GẶP MẶT OFFLINE GẶP TRÚNG BOSS PHẢI LÀM SAO

Hai ngày kế tiếp Lộ Dương vẫn không thấy Quân Lâm login, nhờ Chu Minh Sinh giúp đỡ cậu đã lên tới cấp 58, trong khoảng thời gian đó kỹ năng nhưỡng rượu của cậu đạt cấp 4, kỹ năng chế tạo cấp 2, kỹ năng Minh Tà cũng quen thuộc hơn trước, không còn là tiểu bạch ngày xưa nữa.

Sau khi xoát hết nhiệm vụ hằng ngày, Lộ Dương lại mở danh sách bạn tốt, hình đại diện Quân Lâm vẫn xám xịt, hôm nay đã là ngày thứ ba cách lần đánh Thạch Gia Trang cùng Quân Lâm rồi.

Xem ra đại thần thực sự rất bận rộn, cả ngày không có ai đấu võ mồm có phần buồn chán. Lộ Dương chống cằm, nhàm chán cuộn chuột nhìn bạn tốt trong danh sách, phần lớn bạn tốt của Lộ Dương đều là người trong bang phái hoặc một số ít là người chơi từng tổ đội.

Kéo hết một lượt, con trỏ dừng lại trên tên Diêu Tri Cúc Hoa Hương, mới phát hiện cái người tên Cúc Hoa Hương hay nói nhiều mấy ngày nay cũng không xuất hiện, không biết có phải cũng bận bịu công tác không, nghe giọng điệu anh ta cảm giác quan hệ với Quân Lâm hẳn là không tệ, Lộ Dương đoán tuổi tác bọn họ có lẽ đều xấp xỉ nhau.

Lộ Dương đang miên man, liền thấy ảnh đại diện Diêu Tri Cúc Hoa Hương bật sáng, cậu có chút do dự, gõ tin sang.

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Cúc Hoa huynh.

[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Đây đây đây đây, Dương Dương muội tử!

[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Em canh giờ chuẩn quá hà, anh vừa mới onl em liền xuất hiện, thần giao cách cảm lắm luôn, lâu như vậy mới gặp, nhớ muốn chết ca ca anh ∼

Lâu ngày không gặp, tên nói nhiều này vẫn thích sáp sáp đến không biết xấu hổ như vậy, Lộ Dương cười khẽ.

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Sao mấy bữa nay anh không onl vậy, nhiều việc lắm ạ?

[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Ôi ôi, đừng nhắc, anh bị ông già cho lên núi cải tạo, hôm nay mới xuống núi nè! Trên núi một miếng sóng cũng không có, mấy ngày nay ngứa tay chết được, anh phải hảo hảo tìm người PK một chút mới được.

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Cực khổ rồi   

[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Quá khổ luôn ý, vẫn là muội tử tốt nhất, biết đau lòng ca, nào như tên Quân Lâm kia, một bụng đen tối như ông già nhà anh, chỉ ước sao năm nay anh lên núi sống!

Lộ Dương còn đang nghĩ cách nào mở miệng hỏi anh ta chuyện Quân Lâm, anh ta lại chủ động lên tiếng, này giống như thời điểm muốn ngủ liền có người đưa gối cho, anh em tốt!

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Ồ, xem ra Quân Lâm đại thần và ba anh trò chuyện rất hợp nhỉ.

[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Không chỉ vậy đâu, còn cùng nhau thưởng trà đánh cờ kìa, haizz, nếu không phải tụi anh là bạn học, anh còn tưởng tên đó là bạn đồng lứa với ông già nhà anh cơ đấy!

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Tu thân dưỡng tính, cũng rất tốt.

[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Muội tử em và tên kia thật đúng là có chung đề tài để nói, khó trách hắn đối tốt với em vậy, lần tìm anh giúp em qua nhiệm vụ Cải danh anh còn tưởng em là tình duyên tên đó tìm được đấy

Tình duyên… Lộ Dương một trận xấu hổ, không biết những lời này mà bị Quân Lâm nghe được, có chém anh ta một lần rồi một lần không.

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Anh nghĩ nhiều rồi…

[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Cũng phải, cái kẻ cuồng công tác kia, số FA chắc rồi, nghe nói gần đây đang bận sửa sang hạng mục mới mở gì đó, há há, đáng đời!

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: À, vậy là rất bận rồi.

[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Đúng vậy, bận đến không có thì giời chơi game luôn mà, ai nha, muội tử ở đâu, tới PK không?

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Thôi, anh chơi đi, tôi đi hái thuốc.

[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Ừm ừm ừm, tạm biệt muội tử ∼

Tắt cửa sổ trò chuyện, Lộ Dương sờ sờ đầu, ban đầu chỉ muốn hỏi một chút gần đây Quân Lâm đang làm gì, ai ngờ thông tin đối phương độc thân cũng biết tất, nhớ đến lần trước chính mình nói Quân Lâm không có bạn gái, Lộ Dương nhoẻn miệng nở nụ cười, đúng là tiên đoán như thần.

Lộ Dương biết Quân Lâm vội vàng công tác trong khoảng thời gian ngắn sẽ không login, không nghĩ tới tối ngày thứ hai lúc cậu login vậy mà thấy Quân Lâm biểu hiện trạng thái đang onl.

Lộ Dương ngây ngốc hai giây, mở tin nhắn đối phương gửi mình.

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Ừ

Cậu kéo lên xem tin nhắn phía trên, mới hiểu câu “Ừ” này là trả lời cho tin nhắn lần trước để lại.

Vốn Lộ Dương dự định đi đào khoáng cũng không gấp gáp đi nữa, mà hỏi Quân Lâm ở đâu.

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, chào buổi tối, đã lâu không gặp ∼

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Ừ

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Anh đang làm gì thế, bận hay không bận?

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Đang ngắm trăng

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Thế ý là nhàn rỗi rồi, ở đâu, tôi đến ngắm cùng anh, chúng ta ngắm sao trời ngắm ánh trăng từ thi từ ca phú nói tới nhân sinh triết học  (๑→ܫ←๑)

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Ngục giam Từ Châu

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: ….

Đậu xanh rau má!! Tình tiết này có gì đó sai sai, ngục giam Từ Châu là cái quỷ gì?!! Lộ Dương thoáng cái hoang mang, đương nhiên cậu biết Quân Lâm không phải ở tù thật, mà ý chỉ bị bắt vào ngục trong game, chẳng qua là ‘giai cấp’ đại thần như Quân Lâm làm sao bị tóm vào đó chứ?!

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, anh làm gì mà bị túm vào đó vậy?

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Giết người

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi biết anh giết người rồi, tôi là hỏi anh rốt cuộc giết bao nhiêu mà bị bắt đến tận Từ Châu cơ!!

Sư Môn Quật có năm nhà tù, mỗi một bản đồ chủ thành đều có một cái, mà ngục giam Từ Châu lại là nhà tù trọng yếu và cao cấp nhất trong Sư Môn Quật, giết càng nhiều người cấp bậc phòng tù ngồi bốc lịch càng cao, đẳng cấp ngục giam càng cao thủ vệ canh gác càng nhiều, độ khó vượt ngục lại càng lớn, vào Từ Châu khẳng định khó càng thêm khó.

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Không biết, không đếm

Ước chừng đồ sát không ít rồi.

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Vậy khi nào anh mới ra ngoài, cai tù không đánh anh chứ?

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Lao để tọa xuyên

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Phụt ha ha ha ha 233333

Lộ Dương nhìn bốn từ này không kìm được bật cười, cứ cảm thấy Quân Lâm rất có khiếu hài hước, với tình hình này hẳn trong thời gian ngắn không ra được, không nhanh giảm điểm tội ác xuống có khi nào ngồi ngốc bên trong luôn không.

Nhớ Triệu Bằng từng nói Quân Lâm rất ít bạn tốt, cộng thêm mồm mép Quân Lâm sắc bén lại tiện thế kia, Lộ Dương phỏng chừng không ai đến ngục thăm tù, ngẫm lại dáng vẻ Quân Lâm một mình trong tù ngắm trăng quả là có chút xót xa.

Cho nên bạn học Lộ Dê Dê của chúng ta lại đại phát từ bi nữa rồi ∼

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, tôi đi thăm anh nha ∼

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Anh lãnh khốc vô tình như thế, chắc chắn không ai đi thăm anh, nhưng anh đừng buồn, tôi qua ngắm trăng cùng anh.

Đến thăm mình? Trâu Kỳ nhíu mày, vốn muốn gõ không cần thiết, anh bị bắt vào một phần nguyên nhân cũng do tự nguyện, nhưng thấy điệu bộ đối phương nhiệt huyết tuông trào muốn qua liền sửa lại.

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Ừ

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Thế anh chờ tôi một chút, tôi qua ngay đây ∼

Dứt câu Lộ Dương đi thương điếm mua bánh trung thu, bánh trung thu là một trong đạo cụ giảm bớt điểm tội ác, rất nhiều hồng danh vì tránh bị tóm, sau khi giết người thường sẽ mua bánh trung thu giảm bớt giá trị tội ác, bánh này trừ công dụng tẩy điểm tội ác, còn có thể tăng kinh nghiệm, ở thương điếm một bánh trung thu quy thành nhân dân tệ có giá là 15 đồng, là một trong các đạo cụ nhân dân tệ người chơi thích nhất.

Bởi vì mới vừa chơi không lâu, tiền trong túi Lộ Dương chỉ đủ mua hai cái bánh, đây là tiền kiếm được từ đồ đạc bán được và làm nhiệm vụ trước đó, mua bánh xong cậu lại biến thành tầng lớp nghèo rớt mồng tơi.

Rời khỏi thương điếm Lộ Dương ôm lễ vật thăm tù trong lòng, đến cửa thành tìm mã xa lên đường.

Cậu hiện đang đứng tại Thanh Thành, cách Từ Châu khoảng hai cái bản đồ, không có tọa kỵ chỉ có thể tiêu tiền ngồi mã xa, nhưng ngồi xe chỉ có thể ngồi một nữa, vì trong bản đồ có vài con đường xe không qua được, cho nên nửa lộ trình còn lại Lộ Dương cơ hồ là vừa chạy vừa bơi.

Trước Từ Châu có một thành thị gọi là Li Xuyên, địa thế Li Xuyên lấy nước làm chủ, muốn từ Li Xuyên đi từ châu Lộ Dương phải bơi qua ba con sông, đúng là một chuyện vô cùng bi thảm.

Quả thật so với ngàn dặm tìm chồng còn khó hơn. Lộ Dương run cầm cập bước khỏi mặt nước, nhìn cả người ướt như chuột lột, nhịn không được cảm thán một câu, đây cũng coi như bản thân không phụ lòng Quân Lâm nâng đỡ lúc trước.

Vượt qua chỗ giáp với núi lớn, lại chạy thêm một đoạn, cổng thành Từ Châu cuối cùng cũng hiện ra trước mắt. Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu vẫn còn chưa đến thành ngón tay cậu sẽ cứng đờ luôn mất.

Sau khi vào thành cậu gửi tin cho Quân Lâm trước, để tránh nghĩ cậu không giữ lời hứa.

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần tôi đến Từ Châu rồi, nhớ chờ tôi đó, đừng có mà chạy trước.

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Cậu bò sang đây à?

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Làm gì có, Thanh Thành cách Từ Châu hơi xa, tôi chạy tương đối chậm….

[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Cậu chạy?

[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Ờ... ừm, tọa kỵ của tôi bị hệ thống thu hồi rồi, trên người không đủ tiền ngồi xe, cơ mà đến rất nhanh phải không ∼

Trâu Kỳ nhíu mày, chơi game lâu vậy, anh sao có thể không biết Thanh Thành cách Từ Châu thành xa cỡ nào, thế mà người này lại chạy bộ đến đây.

Trâu Kỳ tính mắng một câu bộ cậu là ngu ngốc sao, nhưng nhìn ghi chép trò chuyện, rốt cục chọn lựa trầm mặc, bỏ đi, tiện nghi sư đệ này vốn dĩ cũng không thông minh rồi.

Lộ Dương hoàn toàn không biết Quân Lâm đã đem ấn tượng đối với mình từ nhị hoá thăng cấp thành đầu óc thiếu nếp nhăn, cậu chỉ biết bản thân đến thành Từ Châu thì chứng minh sắp tới ngục giam, sau khi mở bản đồ tra xét vị trí cụ thể ngục giam Từ Châu cậu hướng mục tiêu chạy.

Nhờ phúc quá trình trèo non lội suối ban nãy, Lộ Dương bây giờ cảm giác thao tác phương hướng của mình nhuần nhuyễn hơn vài trước, xem ra chạy nhiều chút xíu cũng chẳng thiệt thòi gì ∼

Căn cứ chỉ thị trên bản đồ, Lộ Dương rất nhanh tìm được vị trí ngục giam.

Ngục giam nằm một nơi dưới chân núi phía Tây dã ngoại Từ Châu, Lộ Dương còn chưa đến gần nơi đó đã thấy chóp đỉnh kiến trúc nhà tù, nhìn sơ không có gì khác biệt phần chóp phủ đệ thời xưa cả, càng tiếp cận, cậu phát hiện không chỉ đỉnh, ngay cả toàn bộ tạo hình đều tương tự phủ đệ rộng lớn cổ xưa.

Nhìn cảnh tráng lệ to lớn, Lộ Dương cảm thán nhà tù cao cấp đúng là xa xỉ, cũng coi như xứng với Quân Lâm — cao thủ đệ nhất Sư Môn rồi.

Lộ Dương tăng tốc chạy về cổng tù giam, vốn tưởng rằng vào trong là có thể gặp Quân Lâm, lại không lường trước tai nạn phát sinh ở giây kế tiếp, nhà tù nhìn như yên bình, từ bên trong tường cao bay ra mấy người ăn mặc giống ngục tốt, xẹt xẹt xẹt vài đường đem Lộ Dương chém lăn lộn trên đất, sau đó lại nhảy về sau bức tường.

Lộ Dương: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi