GẶP LẠI SAU LY HÔN

Thẩm Diễm "ừ" một tiếng, gật đầu xác nhận.

Cận Diệc Hàng kinh ngạc khó hiểu: "Hoàng Đình trả công cho Thẩm tiểu thư không tệ, cô tại sao..."

Thật ra anh muốn hỏi cô khi ly hôn đã nhận được bao nhiêu trợ cấp mà phải làm việc vất vả như thế này, có vẻ như còn nhiều điều mà anh ta không biết.

Thẩm Diễm bình tĩnh nói: "Tôi có một đứa con trai năm tuổi."

Cận Diệc Hàng đã kiểm tra thông tin hiện tại của cô, đương nhiên anh ta biết về sự tồn tại của con trai cô, nhưng đó chỉ là ảnh chụp, tối hôm đó Cố Thừa Minh ra ngoài nói chuyện với Bánh Đậu, Cận Diệc Hàng cũng chỉ nhìn lướt qua.

Bất quá, nghe thấy cô ấy chủ động nhắc đến con trai mình, Cận Diệc Hàng cũng đi theo nói chuyện phiếm.

"Con trai? Thẩm tiểu thư đã kết hôn rồi sao?"

Thẩm Diễm cười nhạt: "Ừ... nhưng mà ly hôn sớm lắm."


"Thẩm tiểu thư nhìn thế này, hẳn là người chồng cũ kia không có phúc."

Thẩm Diễm hơi sững sờ, phúc sao? Cô cười nhạt.

Thẩm Diễm khẽ thở dài, mệt mỏi nói: "Thực xin lỗi giám đốc Cận. Tôi hơi mệt, xin phép đi trước."

Cận Diệc Hàng vội vàng nói: "Được, không làm phiền cô."

Thẩm Diễm quay đầu, quay mặt ra ngoài cửa sổ nhắm mắt lại, cô bị cảm lạnh, đầu cô đau, cánh tay đau, toàn thân cũng đau, hình như cô bệnh không nhẹ.

Cận Diệc Hàng yên lặng nhìn cô.

Trong mắt anh, Thẩm Diễm là một người phụ nữ có đường nét khuôn mặt thanh tú và dáng người xinh đẹp, dù sao cô ấy cũng không phải là một thiếu nữ non nớt dịu dàng mới ngoài hai mươi, nhưng mỗi một bộ phận trên cơ thể cô ấy đều giống hệt hình mẫu của Cận Diệc Hàng. Đôi mắt trong veo, mái tóc dài như thác nước mềm mại và hơi xoăn nhẹ, vòng eo thon thả, bộ ngực đầy đặn, nét quyến rũ của một người phụ nữ thành thục.


Loại cảm giác đó không thể tìm thấy ở một cô gái chưa chồng, Cận Diệc Hàng chưa từng biết mình thích loại này.

Anh cười nhẹ và nhìn lại.

Đưa Thẩm Diễm về nhà, bà Lưu đã đang ôm Bánh Đậu đứng chờ trong sân.

Ánh đèn đường màu vàng ấm áp trải dài bóng dáng một già một trẻ, Thẩm Diệc nhìn qua cửa kính xe, chỉ cảm thấy đáy mắt có chút đau nhức.

Cận Diệc Hàng tinh tường đến mức cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của cô, nhưng anh không phát ra tiếng động mà chỉ lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ trầm tư của người phụ nữ.

Thẩm Diễm cố nén nước mắt, cảm ơn Cận Diệc Hàng rồi mở cửa xuống xe, không ngờ Cận Diệc Hàng lại đi theo, anh ta ôn tồn cười nói: "Là người nhà của Thẩm tiểu thư sao? Tôi cũng muốn chào hỏi một lần. "

Từng động tác của anh ta đều mang theo phong thái lịch thiệp của quý tộc, Thẩm Diễm không nghĩ ra lý do để từ chối, đành phải gật đầu.


Hai người một trước một sau đi qua, bà Lưu trợn to hai mắt ngẩn người, không biết nên nói cái gì.

Bánh Đậu là người phản ứng trước, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua người đàn ông có khả năng là "bố dượng" của mình, sau đó lạnh lùng quét mắt về phía Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm hơi rùng mình nhìn đứa nhỏ.

Thẩm Diễm tự an ủi mình, cười nói: "Đây là con trai của tôi, tiểu Bánh Đậu, còn đó là bà Lưu sống dưới nhà của tôi."

Cận Diệc Hàng gật đầu nói: "Xin chào." Sau đó, anh ta chuyển mắt sang gật đầu với Bánh Đậu: "Xin chào, tiểu Bánh Đậu."

Bánh Đậu thực sự thích lời chào của người lớn, nhưng cậu không thích từ "nhỏ" ở phía trước tên cậu, hừ.

Bánh Đậu đưa tay ra và nói: "Chào chú."

Thẩm Diễm nhớ tới cô chưa giới thiệu con trai với Cận Diệc Hàng, nên vội vàng nói: "Đây là chú Cận, ừm..."
"Tôi là bạn của Thẩm tiểu thư, và là... ông chủ." Cận Diệc Hàng cười đáp.

Bao gồm cả Thẩm Diễm, ba người bọn họ đồng thời nhìn chằm chằm, Cận Diệc Hàng phải thừa nhận cảnh tượng này có chút buồn cười, đặc biệt là Thẩm Diễm và Bánh Đậu, anh chàng mở to mắt thật là buồn cười.

Cận Diệc Hàng mỉm cười gật đầu với bọn họ, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn thằng bé, đây thực sự là đứa bé Thẩm Diễm sinh sau khi đã ly hôn một năm? Nhưng người chồng sau này của Thẩm Diễm thì không có thông tin gì cả.

Cận Diệc Hàng khẽ nheo mắt đột nhiên nghĩ ... Chẳng lẽ rốt cuộc không có người chồng thứ hai sao?

Cận Diệc Hàng sửng sốt trước ý tưởng này của anh ta, nhưng sau đó lại phủ nhận. Thẩm Diễm từng sống ở quê nhà, không gần thành phố Hoài Nam, cũng không phải phạm vi ảnh hưởng của Cận gia. Cận Diệc Hàng điều tra ra rất ít nội dung, nếu không phải Thẩm Diễm cố ý che giấu, xóa sạch mọi manh mối, thì cô ấy thật sự đã kết hôn, sinh ra đứa nhỏ tên là Bánh Đậu này.
Cận Diệc Hàng nhìn khuôn mặt của Bánh Đậu, anh cảm thấy đứa trẻ rất xinh đẹp, nhỏ nhắn giống như một con búp bê sứ, đôi mắt to kia rất sáng, khi hơi cúi xuống cảm thấy rất đáng yêu.

Cận Diệc Hàng suy nghĩ xa một chút, khi hoàn hồn lại phát hiện ba người còn đang ngẩn người, nghi hoặc không biết nên nói cái gì.

Cận Diệc Hàng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cười nói: "Ông chủ và cấp dưới không thể làm bạn với nhau được sao? Bánh Đậu, đây là lời thầy cô dạy cháu sao?"

Bánh Đậu vội lắc đầu: "Không ạ. Cô giáo nói bạn bè là bình đẳng. Chúng ta phải giúp đỡ nhau và yêu thương nhau!"

Lời này đến trong lòng Cận Diệc Hàng, anh cười nói: "Bánh Đậu thật thông minh. Thẩm tiểu thư, bây giờ cô có thể đừng nhìn tôi như thế này được không?"

Thẩm Diễm vội vàng bỏ đi các loại biểu cảm ngốc nghếch như kinh ngạc, sửng sốt, trầm mặc, ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, không nghĩ tới..."
Cận Diệc Hàng nói: "À ... nhưng Thẩm tiểu thư không phải là nhân viên lâu năm của Hoàng Đình, cho nên tôi không phải là sếp của cô."

Thẩm Diệc Hàng chỉ biết nhếch mép cười, Cận Diệc Hàng càng ngày càng thích nhìn mọi biểu cảm quái dị và quyến rũ trên gương mặt người phụ nữ này.

Quyến rũ? Cận Diệc Hàng bị tính từ của chính mình đánh trúng. Tối nay anh ta cũng đã đạt được mục đích của mình, vì vậy anh ta lần lượt chào tạm biệt bà Lưu và Bánh Đậu, sau đó ẩn ý nói với Thẩm Diễm: "Thẩm tiểu thư, tôi hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại nhau. "

Thẩm Diễm chết lặng nói: "Ừ ... Được rồi."

Cận Diệc Hàng cong lên khóe môi xinh đẹp, xoay người lên xe, một lúc sau chiếc Bentley màu đen đã biến mất.

Sau một thời gian, Thẩm Diễm nhận ra mình được đối xử rất tốt khi đến làm việc ở Hoàng Đình. Cô đương nhiên biết nguyên nhân, trong lòng chợt sợ hãi. Trước khi gặp lại,cô rất nhớ Cố Thừa Minh, sau khi tái hợp, cô luôn rung động, sợ lời nói ngọt ngào của người kia sẽ giăng ra một cái bẫy nhẹ nhàng cho cô, cô sợ lại sa chân vào cái bẫy này, mà bây giờ bên cạnh cô không còn ai đẻ dựa vào, chỉ còn cô và Bánh Đậu.
Bây giờ cô chỉ còn lại Bánh Đậu, Thẩm Diễm từ lâu đã mất hết dũng khí để thử.

Khi cô làm việc ở Hoàng Đình, Cận Diệc Hàng thỉnh thoảng mới xuất hiện, anh ta ngồi ở ghế sô pha cách đó không xa nhìn quac, khi cô quay người lại thì nở một nụ cười dịu dàng, nụ cười đó làm Thẩm Diễm hoảng sợ không dám nhìn lại.

Cận Diệc Hàng chưa từng có hành động gì vượt quá ranh giới ông chủ và nhân viên, nhưng mà, anh ta có biết mình đã kết hôn với Cố Thừa Minh không? Thẩm Diễm lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa, càng nghĩ càng nhức đầu, thà là không biết.

Phương Tuấn sau khi ký hợp đồng đã trở về thành phố Bình Giang, nhân tiện mang theo lời chào chân thành từ Cận Diệc Hàng.

Lời chào 1: Cố tổng, anh có khỏe không?

Lời chào 2: Cố tổng, tôi đã gặp bạn của anh, Thẩm tiểu thư. Thẩm tiểu thư một mình chăm sóc con thật sự rất vất vả, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy.
Lời chào 3: thành phố Hoài Nam Cảnh đẹp, khi nào thì Cố tổng lại ghé thăm?

Phương Tuấn đau đớn lặp đi lặp lại ba câu "chào hỏi" này, Cố Thừa Minh thì ghi nhớ câu thứ hai trong đầu.

- Tôi đã gặp bạn của anh, Thẩm Diễm, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cô ấy.

Cố Thừa Minh sắc mặt hơi thay đổi, giúp đỡ?

Phương Tuấn nhìn thấy Cố Thừa Minh sắc mặt không tốt, nói: "Cố tổng?"

Cố Thừa Minh thở ra một hơi.

Sau khi Phương Tuấn rời đi, Cố Thừa Minh có chút cáu kỉnh đứng lên trước cửa sổ kính trong suốt nhìn ra thành phố, nới lỏng cà vạt, suy tư.

Cận Diệc Hàng danh tiếng ở thành phố Hoài Nam không tệ, nhưng cũng không phải là dạng người nghiêm túc, dù sao xuất thân rất tốt, ngoại hình cũng hơn người.

Nhưng ... điều đó có liên quan gì đến anh?

Đúng vậy, liên quan gì đến an? Cố Thừa Minh nghĩ đến việc ngày đó, tự chế nhạo bản thân.
Thẩm Diễm sáu năm trước chủ độn ly hôn với anh, sáu năm sau anh cố gắng giữ lấy cô, đề ngh cho cả hai một cơ hội, vậy mà cô vẫn bỏ rơi anh không chút do dự, anh cảm thấy tự tôn của mình bị tổn hại nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây, Cố Thừa Minh không kìm được tức giận, đã hơn mười ngày trôi qua từ khi anh vội vàng rời khỏi thành phố Hoài Nam, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, anh vẫn tức giận, khó chịu ... và không cam lòng.

Cô có yêu anh hay không, nếu không yêu thì sao lại lấy anh, chẳng lẽ cô thật sự vì giàu sang, quyền lực, thân phận Cố Gia Thiếu phu nhân như Hà Uyển nói sao?

Nếu vậy, Cố Thừa Minh quả thực là thất bại.

Cố Thừa Minh trở lại bàn, bình tĩnh gạt bỏ bóng dáng và lời nói của người phụ nữ kia trong đầu, trong vòng năm phút đồng hồ liền vứt tài liệu đi, châm một điếu thuốc.
Cố Thừa Minh không có kế hoạch tới thành phố Hoài Nam lần nữa, cũng không có dự định liên quan gì đến Thẩm Diễm, nhưng vì dự án bên đó, Cố thị thường xuyên liên lạc với Cận Diệc Hàng, và Cận Diệc Hàng luôn vô tình hữu ý nhắc đến tình hình của Thẩm Diễm.

Thẩm tiểu thư hôm nay tôi đưa tiểu Bánh Đậu đi làm; Tối nay Thẩm tiểu thư đến một mình nên tôi đưa Thẩm tiểu thư về nhà; Thẩm tiểu thư hình như bận rộn hẹn hò, thỉnh thoảng tô mới thấy mặt. Và ... Thẩm tiểu thư thể chất và năng lực đều xuất sắc, tôi quyết định thuê Thẩm tiểu thư làm việc lâu dài cho Hoàng Đình, lương sẽ tăng lên 3%, Cố tổng nghĩ sao?

Cố tổng nghĩ gì ... Cố tổng nghĩ như thế nào!

Cố Thừa Minh gần như bật cười khi nghe những lời này, nếu không biết tâm tư của Cận Diệc Hàng, anh làm người thừa kế của Cố thị bao nhiêu năm là vô ích rồi.
Lần trước Cố Thừa Minh nhận được điện thoại của Cận Diệc Hàng, anh cười nói: "Khả năng của Thẩm tiểu thư có xứng với mức lương mà Cận tổng đưa ra không, tôi nghĩ Cận tổng rõ ràng hơn."

Thái độ hờ hững của anh khiến Cận Diệc Hàng cảm thấy rất thú vị. Lần trước nhìn thấy Thẩm Diễm ở Hoàng Đình, anh ta đã đuổi theo ra ngoài và nhất quyết đuổi anh ta về nhà, tháng này lại thay đổi thái độ sao?

Có vẻ như mọi việc đã ngã ngũ, cặp đôi này đã ly hôn, hoàn toàn là những người xa lạ.

Cận Diệc Hàng suy nghĩ kỹ càng, Cố Thừa Minh cũng đang suy tính cẩn thận, hai người đều có suy nghĩ riêng. Cận Diệc Hàng nói: "Tuần sau Cận thị sẽ có tiệc chiêu đãi dự án ở thành phố Bình Giang, tôi sẽ đưa Thẩm tiểu thư đi theo, không biết Cố tổng có nể mặt tham dự không? "
Thẩm Diễm đi cùng hắn? Cố Thừa Minh suy nghĩ bị gián đoạn đột ngột.

Cố Thừa Minh khẽ cau mày: "Thẩm Diễm còn phải dạy đàn, Cố tổng đưa cô ấy đến làm gì?"

Bề ngoài, Cố Thừa Minh không có liên quan gì đến Thẩm Diễm, Cận Diệc Hàng mang theo Thẩm Diễm hay người khác đi cùng thì có liên quan gì đến anh.

Nhưng Cố Thừa Minh không có ý định che giấu vấn đề của mình, Cận Diệc Hàng cũng biết rõ ràng quan hệ của bọn họ, cho nên câu hỏi cũng trực diện.

Cận Diệc Hàng cười nói: "Lễ tân cần đệm đàn piano, Thẩm tiểu thư vừa hay là người có năng lực và chuyên môn phù hợp"

Cố Thừa Minh không nói chuyện, Cận Diệc Hàng cố ý hỏi: "Cố tổng cảm thấy không thích hợp sao? Vậy thì để tôi nghĩ lại."

Cố Thừa Minh nhẹ giọng: "Là Cận tổng tiếp đãi khách, đương nhiên là Cận tổng quyết định mọi việc."
Cận Diệc Hàng cười híp mắt: "Tốt rồi, tốt rồi, Cố tổng, chúng ta bây giờ là quan hệ đối tác rất quan trọng, tôi tôn trọng ý kiến ​​của anh, Cố tổng, nếu anh phản đối, tôi sẽ thuận theo lời anh. Đương nhiên, Cố tổng, anh không phản đối, tôi rất vui. Vậy thì, chúng tôi sẽ gặp lại anh vào tối thứ sáu tuần sau. "

Thứ Sáu tới?

Cố Thừa Minh giọng nói vô cảm bình tĩnh: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Thừa Minh chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bốc lên từng tầng, uống xong cốc cà phê lạnh anh mới kìm nén được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi