Bất quá, hắn che giấu rất sâu, trên mặt không lộ nửa phần, thật sự ngồi nửa canh giờ trò chuyện.

Tần vương rốt cục không nhịn được,mở miệng nói:

"Nghe nói Tứ đệ theo phụ hoàng đi hành cung, đối với phụ hoàng thập phần hiếu thuận. Hiện giờ, tứ đệ hiếu danh lan xa, mọi người đều biết. Nhị đệ nửa điểm không vội sao? ”

Ý xúi giục trong lời nói, lộ ra không thể nghi ngờ.

Yến vương thần sắc thong dong, thản nhiên cười nói:

"Tứ đệ so với ta và huynh nhỏ hơn mười mấy tuổi, xưa nay được phụ hoàng sủng ái. Có hắn ở bên cạnh phụ hoàng tận hiếu, phụ hoàng long tâm sung sướng, ta làm huynh, cũng thập phần vui mừng. ”

"Còn nữa, phụ hoàng đi hành cung, chính sự triều đình dù sao cũng phải có người lo liệu. Ta phụng mệnh phụ hoàng, thay phụ hoàng giám quốc, vì phụ hoàng phân ưu, đồng dạng là tận tâm làm người con. ”

Dừng một chút, lại nói:

"Đại ca hảo hảo "dưỡng bệnh", không thể phụ lòng hoàng thượng quan tâm, coi như là tận hiếu. ”

Tần vương:

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi