Thẩm Diễm coi như chuyện của Cố Thừa Minh cứ vậy mà trôi qua. Nào ngờ, mới vài ngày sau, trên đường đón Bánh Đậu đi học về, mọi chuyện lại xảy ra ngoài ý muốn.
Bánh Đậu ngửa đầu : "Mẹ không thể lừa gạt tiểu hài tử, mẹ còn không có nói cho con biết thúc thúc kia là ai."
Thẩm Diễm trong lòng kêu rên một tiếng, bất đắc dĩ nói : "Đứa nhỏ như con sao lại cố chấp như vậy chứ."
Bánh Đậu bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
Thẩm Diễm khẽ thở dài một cái, nắm tay con trai giải thích: "Người đó họ Cố, là một người bạn cũ của mẹ, nhưng chúng ta cũng không thân thiết lắm."
"Bạn cũ sao?"
Thẩm Diễm gật đầu, nói : "Giống như con và Tráng Tráng."
"Tráng Tráng không phải bạn tốt của con, cậu ấy luôn nói xấu con với Tiểu Thi, con không thích."
Thẩm Diễm bật cười: "Ra vậy. . ."
"Có phải là giống con cùng Tiểu Thi không?"
Thẩm Diễm nhìn xem đường cái đối diện đèn đỏ, không quan tâm nói : "Không kém bao nhiêu đâu."
Bánh Đậu kinh hãi: "Mẹ, mẹ cùng thúc ấy cũng từng nói chuyện yêu đương sao?"
Thẩm Diễm dưới chân trượt đi hơi kém chút thì té trên mặt đất, khóe miệng giật một cái, hung hăng gõ đầu con trai.
Thẩm Diễm hít sâu một hơi: "Mẹ làm sao lại nói chuyện yêu đương với thúc ấy chứ? Còn con nữa, biết gì mà yêu đương, lông còn chưa dài đủ kìa..."
Bánh ậu tức giận: "Mẹ mới không có dài đủ! Con dài đủ!"
Bốn phía nháy mắt bắn đến các loại ý vị không rõ. Thẩm Diễm im lặng muốn đập đầu vào tường, trong lòng muốn đem thằng nhóc này nhét lại vào bụng.
Thẩm Diễm vỗ trán: "Bánh Đậu, con chú ý một chút, giữa nơi công cộng muốn tranh cãi về chuyện này sao."
Bánh Đậu hai tay ôm ngực, hung hăng hừ một tiếng: "Là mẹ nói trước mà."
Thẩm Diễm đầu hàng, mắt thấy hài tử còn không có xu thế lùi bước, liền xuống giọng: "Thôi nào, chúng ta không nói chuyện này nữa nhé."
Bánh Đậu mũi chỉ lên trời, nói: "Miễn cưỡng tiếp nhận."
Thẩm Diễm dở khóc dở cười, tay lại muốn vò cái đầu nhỏ.
Đèn xanh sáng, Thẩm Diễm lôi kéo con trai băng qua đường.
Bánh Đậu vẫn chưa buông tha: "Mẹ mau nói. Có đúng thế không?"
"Không phải, không phải giống quan hệ giữa con cùng Tiểu Thi đâu. Chúng ta chính là so với người lạ thì quen biết hơn một chút, nhưng so với người quen thì xa lạ hơn một chút, đại khái như con với Tráng Tráng ấy."
"Mẹ rất chán ghét chú ấy sao? Hay là chú ấy rất chán ghét mẹ sao?"
Hài tử trong mắt lập tức hiển hiện nồng đậm khinh bỉ. Thẩm Diễm trong lòng khẽ thở dài một cái, nhưng cho dù là bị con trai hờn dỗi, cô cũng không thể gạt thằng bé: "Mẹ cũng không chán ghét chú ấy. . . Đại khái là chú ấy có hơi chán ghét mẹ."
Bánh Đậu "A" một tiếng, đột nhiên giật giật tay Thẩm Diễm. Thẩm Diễm nghi ngờ cúi người, Bánh Đậu liền nhón chân hôn nhẹ lên má cô.
"Mẹ cũng đứng thất vọng, con rất thích mẹ." Bánh Đậu dương dương đắc ý nói.
Thẩm Diễm "phốc" một tiếng, nói : "Tốt, mẹ có Bánh Đậu là đủ tốt rồi."
"Bánh Đậu vĩnh viễn không ghét mẹ."
Thẩm Diễm đùa giỡn hắn, "Vậy sau này cưới con dâu cũng không ghét sao? Mẹ có thể ở chung với con đến già không?"
Bánh Đậu còn nhỏ dễ bị lừa gạt, kiên quyết lắc đầu, nói : "Đương nhiên có thể!"
Dù cho biết thằng bé không hiểu nhưng trong lòng cô vẫn là ngọt lịm, thập phần vui vẻ.
"Nếu thúc kia chán ghét mẹ, vậy chúng ta về sau thấy thúc ấy cũng không cần lại gần nói chuyện, vậy thì mẹ liền sẽ không khổ sở."
Thẩm Diễm tán đồng gật đầu, nói : "Thông minh. Con mẹ sao lại thông minh thế này chứ."
Bánh Đậu ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đương nhiên ạ"
Hai mẹ con mang theo mấy túi đồ ăn về nhà, đi ngang lầu một liền gặp bà Lưu: "Bánh Đậu và mẹ đi chợ về sao?"
Bánh Đậu ngọt ngào nói : "Lưu nãi nãi khỏe không ạ."
Lưu nãi nãi cười tủm tỉm, nói: "Bé ngoan."
Thẩm Diễm tại cùng bà trò chuyện trong chốc lát, sau đó mới mang theo Bánh Đậu lên lầu.
Thẩm Diễm thu thập đồ ăn, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Cô mặc chiếc tạp dề đơn giản màu sáng, tóc dài tới eo thẳng tắp, bên trên mặc bộ áo lụa trắng kèm với chiếc váy dài. Ngũ quan của cô không phải rất sắc sảo nhưng lại hòa hợp tạo thiện cảm cho người đối diện. Nếu không phải mang theo cậu con trai năm tuổi, nhìn cô bên ngoài không giống một phụ nữ đã kết hôn sinh con. Khi Thẩm Diễm mới tới thành phố này, rất nhiều người muốn làm mối cho cô, nhưng sau khi biết cô đã ly hôn và có con, mấy người đàn ông kia đều rút lui đầy tiếc nuối.
Lúc ấy Thẩm Diễm nghĩ, tiếc cái gì? Tiếc cô đã kết hôn sao? Hay là tiếc cô có hài tử?
Thế nhưng là hai thứ này cô đều không hối hận, ngược lại coi đây là việc may mắn nhất cuộc đời cô. Cùng Cố Thừa Minh kết hôn, sinh con cho Cố Thừa Minh, đều là việc cô trân quý cả đời.
Cô lúc này đứng giữa căn bếp nhỏ, bám mùi khói dầu, tìm không ra hình ảnh cô gái năm ấy nhiệt tình theo đuổi Cố Thừa Minh. Khi đó tự tin của cô bắt nguồn từ ý niệm vì gia đình, còn hiện tại, những cái này đều biến mất, trừ Bánh Đậu, cô giống như không có lý do để sống trên đời.
Cô bây giờ, sinh hoạt đơn giản, tiền lương chỉ đủ sinh tồn. Chênh lệch giữa cô và Cố Thừa Minh ngày càng lớn. Sáu năm trước, Cố Thừa Minh tài năng tất lộ, sáu năm sau, Cố Thừa Minh xuất chúng, nội liễm thâm trầm, luôn làm cho người xung quanh kính trọng và ngưỡng mộ, trong đó có cô.
Cố Thừa Minh tựa như độc dược đối với Thẩm Diễm. Sáu năm trước cô tiếp cận anh, bị anh hấp dẫn. Sáu năm sau khi ly hôn, cô vẫn không thể ngăn cản bản thân muốn lại gần anh.
Cô nghĩ, đây chính là tử kiếp, cuối cùng cả đời này cô đều bỏ trốn không được tử kiếp.
Thẩm Diễm khẽ thở dài một hơi, trên mặt tươi cười, tiếp tục làm món sườn kho Bánh Đậu thích nhất.
Chuyện đã qua cũng đã qua, ông trời cho cô gặp lại anh một lần này, về sau trở đi hai người lại tiếp tục làm người xa lạ. Thành phố này cách Bình Giang xa như vậy, chắc chắn về sau sẽ không còn gặp lại. Nhưng mà, cô thật tâm chúc phúc cho anh, hy vọng anh sẽ gặp được người phụ nữ tốt, sinh thật nhiều con, gia đình viên mãn. Hy vọng anh có thể quên được những tổn thương cô gây ra cho anh.
"Cố Thừa Minh, em yêu anh. Em vừa mong anh quên em đi, nhưng cũng hy vọng anh đừng quên em."