GẶP LẠI SAU BIỆT LY

Rất nhanh đã sắp xếp ổn thỏa tại thành thị này, Phương Tri Viễn một bên trả nợ bản vẽ (đã đồng ý điều kiện khuất nhục của ông chủ), một bên định dựa vào từng mảnh ký ức tìm ra manh mối. 

Khoan hãy nói, bộ dạng đại khái của đối phương cũng đã chắp vá đi ra: 

Một người đàn ông trẻ mới hai mươi mấy tuổi, so với thân hình của Phương Tri Viễn thì nhỏ hơn rất nhiều, eo rất nhỏ, nhưng lúc ôm vẫn sờ thấy bụng, bóp rất thoải mái; biết làm cơm; thích nấu canh cho Phương Tri Viễn, nhưng bản thân kiêng ăn nghiêm trọng; thích rau không thích thịt, ngay cả tên thân mật cũng là “Thái Thái”, trong mộng lúc nào cũng chờ đến lúc Phương Tri Viễn nhìn chằm chằm mới bằng lòng bĩu môi ăn hết phần thịt lựa ra ngoài, đôi khi còn phải đích thân dùng miệng mới khiến gia hỏa này ngoan ngoãn nuốt hết đồ ăn đưa tới; trên người luôn luôn tỏa ra mùi hoa hồng, dường như ngay cả quần áo đệm chăn đều phải dùng nước thơm có mùi hương này, nhưng không khiến người chán ghét, ngược lại ngửi được cảm thấy rất thoải mái, nếm (?) cũng rất ngọt. 

Nhớ càng nhiều, liền thích càng nhiều. 

Đến đây Phương Tri Viễn cũng không gấp nữa rồi, nếu như chỉ có mình hắn có loại ký ức này, vậy cũng không cần phải đi tìm đối phương, dù sao đó cũng không phải người yêu thuộc về hắn. Mà nếu như đối phương nhớ rõ, dĩ nhiên sẽ tới nơi này, cuối cùng rồi sẽ gặp  lại. 

Mà bây giờ, hắn cần phải mau chóng nhớ ra tướng mạo cùng tên gọi của đối phương, miễn cho đến lúc gặp được đối phương cũng nhận không ra. Thời giản rảnh rỗi Phương Tri Viễn cũng không thích ra ngoài, sẽ nằm ở ghế dài bên ban công, hoặc nằm vùi trên giường tại phòng ngủ, nghĩ a nghĩ a. 

Chẳng qua là vắt hết óc suy nghĩa, lại không ngờ rằng sẽ nhớ lại bằng cách này —— 

Một buổi chiều mùa thu, gió nhẹ phất phơ, mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, Phương Tri Viễn thả lỏng thân thể nằm trên ghế sopha dần dần chìm vào giấc ngủ, mí mắt cụp xuống, mơ mơ màng màng liền ngủ say. 

“A a…. nhẹ một chút…” 

Rên rỉ trong mộng quen thuộc như vậy, mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào, quẩn quanh bên tai hắn. Phương Tri Viễn ôm chặt thân thể người dưới thân, đặt những nụ hôn như muốn ăn tươi đối phương, từ môi đến cổ, dần hạ xuống, ngậm lấy điểm nhỏ nổi lên trước ngực. 

Sao có thể dừng lại? 

Đúng lúc này —— 

Phương Tri Viễn mở choàng mắt, điện thoại trên mặt bàn rung rung, chẳng quan tâm là điện thoại của ai, hắn bực bội ấn nút tắt. Nhìn xuống dưới, hạ thân đã sớm sưng đến độ không còn hình dáng, sau cảnh kiều diễm trong mơ vẫn không thể bắn ra.

Thấp giọng mắng một câu, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm, cởi quần áo dính dấp đứng dưới vòi sen, dòng nước lạnh như băng phun xuống từ đỉnh đầu, lại nhất thời không có biện pháp đè xuống lửa nóng.

Trong lòng đáng tiếc giấc mộng vừa rồi còn chưa xong, Phương Tri Viễn nhịn không được nắm chặt dương v*t của mình, tưởng tượng này là bàn tay mang theo nhẫn của đối pương, xoa nắn lên xuống. Hắn một tay chống tường, vuốt tóc ngược lên trán, dứt khoát nhắm mắt lại, trong đầu đều là gương mặt thanh tú ửng hồng, tùy ý để tiếng hít thở khản đặc hòa lẫn tiếng nước quẩn quanh trong phòng tắm.

“Lộ Thải…”

Trong khoảnh khắc dịch trắng bắn ra, hắn gầm nhẹ đã xuất hiện vô số lần trong mộng, tên của đối phương.

Tiếng nước cũng ngừng, chung quanh dần trở nên yên lặng.

Phương Tri Viễn cũng không biết, đêm này, có người cũng khó ngủ giống như hắn.

Sáng hôm sau, hắn liền đến tiệm vàng trong trung tâm thương mại đặt làm một chiếc nhẫn, đặc biệt yêu cầu ở mặt trong khắc hai chữ “Lộ Thải”. Một bên nhờ người khác tìm tư liệu của “Lộ Thải” này, một bên chờ nhẫn làm xong, Phương Tri Viễn lâm vào trạng thái đứng ngồi không yên, ngay cả công việc cũng đẩy qua một bên.

Chẳng qua là không đợi tin tức truyền đến, hắn tại một buổi chiều bình thường đi lấy nhẫn, sau đó tại quầy hàng, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. Tiểu thư quầy hàng đang tươi cười chào hỏi hắn, nhưng Phương Tri Viễn cái gì cũng không nghe được nữa rồi, cái gì cũng không để ý đến, chỉ có bóng lưng đối diện trước mắt mình. Hắn dừng bước, ngược lại bắt đầu có chút khiếp đảm, lòng bàn tay nắm chặt đều là mồ hôi.

Thẳng đến khi, đối phương xoay người lại, hốc mắt đỏ bừng bình tĩnh nhìn hắn, mở miệng nói: “Tìm thấy anh rồi.”

Phương Tri Viễn mới lấy lại tinh thần, xông lên ôm lấy người kia. Hắn có thể cảm giác được cổ áo chậm rãi bị nước mắt thấm ướt, càng dùng sức ôm chặt người trong ngực, cúi đầu hôn đỉnh đầu đối phương.

Sau đó, hắn nói ——

“Anh ở đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi