GẶP LẠI SAU NĂM NĂM - A PHÌ A

Cận Quan Quan chờ đến ngày cô mang thai, hẳn là lúc này cô đã có thai rồi, vài lần ở nhà làm tình hai người thường dùng đống ‘áo mưa’ đã bị cô chọc thủng đó.

Sáng nay cô nhận ra đã hai tháng rồi mà ‘bà dì’ còn chưa đến. Chứng tỏ có khả năng cô đã mang thai, vì thế liền chạy đến tiệm thuốc mua que thử thai.

Vừa về liền nhốt mình trong nhà vệ sinh, vì hôm nay là chủ nhật nên Hoắc Mộ không đi làm. Hiện tại anh đang ở bên ngoài nấu cơm cho nên lúc cô ra ngoài, anh không hề phát hiện.

Cận Quan Quan ngồi trong phòng tắm cẩn thận chờ đợi kết quả, cô đã mua năm cây que thử thai. Lúc trước chị dâu cũng nhờ que thử thai mới xác nhận được mình có mang thai hay không, chúng thật sự rất hiệu quả.

Cô mong chờ nhìn chằm chằm cây que thử thai trong tay mình.

Kết quả trời xanh không phụ người có lòng, cô thấy rõ hai vạch rõ ràng hiện trên que thử thai, cả người cực kỳ vui sướng không khống chế được thét lên.

Hoắc Mộ nghe thấy tiếng thét chói tai, bỗng nghĩ bên có chuyện không hay xảy ra, vội vàng tắt bếp chạy vào trong.

Cận Quan Quan từ phòng tắm chạy ra, tay cầm que thử thai ôm lấy Hoắc Mộ, hai chân quấn lấy anh, hôn lên trán anh: “Hoắc Mộ, anh thấy không? Em mang thai rồi, anh nhìn đi, là hai vạch, em dùng ba que để thử thai, tất cả đều là hai vạch. Em mang thai con của anh rồi, em làm mẹ, còn anh làm ba, anh có vui không?”

Hoắc Mộ rơi vào mông lung, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì? Anh đặt Cận Quan Quan xuống, cho cô ngồi lên giường, nghiêm túc nhìn cô.

Sao cô có thể mang thai được? Rõ ràng anh luôn mang bao, không bắn vào dù chỉ một lần, cũng không có khả năng sẽ bắn vào.

Hoắc Mộ ngây người ngồi trên sofa, trong lòng không ngừng tự hỏi.

Cận Quan Quan thấy anh phản ứng như vậy, cho rằng anh đã bị cô dọa sợ, nên đứng dậy bước đến trước mặt anh: “Hoắc Mộ, anh sao vậy? Em mang thai con của anh, anh không vui sao?”

Hoắc Mộ bắt lấy tay cô, bình tĩnh hỏi: “Khoan đã, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh luôn mang bao, sao em mang thai được?”

Cận Quan Quan tức giận, nghĩ rằng anh không tin cô, hằng học đẩy anh ra, nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh nói em cho anh đội nón xanh, anh đang nghi ngờ em có đàn ông bên ngoài, có thể em đang mang thai con của người khác đúng không?”

Hoắc Mộ biết cô đã giận rồi, vội vã trấn an: “Không phải, em hiểu lầm rồi. Anh biết em sẽ không làm vậy, đứa bé là của anh. Anh chỉ tò mò em mang thai bằng cách nào.”

Cận Quan Quan chột dạ không dám nhìn anh, tầm mắt khẽ chuyển, miễn cưỡng giải thích: “Chắc tại ‘áo mưa’ có vấn đề mà chắc cũng không phải đâu. Người ta uống thuốc tránh thai cũng có thai như thường, còn anh chỉ mang ‘áo mưa’ thì sao dám chắc được, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”

Hoắc Mộ cảm thấy không có khả năng, phản ứng vừa rồi của Cận Quan Quan vừa rồi đã hoàn toàn bán đứng cô. Cô vui vẻ như vậy, khẳng định đã biết từ trước mình sẽ mang thai. Anh chợt phác giác ra gì đó, liền cầm lấy ‘áo mưa’ đặt lên tủ đầu giường, mở ra nhìn một chút, phát hiện đống ‘áo mưa’ đã bị chọc thành mấy cái lỗ nhỏ.


Hoắc Mộ hiểu được nguồn gốc của mọi chuyện, ngữ khí bỗng trở nên giận dữ: “Cận Quan Quan!”

Cận Quan Quan thấy anh nổi giận, lập tức chạy đến vuốt ve anh giống như đang dỗ một con sư tử: “Hoắc Mộ, anh đừng giận, em không cố ý, tại em muốn gả, sinh con cho anh quá nên mới làm vậy thôi. Anh đừng nổi nóng với em nha, giờ em là thai phụ, em mà buồn con cũng buồn theo. A, em bị anh dọa rồi, con chúng ta có xảy ra chuyện gì không? Đây là con của anh mà.”

Hoắc Mộ: …

Hoắc Mộ có giận cũng không thể giận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, cả cô và đứa bé trong bụng cô đều là bảo bối của anh.

Anh đặt cô lên giường, đôi mắt hơi ửng đỏ.

Không biết vì nguyên nhân gì mà một cổ tức giận kia trong nháy mắt biến thành kích động, một lát sau mới kịp phản ứng.

Anh đã có con, anh phải làm ba, trong bụng Cận Quan Quan có con của anh.

Hoắc Mộ cẩn thận vuốt ve bụng cô, thật kỳ lạ, rõ ràng bụng cô chưa lớn, nhưng anh đã có thể cảm nhận một sinh mệnh trong bụng cô. Tay anh tức khắc run run không dám đụng vào.

Cô biết Hoắc Mộ sẽ rất vui, nắm lấy tay anh, nói: “Hoắc Mộ, từ nay về sau anh không còn một mình nữa, em và con sẽ luôn bên cạnh anh. Em có thai rồi, anh cưới em không?”

Hoắc Mộ dở khóc dở cười, nhưng anh đã quá kích động, chỉ ghé đầu vào bụng cô, cất lên thanh âm có chút run rẩy: “Quan Quan, cảm ơn em.”

Cận Quan Quan vuốt đầu anh, cười hì hì: “Sau này anh nhất định phải đối xử tốt với mẹ con em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi